Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

36.

Ảnh đế cảm thấy có những người từ khi sinh ra đã thích hợp để cùng nhau hôn môi, tỷ như hắn cùng bác sĩ tâm lý.

Khi bọn họ môi lưỡi bên nhau, cái loại phản ứng này phảng phất như đã có sẵn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, ảnh đế đầu đau như búa bổ, hắn nâng tay muốn xoa xoa một chút, lại nghe thấy từ lồng ngực truyền tới một tiếng than nhẹ.

Ảnh đế mở mắt ra nhìn kỹ, tức khắc mặt mày đều nhiễm ý cười.

Bác sĩ tâm lý còn chưa tỉnh, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, đầu tóc mềm mại cọ vào da hắn, khiến hắn cảm thấy một sự thỏa mãn chưa từng có.

Cũng không phải chưa bao giờ có, ở sâu trong nội tâm hắn, hình như đã từng có hình ảnh như thế này, chỉ là hắn không thể nhớ ra.

37.

Bác sĩ tâm lý bừng tỉnh dậy, mặt lập tức phiếm hồng : " Anh hôm qua uống say rồi ..."

" Không say." Ảnh đế chắn chắn mà nói, " Anh nhớ rõ mà, hôm qua anh đã hôn em."

Bác sĩ tâm lý đỏ mặt nhảy dựng lên, chạy vào phòng tắm.

Ảnh đế cảm thấy lồng ngực mềm mại không thôi.

Hắn nhịn không được mà cong khóe miệng, thật muốn cười lớn, ai đời đã 30 tuổi đầu rồi mà giờ phút này lại như đứa choai choai mười sáu mười bảy.

Bác sĩ tâm lý trong phòng tắm thật lâu mới đi ra.

Ảnh đế đầu tóc lộn xộn, ngồi ở trên giường nhìn bác sĩ tâm lý: " A Ninh, anh thích em, anh có thể theo đuổi em không?"

Bác sĩ tâm lý cắn cắn môi, không trả lời câu hỏi của hắn.

" Thời gian không còn sớm, em phải tới phòng khám đây."

Hưng phấn trong lòng ảnh đế tắt một nửa.

38.

Hai người vài ngày sau không liên hệ, ảnh đế phát hiện hình như bác sĩ tâm lý đang trốn tránh hắn.

Ảnh đế chưa bao giờ theo đuổi ai, không biết kế tiếp làm như thế nào.

Hắn có thể xác định bác sĩ tâm lý cũng có cảm giác với mình, ngày đó lúc hôn nhau, đối phương cùng mình giống nhau, động tình.

Nếu như vậy vì sao lại cự tuyệt hắn? Ảnh đế có chút không rõ.

39.

Ảnh đế lấy cớ tâm trạng không tốt, đẩy mấy cái hoạt động lùi xuống, ở nhà cố gắng đả thông đầu óc.

Rảnh rỗi tới không có việc gì làm, hắn mở TV, vừa vặn đang chiếu một bộ phim có nam chính rất quen mắt, chính là tiểu minh tinh kia.

Ảnh đế nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho tiểu minh tinh.

Hai người hẹn gặp nhau ở nơi đầu tiên gặp mặt.

40.

Khí chất của tiểu minh tinh so với trước kia rõ ràng không giống nhau.

Cậu ta vốn đẹp trai sáng sủa, khi cười rộ lên có cảm giác rất ngọt ngào, mượn tai tiếng với ảnh đế, hiện tại sự nghiệp đang theo đà đi lên.

Ảnh đế giúp cậu ta rót một ly trà, tùy ý hỏi: "Dạo này thế nào rồi?"

Tiểu minh tinh nói: "Khá tốt."

Ảnh đế cười cười : "Vậy đoạn đường về sau cậu phải tự đi rồi."

Tiểu minh tinh biết hẳn ảnh đế đã sớm đoán được, lắp bắp mà giả thích: " Em... em cũng không cố ý lừa gạt anh, em ngay từ đầu...cũng chỉ muốn được lăng xê một chút."

Không nghĩ tới khi gặp ảnh đế hắn lại cái gì cũng không nhớ rõ.

41.

Ảnh đế không muốn cùng cậu ta vòng vo, hỏi: " Vậy bức ảnh kia từ đâu tới?"

Tiểu minh tinh sớm đã có chuẩn bị, từ trong túi lấy ra một cái di động: " Em nhặt được ở quán cà phê."

Ảnh đế cầm, thử bật nguồn, phát hiện không còn pin.

Hắn hỏi: " Trong đây còn rất nhiều ảnh như thế sao?"

" Vâng, có rất nhiều." Tiểu minh tinh nói, "Anh yên tâm, em không có đưa cho người khác xem đâu."

42.

Ảnh đế cầm điện thoại về nhà sạc pin.

Mở album ảnh ra xem, trong nháy mắt hô hấp đình trệ.

Toàn bộ album đều là ảnh chụp chính mình và một người khác, có ảnh cùng nhau leo núi, nướng BBQ, lại có ảnh cùng nhau ngồi tàu lượn siêu tốc, còn có cùng nhau bắn pháo hoa.

Tất cả đều là sau vụ tai nạn ba năm trước.

Ảnh đế trong ảnh cười đến ngốc, mặc áo hoodie và sweater, quần áo kiểu đó đã rất nhiều năm hắn chưa mặc lại.

Một người khác so với hiện tại không có thay đổi gì, dựa vào lồng ngực ảnh đế cười hạnh phúc, trên tay còn đeo đồng hồ lần trước y trả lại ảnh đế.

Phải, người kia chính là bác sĩ tâm lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy