09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang dài và tối om, những dãy tủ sắt xếp hàng hai bên, và những ánh mắt lạnh lùng, giễu cợt từ những học sinh khác khiến nàng cảm thấy ngột ngạt. Ahyeon bước từng bước nặng nề, cảm giác cô đơn và sợ hãi bao trùm.

"Ahyeon, lại đây!" Giọng nói của Jiyeon vang lên từ phía cuối hành lang. Cô ấy đứng cùng Sera, Nari, và Hana, tất cả đều nhìn Ahyeon với ánh mắt sắc lạnh.

Ahyeon cố gắng quay lưng bỏ đi, nhưng đôi chân bị dính chặt vào mặt đất. Bốn cô gái tiến lại gần, vòng tròn xung quanh nàng như một bầy sói săn mồi. 

"Mày nghĩ mình giỏi giang lắm sao?" Sera nhạo báng, đẩy mạnh vai Ahyeon khiến nàng ngã xuống sàn.

"Mày nghĩ mày đặc biệt vì nhận được nhiều sự chú ý ư?" Hana tiếp lời, giọng điệu đầy ác ý. "Mày chẳng là cái thá gì cả."

Cảm giác nhục nhã và bất lực tràn ngập trong Ahyeon. Nàng muốn hét lên, muốn chống cự, nhưng cổ họng như bị thắt lại bằng một sợi dây thừng, không thể phát ra âm thanh nào. Những tiếng cười cợt và lời nói cay độc như những lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng tự trọng của nàng.

Cảnh tượng chuyển đổi. Ahyeon đang trong lớp học, nhưng tất cả bạn bè đều quay lưng lại với cô. Không ai muốn nói chuyện, không ai muốn ngồi gần. Trên bàn học, những lá thư tỏ tình và món quà mà nàng từng nhận được biến thành những tờ giấy đầy những lời lẽ hăm dọa và xúc phạm.

"Biến đi, Ahyeon! Không ai muốn mày ở đây cả!" Tiếng hét vang lên, và cả lớp đồng thanh cười lớn.

"Giờ thì mày không còn xinh đẹp nữa đâu." Hana thì thầm vào tai Ahyeon, giọng nói đầy ác độc.

Ahyeon cảm thấy lòng mình như bị nghiền nát. Mọi cố gắng để hòa nhập, để tìm một chỗ đứng trong tập thể, đều trở nên vô nghĩa. Nàng cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng, bị loại trừ khỏi mọi thứ xung quanh.

Ahyeon bị kéo vào nhà vệ sinh nữ, bị nhốt lại và bị bắt quỳ xuống dưới chân chúng. Cảm giác sợ hãi, nhục nhã và bất lực đè nặng lên nàng, như một chiếc bóng vô tận không có lối thoát. nàng ngồi co ro, những giọt mực lạnh lẽo chảy xuống cổ và đôi mắt đầy giận dữ của chúng.

Trong cơn mơ, Ahyeon bật khóc, tiếng nức nở lẫn với tiếng cười man rợ. Nàng muốn tỉnh dậy, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng không thể. Tất cả như một vòng lặp vô tận, những ký ức đau đớn cứ lặp đi lặp lại.

Ahyeon choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm trán và tim thì đập như trống. Nàng nhận ra mình đang ở trên giường, tóc rơi tán loạn, gương mặt trắng bệch, cảm giác sợ hãi và ám ảnh vẫn còn đó,  một vết sẹo không thể xóa nhòa.

Ahyeon ngồi dậy, ôm lấy gối và hít thở sâu để trấn tĩnh lại. Những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Ngày đầu tiên của năm học mới. 

Đối với Ahyeon, đó là sự hồi hộp xen lẫn với chút lo lắng. Trường cấp ba này rộng lớn hơn nhiều so với ngôi trường cấp hai mà nàng từng học. 

Buổi sáng hôm ấy, Ahyeon thức dậy sớm hơn thường lệ. Nàng chuẩn bị đồng phục đã được giặt ủi, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng. Nàng hít một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng mình rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.

Khi bước vào sân trường, Ahyeon cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ bé giữa biển người. Học sinh mới lẫn cũ tụ tập, cười đùa và trò chuyện rôm rả. Những tiếng cười nói vang lên khắp nơi, tạo nên một không khí sôi động và hứng khởi. Ahyeon cố gắng tìm phòng học của mình, mắt lia nhanh qua những bảng thông báo và danh sách lớp.

Sau một lúc loay hoay, Ahyeon cũng tìm được lớp học của mình, 1-6. Nàng bước vào, ánh mắt của những bạn học khác dõi theo mình. Nàng chọn một chỗ ngồi ở cuối lớp, đặt cặp xuống và nhìn quanh. Bất chợt, một giọng nói thân thiện vang lên bên tai.

"Chào cậu, mình là Jiyeon. Cậu là học sinh mới phải không?" Một cô gái với mái tóc đen dài, dáng người mảnh khảnh cao ráo tiến lại gần Ahyeon. Cô ấy rất tự tin, chân váy đồng phục ngắn qua đầu gối.

Ahyeon mỉm cười đáp lại. "Ừ, mình là Ahyeon. Rất vui được gặp cậu."

Không lâu sau, hai cô gái khác cũng tiến đến. Cô gái có đôi mắt cáo tên là Sera, và một cô gái với cặp kính tròn dễ thương tên là Nari. Cả hai đều chào hỏi Ahyeon một cách thân thiện và nhanh chóng hòa vào cuộc trò chuyện.

"Sera và Nari là bạn từ cấp hai rồi, bọn mình cũng mới gặp nhau sáng nay thôi." Jiyeon giải thích. "Còn kia là Hana, cậu ấy hơi trầm tính nhưng rất đáng yêu."

Hana gật đầu chào Ahyeon từ xa. 

Ngày hôm đó, năm cô gái nhanh chóng tìm thấy sự đồng điệu và gắn kết. Họ chia sẻ với nhau về những ấn tượng đầu tiên về ngôi trường mới, về những thầy cô giáo, và cả những môn học mà họ mong đợi. Tiếng cười và những câu chuyện rôm rả làm thời gian trôi qua thật nhanh.

"Cậu có thấy môi trường mới này thật tuyệt vời không?" Sera hào hứng nói, ánh mắt sáng rực lên.

"Mình thấy thích lắm." Ahyeon đáp lại.

Những ngày tháng đầu tiên tại trường trung học của Ahyeon trôi qua khá suôn sẻ.

Nhóm bạn nhanh chóng trở thành một đội ngũ gắn kết. Cả nhóm thường kéo nhau đi ăn bánh gạo cay sau giờ học. Ahyeon cảm thấy may mắn khi có được những người bạn mới này. Dù vẫn còn nhiều điều mới lạ và thử thách ở phía trước, nhưng Ahyeon tin rằng với những người bạn này, nàng sẽ vượt qua mọi khó khăn.

Ngày lễ trường luôn là một trong những sự kiện được mong đợi nhất trong năm học. Không khí chuẩn bị cho ngày lễ trở nên náo nhiệt khắp các hành lang và các phòng học. Các câu lạc bộ, lớp học đều tất bật chuẩn bị cho những tiết mục biểu diễn, gian hàng và hoạt động đặc biệt.

Sáng hôm đó, khi vào lớp, Jiyeon đã nở một nụ cười rạng rỡ và hồ hởi nói với nhóm bạn: "Này các cậu, tớ có một ý tưởng. Sao chúng ta không tham gia một tiết mục nhảy nhỉ?"

Cả nhóm bạn đều tỏ ra hào hứng với ý tưởng của Jiyeon. "Đúng rồi! Tụi mình chọn bài nào nổi nổi gần đây ha?" Sera nói với vẻ mặt phấn khích.

Sera gật đầu đồng ý. "Nghe có vẻ thú vị đấy. Tớ nghĩ chúng ta còn làm tốt hơn thế nữa."

Hana dù ít nói nhưng vẫn đồng tình. "Tớ sao cũng được."

Tim nàng đập nhanh hơn. Nàng từng học nhảy khi còn nhỏ và luôn yêu thích vũ đạo, nhưng đã lâu rồi chưa biểu diễn. Có chút ngại ngùng, Ahyepm vẫn tự tin nói. "Mình cũng rất thích nhảy. Chúng ta cùng đăng ký đi!"

Cả nhóm quyết định sẽ cùng nhau tập luyện vào mỗi thứ năm hàng tuần. Họ chọn một bài nhạc pop và bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho tiết mục của mình. Những buổi tập luyện đầu tiên đầy ắp những tiếng cười và mọi người vẫn còn vụng về, cố gắng nhớ từng động tác. Dần dần, họ bắt đầu tìm được sự đồng điệu trong các bước nhảy.

Trong suốt các buổi tập, Ahyeon dễ dàng nắm bắt các động tác và thậm chí còn giúp đỡ các bạn khác khi họ gặp khó khăn. Cả nhóm đều rất ngạc nhiên trước khả năng của Ahyeon.

"Mình không ngờ cậu lại nhảy giỏi vậy đó, Ahyeon!" Sera thốt lên sau một buổi tập.

"Cậu thực sự rất tài năng đó nha." Nari thêm vào, ánh mắt lấp lánh.

Ahyeon mỉm cười khiêm tốn. "Cảm ơn các cậu. Mình chỉ cố gắng hết sức thôi."

Những ngày sau đó, nhóm bạn tiếp tục tập luyện chăm chỉ. Mỗi buổi tập đều mang lại sự tiến bộ rõ rệt, và tình bạn giữa họ cũng trở nên khăng khít hơn. 

Cuối cùng, ngày lễ trường cũng đến. Sân trường được trang trí rực rỡ với những dây cờ và bóng bay đầy màu sắc. Các gian hàng và sân khấu đều đã sẵn sàng cho một ngày vui chơi và biểu diễn. Ahyeon và nhóm bạn hồi hộp nhưng cũng phấn khích khi chuẩn bị bước lên sân khấu.

Khi nhạc vang lên, Ahyeon cảm nhận được trái tim mình đập liên hồi trong lồng ngực. Nhưng khi bắt đầu nhảy, mọi lo lắng đều tan biến. Nàng tập trung vào những bước nhảy, vào nhịp điệu của âm nhạc và vào những người bạn của mình. Cả nhóm biểu diễn một cách tự tin và tràn đầy năng lượng, khiến khán giả không thể rời mắt.

Tiết mục nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt và những tiếng reo hò cổ vũ. Sau khi kết thúc, họ cùng nhau cúi chào khán giả, thở hỗn hển, nụ cười thiếu niên nở trên môi như những bông hoa mặt trời.

"Chúng ta đã làm được!" Jiyeon hét lên khi cả nhóm bước vào hậu trường, tất cả cùng ôm nhau trong niềm vui sướng.

"Tớ mắc một lỗi." Nari ủ rũ.

"Không sao. Mọi người đều cố gắng nhiều rồi." Ahyeon nói.

Ahyeon đón nhận sự nổi tiếng sau tiết mục nhảy thành công. Nàng nhận được rất nhiều lời khen ngợi và sự ngưỡng mộ từ bạn học. Những lời khen này khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc và tự hào về bản thân.

Tuy nhiên, không phải ai cũng đều nhìn nhận Ahyeon như vậy.

Ban đầu cũng hào hứng và cổ vũ cho Ahyeon. Ngày một Ahyeon nhận được nhiều lời tỏ tình và những món quà đầy từ các bạn nam trong trường. Những lá thư tỏ tình không ngừng đổ về. Ahyeon bắt đầu nhận thấy những thay đổi trong cách đối xử của nhóm bạn nữ.

Nhóm bạn dần xa lánh Ahyeon, không còn dành thời gian để chia sẻ và kết nối với nàng như trước. Họ thường xuyên tìm cách né tránh Ahyeon và trở nên ít quan tâm đến nàng hơn.

Chỉ có Hana vẫn luôn để ý đến Ahyeon. Nhưng cô ấy cũng cố nhắm mắt làm ngơ và theo đám người Jiyeon.

Điều này làm Ahyeon thấy bất. Nàng không hiểu tại sao những người bạn mình từng gắn bó lại có thể thay đổi đến như vậy. 

Những lời nói ác ý và tin đồn xấu về Ahyeon bắt đầu lan truyền trong toàn trường, hành động thù địch cũng dần xuất hiện. Sự thay đổi này là một cú sốc lớn đối với Ahyeon, trong khi nàng cứ tưởng rằng nhóm bạn sẽ luôn ở bên nàng trong mọi hoàn cảnh.

Tin đồn lan truyền rằng Ahyeon luôn nói xấu sau lưng bạn bè. Ahyeon là một người giả tạo, luôn giả vờ tốt bụng để lợi dụng người khác cho mục ích cá nhân và còn gian lận trong các bài kiểm tra để đạt điểm cao. Ahyeon đã chen vào mối quan hệ tình cảm của người khác, phá hoại mối quan hệ của bạn bè. Điều này khiến nàng bị ghét bỏ và tẩy chay bởi nhiều học sinh trong trường.

Trong khi những ngày đầu năm học mới tràn ngập niềm vui và hy vọng, giờ đây Ahyeon phải đối mặt với một thực tế khắc nghiệt và đau đớn hơn bao giờ hết.

Cơn ác mộng chính thức bắt đầu.

Một lần, trong giờ nghỉ giải lao của tết thể dục, Ahyeon đến bồn rửa mặt thì nghe được cuộc nói chuyện của hai nữ sinh khác bênh cạnh mình.

"Đừng thân thiết với nó quá. Nó là kiểu người dùng mọi thủ đoạn để có được những gì mà nó muốn."

"Nhưng nhìn cậu ấy đâu phải kiểu người như vậy."

"Tin tớ đi. Đừng để vẻ ngoài ngây thơ của nó dụ dỗ. Cả trường ai cũng biết bộ mặt thật của nó."

Sự cô lập ngày càng gia tăng. Những người trước đây từng thân thiết với Ahyeon giờ đây không còn muốn gần gũi hay nói chuyện với nàng nữa. Nàng trở thành một người ngoài cuộc, một cá thể bị cô lập trong cộng đồng học sinh.

Mỗi ngày trôi qua, Ahyeon bị bao quanh bởi sự căm ghét. 

Nàng đã bị bốn bạn nữ lôi kéo vào các trò đùa ác ý và bị sỉ nhục công khai trước cả lớp học. 

Đỉnh điểm là khi Jiyeon ngồi vắt chéo chân trên bàn Ahyeon và nói.

"Này. Nói thẳng nhé, bọn tao chẳng ưa gì mày đâu."

Mỗi lần đi ngang qua hành lang, Ahyeon thường bị nhóm của Jiyeon đẩy ngã, làm rơi hết sách vở và đồ đạc, hoặc phá hoại đồ dùng học tập của Ahyeon, vẽ bậy lên bàn ghế của Ahyeon: "Đồ hai mặt, giả tạo!"

Mỗi ngày trôi qua, sự tra tấn ngày càng trở nên tàn khốc hơn. Ahyeon không chỉ mất đi niềm tin vào bản thân mà còn mất đi niềm tin vào môi trường học tập và xã hội xung quanh. Tinh thần nàng trở nên ngày càng suy sụp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả việc học tập và cuộc sống hàng ngày.

Ahyeon cố gắng giấu đi mọi chuyện, nàng không muốn gia đình lo lắng, và cũng không có cách nào để nói ra. Ahyeon vẫn quyết định giữ im lặng về những gì đang xảy ra, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ qua đi một cách nhanh chóng. 

Sau những ngày tháng chịu đựng, Ahyeon quyết định không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa. Nàng quyết định chuyển trường để thoát khỏi cơn ác mộng đang dần hủy hoại cuộc sống của mình. Quyết định này không dễ dàng, nhưng đây là điều tốt nhất cho Ahyeon.

Thời điểm đó công ty của bố đang gặp trục trặc, người bạn cùng đầu tư bất ngờ rút vốn, ôm tiền bỏ chạy, bố một mình gánh khoản nợ lớn. Bà nội đổ ốm nặng, mẹ phải túc trực ở bệnh viện chăm sóc bà. Bố mẹ vô tình không để ý đến những khó khăn mà Ahyeon đang phải chịu đựng. Một phần vì họ quá bận rộn với những vấn đề riêng, phần vì Ahyeon đã che giấu mọi thứ quá kỹ càng. Khi Ahyeon đề nghị chuyển trường với lý do môi trường hiện tại không phù hợp, bố mẹ nàng đã chiều theo ý nàng mà không hề nghi ngờ hay thắc mắc gì thêm.

Sau khi chuyển trường, Ahyeon bắt đầu học tập tại một ngôi trường mới. Mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn phải đối mặt với nhóm bạn cũ, nhưng Ahyeon vẫn còn một mớ hỗn độn trong lòng.

Trong lớp, Ahyeon ngồi một mình, lặng lẽ và không giao tiếp nhiều với các bạn xung quanh. Ahyeon cố gắng tránh ánh mắt của mọi người, luôn nghĩ rằng họ sẽ nói gì đó không hay về mình. Khi có giờ giải lao, thay vì ra ngoài chơi cùng bạn bè, Ahyeon thường ở lại trong lớp, tìm một góc yên tĩnh để đọc sách. Ahyeon dành nhiều thời gian hơn cho việc học tập, với hy vọng rằng những thành tích tốt sẽ giúp nàng lấy lại niềm tin.

Ahyeon đặt mục tiêu rõ ràng cho mình: Phải đạt được kết quả cao nhất trong tất cả các môn học. Nàng thức khuya dậy sớm, chăm chỉ học hành và ôn bài kỹ lưỡng cho từng bài kiểm tra. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hay muốn từ bỏ, nàng lại nhớ đến những ký ức kia, dùng chúng làm động lực để cố gắng hơn.

Dù thành tích học tập của Ahyeon ngày càng cao, nhưng áp lực tâm lý vẫn luôn đeo bám nàng.  Cảm thấy mình như một cái bóng, tồn tại mà không ai thực sự quan tâm hay hiểu rõ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro