3, Bất Động Minh Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu người vừa đi vừa trò chuyện với nhau, chủ yếu là về kinh tế trường học và các học viên có trong trường. Ngọc Sơ Huy nghe Đái Mộc Bạch nói về viện trưởng trường học với thái độ cung kính vô cùng, không khỏi ngạc nhiên. Phất tiền bối, thật sự không nghĩ đến ông ấy là người như thế.

Nghe Đái Mộc Bạch nói mình là giám thị vòng bốn, mấy người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ có Tiểu Vũ bĩu môi, đứng trước mặt thiếu niên tà mâu đôi co với nhau.

“Giờ ta nói một câu cũng đủ khiến ngươi trượt chổng vó ấy!” Đái Mộc Bạch khoanh tay, ngữ khí thiếu đòn nói.

Tiểu Vũ không phục, nhanh chóng đáp lại: “Dựa vào đôi mắt trái phải không cân xứng của ngươi à!”

“Ha ha ha! Không cần tranh cãi nữa, để ta tự mình chơi với các ngươi!”

Giọng nam hùng hậu vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người vào chủ nhân nó. Đái Mộc Bạch thấy người đến không khỏi biến sắc, vội vội vàng vàng đến bên cạnh gã trung niên nói.

Ngọc Sơ Huy nhìn thấy người kia, cả người chợt cứng đờ một cái, cặp mắt vàng thoáng chốc biến thành dựng đồng rồi trở về như cũ, nhanh chóng thu vẻ thất thố của mình. Không may, Đường Tam đứng cạnh nhìn thấy rõ phản ứng quá mức của thiếu niên tóc lam, khẽ cau mày đánh giá người đến.

Rất nhanh, bọn họ liền rõ ràng thân phận người đến.

Phó viện trưởng học viện Sử Lai Khắc - Triệu Vô Cực, hồn thánh cấp 76, danh hiệu Bất Động Minh Vương.

Điều kiện tuyển sinh của ông ấy rất đơn giản, chỉ cần có người chống đỡ công kích của ông ta trong vòng một đồng hồ cát tới cuối thì toàn bộ mọi người đứng đây sẽ đậu kỳ thi.

Đánh nhau với hồn thánh à? Rắc rối rồi đây, Ngọc Sơ Huy thầm nghĩ.

Qua lời nói của Đái Mộc Bạch, mọi người hiểu rõ được phần nào thực lực của đối phương, nhanh chóng tụ lại thành một nhóm giới thiệu bản thân.

“Ta tên là Đường Tam, khí hồn sư hệ khống chế, cấp 29. Võ hồn Lam Ngân Thảo!”

Trên bàn tay Đường Tam xuất hiện chân thân giáp màu lam nhạt đặc trưng của Lam Ngân Thảo. Tiểu Vũ cười hì hì, khen chân thân giáp của Đường Tam một câu rồi tiến hành võ hồn phụ thể, đôi tai thỏ trên tóc nàng lớn hơn chút, sau lưng xuất hiện cái đuôi thỏ xù xù, chân thân giáp bao phủ lấy cặp chân thon dài hoàn mỹ của nàng.

“Tiểu Vũ, thú hồn sư hệ cường công, cấp 29. Võ hồn, Nhu Cốt Thỏ!”

Chu Trúc Thanh nhanh chóng hoàn thành võ hồn phụ thể, đôi tai mèo màu đen run run trên tóc, móng tay bao phủ vuốt mèo sắc nhọn. Cả người nàng toát lên luồng u quang lạnh nhạt, khí chất tức khắc thay đổi như cái tên võ hồn của cô gái.

“Chu Trúc Thanh, thú hồn sư hệ mẫn công, cấp 27. Võ hồn, U Minh Linh Miêu.”

Đái Mộc Bạch đứng bên cạnh, thấy võ hồn của Chu Trúc Thanh, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ kinh ngạc, miệng thì thầm cái tên võ hồn của cô gái tóc đen.

“Ninh Vinh Vinh, khí hồn sư hệ phụ trợ. Võ hồn, Thất Bảo Lưu Li Tháp!”

Thiếu nữ tóc ngắn nhu mỹ cười khẽ một tiếng, giơ hai bàn tay, một tòa tháp bảy màu nho nhỏ xuất hiện. Cả người nàng theo tòa tháp phiêu phiêu, hệt như tiên tử giáng trần.

“Mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn nha!” Ninh Vinh Vinh cười tươi nói với mấy người ở đây.

Là đệ tử thuộc dòng chính của Thất Bảo Lưu Li tông.

Ngọc Sơ Huy liếc mắt nhìn tòa tháp nhỏ trên tay Ninh Vinh Vinh, lại nhớ đến cấp bậc của thiếu nữ báo ra hồi ở vòng hai, nhanh chóng đoán được thân phận của cô gái. Nhưng cậu không hề nghĩ đến, thiếu nữ nhu mỹ này chính là công chúa của Thất Bảo Lưu Li tông, sủng nữ của tông chủ Ninh Phong Trí.

“Võ hồn của cô ấy đẹp quá!”

Tiểu Vũ cảm thán, nói khẽ với Đường Tam đứng bên. Thiếu niên cười cười đáp lại.

“Võ hồn này không chỉ đẹp thôi đâu. . .”

Bởi vì, nó được mệnh danh là đệ nhất khí võ hồn hệ phụ trợ trên toàn đại lục.

Ngọc Sơ Huy rũ mắt nhớ đến câu nói về Thất Bảo Lưu Li Tháp, khóe miệng cong thành độ cung nhỏ.

Xem ra, lần tuyển sinh này rất có thú đây.

“Ngọc Sơ Huy, thú võ hồn hệ cường công. Võ hồn: Băng Long.”

Thiếu niên dứt lời, chân thân giáp xanh băng phủ lấy hai cánh tay, kim đồng biến dựng đồng, làn da trắng nhợt xuất hiện tầng tầng vảy rồng nho nhỏ kéo dài đến hai má, trên đầu hiện ra hai cặp sừng xanh ngọc, sau lưng biến ra chiếc đuôi rồng thon dài. Nhìn sơ qua, thiếu niên với bộ dáng hóa nửa rồng kia chợt trở nên cao quý hơn, cũng lạnh nhạt hơn.

“Long võ hồn? Là võ hồn biến dị ư?”

Đường Tam nhìn thấy vẻ ngoài của Ngọc Sơ Huy, buộc miệng thốt ra nghi hoặc của mình. Võ hồn phụ thể, tất cả các giác quan lẫn cơ quan được đề cao, câu vừa rồi của Đường Tam cậu đương nghe thấy. Ngọc Sơ Huy nhìn thiếu niên kia, gật đầu không đáp.

Người này, chỉ dựa vào võ hồn liền đoán được nó là võ hồn biến dị, cần phải chú ý hơn.

Đái Mộc Bạch thấy mọi người bàn bạc xong xuôi, liền mọi người đến một bãi đất trống. Triệu Vô Cực đứng sẵn ở chỗ đó một hồi lâu, hắn khoanh tay cười mỉa nhìn bọn nhóc con quái vật này.

“Nếu mọi người đã chuẩn bị xong, vậy thì, vòng thứ tư—”

“Bắt đầu!”

Một hồn thánh đấu với năm người đại hồn sư sẽ có kết quả thế nào đây?

. . . . .

Ninh Vinh Vinh được Lam Ngân Thảo mang ra khỏi phạm vi tấn công của Triệu Vô Cực, cô nàng đứng sau lưng Đường Tam dùng võ hồn tiến hành phụ trợ những người khác.

“Thất bảo chuyển xuất hữu lưu li.”

“Thất bảo hữu danh, nhất viết: Lực!”

Đệ nhất hồn kỹ Thất Bảo Lưu Li Tháp, có thể gia tăng tất cả các loại lực lượng lên 30%. Ngọc Sơ Huy cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng tràn ngập hồn lực, ước tính thực lực của mình lúc này lên gần cấp 30, không khỏi cảm thán một câu.

Không hổ cái danh đệ nhất khí võ hồn hệ phụ trợ.

Tiểu Vũ lúc này lao tới Triệu Vô Cực, nàng dùng ra hồn kỹ thứ nhất—Yêu Cung, hai chân câu chặt hai vai của Triệu Vô Cực tiến hành công kích hắn. Đường Tam đứng bên nắm giữ thời cơ vô cùng chuẩn, dùng Lam Ngân Thảo bám chân Triệu Vô Cực, cách cậu ta khống chế đối phương vô cùng tinh diệu.

Nhưng mà, hồn thánh dễ gì bại trận như thế?

Thực chất nhìn kỹ lại, giống như Triệu Vô Cực đang phối hợp với đòn tấn công của bọn họ thì hơn.

Triệu Vô Cực nhanh chóng phá tan công kích của hai người Tam Vũ, mỉm cười ngạo nghễ. Hắn vừa định tiến lên, một bóng đen mờ ảo nhanh chóng hướng hắn đánh úp lại. Móng vuốt U Minh Linh Miêu chạm phải phòng ngự kiên cố của Kim Cương Hùng, phát ra vài tiếng giòn vang chói tai.

Keng keng keng—

Chu Trúc Thanh phụ trách tấn công hai bên sườn, lấy tốc độ chóng mặt của hệ mẫn công quấy nhiễu tầm nhìn của Triệu Vô Cực.

“Thất bảo hữu danh, nhị viết: Tốc!”

Giọng nói ngân nga của Ninh Vinh Vinh vang lên, ánh sáng nhu hòa từ Thất Bảo Lưu Li Tháp trong tay nàng bay thẳng vào người Chu Trúc Thanh. Ngay lập tức, tốc độ của thiếu nữ hệ mẫn công tăng thêm 30%.

U Minh Linh Miêu hồn kỹ thứ nhất, U Minh Đột Thứ!

Tinh tinh tinh tinh—

Công kích của Chu Trúc Thanh nhanh đến mức biến thành tàn ảnh, cô liên tục chọn các vị trí hiểm yếu nhất đánh vào, loạt âm thanh vang lên khắp bãi chiến đấu.

“Chơi đủ chưa hả?” Triệu Vô Cực dĩ nhiên đã khó chịu với màn quấy nhiễu của Chu Trúc Thanh, hồn lực chấn động đánh văng cô nàng ra. Chu Trúc Thanh nhẹ nhàng đáp xuống, tiếp tục đợt công kích của mình.

“Thầy Triệu, ngài cẩn thận chút—”

Ngọc Sơ Huy nhẹ giọng nhắc nhở, hồn hoàn màu vàng quanh thân chớp động, dựng đồng lạnh băng nhìn Triệu Vô Cực.

Hồn kỹ thứ nhất phát động: Băng Long Kích.

Long trảo lấy tốc độ chóng mặt đánh vào gáy và hai bên sườn Triệu Vô Cực, đuôi rồng quấn quanh eo hắn, giữ chặt vị hồn thánh không buông. Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy chỗ bị đánh nhất thời lạnh ngắt, hồn lực thoáng chốc đình chỉ. Vừa ngước mắt xem, tảng lớn băng tinh kết thành trên da hắn, sắc thái mỹ lệ vô cùng.

Chỉ là, một chốc ngừng lại này của Triệu Vô Cực đủ để hai người Tam Vũ tấn công rồi.

Bím tóc Tiểu Vũ vòng quang cổ hắn, Khống Hạc Cầm Long của Đường Tam cộng thêm sức bật từ đuôi rồng của Ngọc Sơ Huy nhanh chóng nâng Triệu Vô Cực lên. Lúc này, nhu kỹ của Tiểu Vũ cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Chân dài vòng lấy cổ hồn thánh, Tiểu Vũ dùng thức thứ hai trong Bát Đoạn Suất, sử dụng toàn lực vứt vị phó viện trưởng xuống mặt đất.

Rầm!

Khói bụi bay mù mịt, nhất thời che đi tầm nhìn của mọi người quanh đây.

Cô gái kia, đúng là không biết nương tay gì cả. Ngọc Sơ Huy nhìn thoáng qua Tiểu Vũ, nhớ lại chiêu thức của cô nàng, cười thầm trong lòng.

Chẳng qua, bây giờ mới khởi đầu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro