chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi nằng nặc đòi xuất viện, Darius có ghé qua gặp gỡ bác sĩ chịu trách nhiệm trực tiếp khám cho anh, người chắc chắn đã biết rõ anh không bị ngất xỉu vì dị ứng thời tiết hay làm việc căng thẳng, Darius đẩy cửa bước vào căn phòng gọn gàng sạch sẽ, người chào anh là một đàn em trông chỉ nhỏ hơn anh một hai tuổi, bác sĩ Shen.

Shen dán kết quả chụp X-quang của Darius lên bảng đèn, cậu cầm bút khoanh một vòng ngay khoang ngực anh giải thích những cánh hoa đang phát triển mạnh mẽ, chúng lan nhanh với tốc độ không thể kiểm soát được, số lượng hoa càng nhiều, cơ thể Darius càng bị hành hạ kiệt sức, dù anh có móc họng cố nôn ra hoa thì cũng không thấm vào đâu so với số hoa sản sinh mỗi giờ trong ngực anh, Shen nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc hỏi.

- Anh đã bao giờ nghĩ tới chuyện cắt bỏ những cánh hoa chưa?

Darius ngần ngừ một lúc rồi trả lời.

- Chưa, thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phải cắt bỏ những cánh hoa.

Shen gật đầu tỏ ý là cậu hiểu, những tài liệu trên mạng và trong sách vở viết về hanahaki đều nói có hai cách để chữa khỏi căn bệnh này, một là chờ đối phương đáp lại tình cảm của mình, hai là phẫu thuật để cắt bỏ gốc hoa, đa số các bệnh nhân mắc phải hanahaki dù đau đớn đến chết đi vẫn thường cố chấp chờ đợi, họ không đủ can đảm để trả một cái giá quá đắt, gốc hoa bị cắt bỏ đồng nghĩa với việc tất cả tình cảm họ dành cho người ấy cũng tan biến theo, Darius là người như vậy, anh biết khoảng cách giữa mình và cái chết chỉ còn cách nhau một khoảng mong manh, những cánh hoa có thể bung ra bất cứ lúc nào, không hề có dấu hiệu báo trước và mức độ ngày càng dày đặc, khiến đường hô hấp và hệ tiêu hóa của Darius bị ảnh hưởng nặng nề, anh đau đớn đến mức không thể thở nổi, rất nhiều buổi sáng thức dậy anh phải hỏi Draven những câu vô nghĩa để chắc chắn rằng mình vẫn còn sống, Darius nôn ra hoa cùng với tất cả mọi thứ mà anh cố gắng tống vào dạ dày với một mục đích duy nhất: tồn tại, anh sụt mất 7 kg, quần áo rộng thùng thình như đồ đi mượn, tay chân thì yếu ớt đến mức cầm bút còn cảm thấy run run, nhưng kể cả như thế, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phẫu thuật cắt bỏ những cánh hoa, anh vẫn ôm lấy thứ hi vọng hão huyền rằng Draven sẽ hồi đáp tình cảm của anh, cậu sẽ nói lời yêu anh, Darius vẽ ra đủ thứ viễn cảnh xinh đẹp khi mà anh khỏe lại, khi mà hai người mãi mãi bên nhau.

- Uh, em cũng đoán là như thế, người muốn phẫu thuật đã phẫu thuật lâu rồi, để đến mức thế này mà vẫn còn kiên trì cầm cự chứng tỏ anh vẫn đang chờ đối phương nhận ra.

Shen thở dài, sau khi trở thành bác sĩ, cậu rút ra được có hai việc khiến cậu sợ hãi, một là thông báo với người nhà bệnh nhân rằng bệnh nhân đã qua đời, hai là thông báo với bệnh nhân tình trạng của họ không khả quan như họ tưởng.

- Chắc anh không biết chuyện này, anh Darius, hanahaki chỉ xuất hiện khi chuyện tình đơn phương đã được định sẵn là không thể nhìn thấy hồi kết, bởi vì không có kết thúc nên mới bị thương đến độ biến thành những cánh hoa, nếu như dựa vào nỗ lực mà ở bên nhau thì không còn là yêu đơn phương nữa, vậy nên anh Darius, dù anh có ghét em đi chăng nữa thì hãy nghe em nói, hanahaki chỉ có hai lựa chọn thôi, hoặc là anh phẫu thuật đi, hoặc là anh sẽ chết.

Darius tự hỏi cái chết có hình dạng gì, anh bật cười thành tiếng, nếm những giọt nước mắt mặn chát lăn xuống mặt mình, cái chết có hình dạng của những cánh hoa, và dù là một con người đã từng lạc quan đến mức không sợ trời không sợ đất, anh vẫn sợ cái chết, anh sợ rất nhiều, anh tưởng tượng ra cái cảnh cơ thể mình bị chôn vùi dưới hàng ngàn hàng vạn cánh hoa anh đào nhạt màu, và bất cứ ai có nhã ý đào những cánh hoa đó lên thì ở phía dưới, Darius cũng chỉ là một cái xác, nhưng thứ đáng sợ hơn cả đến mức anh không dám tưởng tượng chính là viễn cảnh những cánh hoa đó được kéo ra khỏi cơ thể anh cùng với tình yêu có khắc tên Draven ở trên đó, Darius rồi sẽ nhìn Draven bằng một ánh mắt khác, ánh mắt của sự xa lạ, anh rồi sẽ không còn mảy may rung động khi nhận được sự quan tâm, chăm sóc từ cậu dù hai người vẫn còn là anh em, hay anh rồi sẽ lạnh nhạt với cậu, những hình ảnh đau đớn đó, khiến Darius không đủ nhẫn tâm để làm điều đó, nhất là sau khi Draven nức nở khóc lóc cầu xin anh đừng bỏ đi mà không nói một lời tạm biệt, hay là anh đừng bỏ đi vì cậu không muốn sống thiếu anh, cậu không muốn mất anh, Darius thà để cho những cánh hoa ăn mòn cơ thể và mạng sống của chính mình cũng không thể buông tay Draven và bỏ rơi cậu lại cùng với vô vàn những câu hỏi, vì sao anh ấy đột nhiên không còn thương mình nữa, vì sao anh đột nhiên lại lạnh nhạt với mình, vì sao anh lại bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro