Chương 16: Gọi là thằng ngốc hay cầm thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban đầu cô ta đu theo Triệu Tú Nhi là vì người này rất có tiền, vung tay rất hào phóng. Lần nào đi ăn chơi cùng cô ta, một cắc Tống Dụ cũng không cần phải bỏ ra. Nhưng mà, không có cô ta thì Tống Dụ cũng không phải thiếu tiền để ăn chơi đâu. Gia đình Tống Dụ là một trong những bang phái nổi tiếng trong giới hắc đạo, mà con nhỏ Triệu Tú Nhi này chắc vẫn chưa nghe qua danh tiếng của Tống Dụ.

Đám tiểu thư này có lẽ chỉ vừa tập tành ăn chơi, đi bar đi bủng cũng chưa đủ nhiều, chưa được trải nghiệm sự đời. Chứ nếu mà mấy người sành sỏi, ai mà không biết Tống tiểu thư Tống Dụ - con gái của Tống Vũ Thời chứ? Mà cũng nhờ vậy, Tống Dụ mới có được một con rối để chơi đùa trong khoảng thời gian nhàm chán này nha.

Tống Dụ và Triệu Tú Nhi tình cờ quen biết nhau vào khoảng thời gian Tống Dụ mới chọc giận ba của cô ta, bị ông khoá hết thẻ ngân hàng và cắt mọi nguồn chi tiêu, làm cô ta không có tiền để tiếp tục ăn chơi.

Thật ra cũng rất nhiều người sẵn lòng ra tiền cho cô ta chơi, nhưng mà Tống Dụ thấy con nhỏ tiểu thư ngu ngốc này cũng thú vị, lại muốn chơi đùa với nó một thời gian. Tống Dụ vẫn chưa diễn qua vai yếu kém thấp hèn, đu bám tiểu thư nhà giàu độc ác bao giờ.

Vừa được tiếp tục ăn chơi mà không tốn tiền, vừa có trò vui để xem mỗi ngày. Ngu gì mà không chơi với Triệu Tú Nhi chứ. Cô ta thích nhất là dáng vẻ của mấy con rối bị cô ta nâng lên tận trên trời xong một phát đạp dưới đất. Rất là thoả mãn nha.

Lại đưa mắt nhìn La Vân Hi. Liếm môi một cái, dáng người trông ngon miệng thật đó. Nhìn bắp chân lộ ra do mặc quần short kìa, mỗi bước đi cơ đều chuyển động. Rất chịu khó tập luyện.

Cô ta không phải Triệu Tú Nhi, cô ta biết chắc người này mình với không tới, cũng không thèm để mắt tới mấy người giống như cô ta. Mà đối với Tống Dụ, cô ta cũng không cần La Vân Hi thích mình hay là xác định quan hệ yêu đương gì đó. Tống Dụ còn ghét nhất là mấy mối quan hệ ràng buộc kiểu đó.

La Vân Hi thích ai thì cứ tiếp tục thích. Tống Dụ chỉ cần một lần được…thân mật một chút với La Vân Hi, là đủ thoả mãn rồi! Còn Triệu Tú Nhi hả? Để xem tình hình ra sao đã. Trở mặt sớm quá thì cũng mất đi một thú vui mỗi ngày. Huống hồ cô ta còn phải nhờ tới Triệu Tú Nhi để tiếp cận được với La Vân Hi.

Còn Bạch Lộc? Thật ra Tống Dụ không ghét cô nàng này. Rất xinh đẹp, Tống Dụ thích mấy người xinh đẹp, cho dù là trai hay gái. Nếu Bạch Lộc không làm ảnh hưởng gì tới cô ta, thì có lẽ Tống Dụ cũng sẽ không đụng đến cô. Có lẽ vậy.

Giảng viên dẫn một đoàn học sinh tới trước một căn nhà nghỉ, sau đó sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người. Cứ sáu sinh viên sẽ ở chung một phòng, nữ theo nữ, nam theo nam. Mọi người cứ tự chia với nhau là được.

Bên Bạch Lộc đã là ba người, tìm thêm ba người nữa là được. Mã Thanh Thanh đang nhìn ngó xung quanh tính chạy đi kiếm người, thì đột nhiên cô bạn trong rất ăn chơi đi cùng Triệu Tú Nhi nắm tay Mã Thanh Thanh kéo lại.

Tống Dụ cười tươi nhìn Mã Thanh Thanh: “Bọn tớ chung phòng với ba cậu được không?”

Triệu Tú Nhi gằn giọng: “Tống…Đoan Kiều…” Còn chưa nói hết câu thì cổ tay Triệu Tú Nhi bị Tống Dụ siết một cái, Triệu Tú Nhi im lặng. Có lẽ con cóc ghẻ này đang tính kế giúp cô.

Mã Thanh Thanh cười gượng với Tống Dụ, quay đầu cầu cứu La Châu với Bạch Lộc. La Châu ghé đầu vào tai Bạch Lộc hỏi nhỏ.

“Có ổn không? Tớ nhìn người đi cùng Triệu Tú Nhi, thấy có vẻ không giống người tốt cho lắm. Ánh mắt rất kì lạ.”

Bạch Lộc hơi nhíu mày. Cô cũng cảm thấy người đi cùng Triệu Tú Nhi toả ra một cái cảm giác có hơi áp bức.

Bạch Lộc đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy hình như mọi người đều tìm được người ở chung phòng rồi. Chỉ còn dư lại ba người Bạch Lộc cùng bên Triệu Tú Nhi. Tình huống bắt buộc, không thể làm gì hơn.

“Mọi người tìm được người ở chung rồi, chỉ còn hai bọn họ thôi. Đồng ý đi.”

La Châu thở ra một hơi. Gật đầu vơi Mã Thanh Thanh.

Mã Thanh Thanh quay đầu nhìn Tống Dụ, miễn cưỡng lên tiếng.

“Được rồi, chúng ta ở cùng phòng nhé. Tớ là Mã Thanh Thanh, đây là Bạch Lộc, kế bên là La Châu.”

“Chào các cậu, tớ tên Đoan Kiều. Gọi tớ Tiểu Kiều là được rồi.”

“Được.” Mã Thanh Thanh gật đầu.

Bên La Vân Hi cũng vừa chia phòng xong, thấy nhóm Bạch Lộc có vẻ cũng mới vừa chia xong, La Vân Hi đi đến, trả balo lại cho Bạch Lộc.

“Của chị. Kiếm được người ở chung chưa ạ?”

Bạch Lộc nhận lại balo, đeo lên vai.

“Vừa kiếm được rồi. Cảm ơn em sáng giờ xách balo hộ chị nhé.”

“Ừm. Cảm ơn nhiều thật đấy.”.

Bạch Lộc nghe vậy thì cười với La Vân Hi.

“La thiếu, nhận chìa khoá rồi. Đi thôi.” Dương Túc Anh nhận chìa khoá xong thì la lên với La Vân Hi.

La Vân Hi quay đầu nhìn Dương Túc Anh đứng bên kia ngóng về phía này.

“Em đi trước nhé.” Nói rồi tạm biệt Bạch Lộc rời đi.

Bên này, Dương Túc Anh thấy La Vân Hi đi tới, cậu ta nháy nháy mắt với Cảnh Hàn, rồi choàng vai cậu vỗ vỗ kéo lên phòng. Nhóm của La Vân Hi vô cùng may mắn, bên đám con trai bị lẻ, vừa vặn cho ba bọn họ ở một phòng riêng.

Giảng viên bảo là cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, khoảng 10 giờ tập trung trước sân của nhà nghỉ, thầy sẽ dẫn vào nhà máy bên trong, phụ giúp mọi người trong nhà máy nấu cơm. Buổi chiều mới bắt đầu hoạt động chính thức, cũng là hoạt động tại nhà máy này luôn.

Lên phòng, Dương Túc Anh cùng Vũ Lực lôi đồ ăn đem theo ra, bày lên bàn ngồi ăn. Cả ba người đều chưa ăn sáng, ở đây cũng không có hàng quán gì gần nhà nghỉ cả, chỉ có tiệm tạp hóa nhỏ, nên cả ba đành ăn vặt đỡ. La Vân Hi cũng ngồi xuống ăn cùng.

Dương Túc Anh thấy La Vân Hi vừa ngồi xuống, liền bắt đầu khơi chuyện.

Dương Túc Anh: “Cảnh thiếu, không thích người ta mà tấn công dữ dội vậy sao?”

La Vân Hi nhíu mày: “Tôi tấn công khi nào?”

Cậu vừa dứt lời đã bị Vũ Lực vỗ một phát vào vai, Vũ Lực rống lên: “Thằng chó! Cậu như vậy mà còn dám chối, có phải cầm thú không? Cậu là Dương Túc Anh thứ hai đấy hả? Tính chơi đùa người ta đấy hả?”

Dương Túc Anh thấy La Vân Hi bị đấm một phát, còn chưa kịp hả hê đã nghe thấy Vũ Lực lôi tên mình vào.

“Nè, cậu chửi thì chửi, sao lại lôi tôi vào? Nhưng mà La thiếu, cậu như vậy là không được đâu. Là ai không cho tôi tiếp cận Bạch nữ thần vì sợ tôi làm tổn thương người ta chứ? Nếu vậy tôi cũng một chân vào đấy.”

La Vân Hi đang tính mở một gói khoai tây ra ăn, nghe Dương Túc Anh nói thế thì cầm bịch khoai tây chọi vào mặt cậu ta.

La Vân Hi: “Muốn chết à?”

Dương Túc Anh nhanh tay chụp bịch bánh lại, cười khì khì.

La Vân Hi nhìn cậu ta, xong ngồi ngẫm ngẫm lại lời hai thằng bạn vừa nói.

La Vân Hi: “Tôi như vậy được cho là đang tấn công sao?”

Vũ Lực và Dương Túc Anh nhìn nhau, thì ra thằng ngố này nó không phải là cố tình tán gái!

Dương Túc Anh: “Chứ cậu nói thử xem, như thế nào mới gọi là tấn công? Ban sáng cậu chọc ghẹo người ta đỏ mặt tới đỏ mặt lui là đang làm gì vậy?”

La Vân Hi: “Sáng sao? Chỉ là đột nhiên mấy lúc đối diện với chị ấy, có mấy lời không kìm được muốn nói và vài hành động rất muốn làm thôi.”

Vũ Lực&Dương Túc Anh: “...”

Vũ Lực: “Thế cậu nghĩ tấn công là như thế nào?”

La Vân Hi: “Nắm tay, ôm, hôn?”

Vũ Lực giật giật khóe môi: “Tôi không biết nên gọi cậu là thằng ngốc hay là cầm thú nữa…”

Dương Túc Anh nhịn hết nổi bật cười: “Ha ha… La thiếu, mấy cái đó là khi nào xác định mối quan hệ với người ta rồi thì mới được làm nha. Ha ha ha…”

Vũ Lực nhìn Dương Túc Anh cười tới sắp tắt thở, còn La Vân Hi thì đi mặt ngồi một bên. Cậu vung tay lên tụi một phát vào bụng Dương Túc Anh. Không phải lúc nào thằng cá chết này cũng chịu mở miệng tâm sự đâu, cười cợt nó thêm mấy lần nữa nó điên lên lại lôi đầu hai thằng cậu ra tẩn cho một trận. Dương Túc Anh bỗng dưng bị đánh, ngậm miệng lại xuýt xoa. Vũ Lực hắng hắng giọng, hỏi La Vân Hi.

“Thế rốt cuộc là cậu có thích người ta không?”

La Vân Hi lại rơi vào cơn mê ban sáng. Lại là câu hỏi này. Cậu cũng đã tự hỏi bản thân mình rồi. Vẫn chưa tìm ra đáp án.

“...Tôi nghĩ…là có? Nhưng tôi sợ tôi đang lầm tưởng.”

Vũ Lực: “Lầm tưởng chuyện gì?” Có là có! Còn lầm tưởng cái gì nữa chứ? La Vân Hi khi bị tình yêu nhập thì suy nghĩ phức tạp quá nhỉ? Hay thần khác với người thần? Suy nghĩ của thần Vũ Lực không thể hiểu được?

La Vân Hi: “Bạch Lộc khác với những cô gái khác, tôi sợ vì chị ấy đặc biệt nên tôi bị ấn tượng, sau đó tự cho là mình thích người ta.”

Dương Túc Anh sau khi bớt đau, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: “La thiếu, cậu nghĩ chị ấy khác với những người con gái khác, cậu thấy chị ấy đặc biệt, cậu thấy cậu bị ấn tượng bởi chị ấy…Thì đó không phải THÍCH thì còn con mẹ gì mới là thích nữa hả?????”

La Vân Hi: “...”

La Vân Hi: “Thế à? Tôi đã thích ai bao giờ đâu mà biết? Vậy tức là không phải tôi đang hiểu lầm cảm giác của mình, đúng chứ?”

Vũ Lực: “Chính xác. Cậu thích người ta rồi chứ còn gì nữa. Với cả, tôi là bạn cậu từ nhỏ tới lớn, tôi nhìn ra được. Cậu đối xử với Bạch nữ thần, vô cùng khác biệt. Tôi là thanh mai trúc mã với cậu, mà cậu còn chưa đối xử với tôi như vậy đâu. Quan sát cậu từ sáng tới giờ, hết xách hộ balo thì xoa đầu, rồi lại nói mấy lời chọc ghẹo người ta, mà lại là không phải cố ý, theo như lời cậu nói là vì cậu cảm thấy cậu muốn làm như vậy. Tức là vì có thích, vì để ý nên mới muốn làm!”

La Vân Hi hơi hiểu ra rồi, bỗng nhiên cảm thấy nãy giờ mình giống như thằng ngốc, ho khan một tiếng đánh trống lảng: “Thanh mai trúc mã dùng trong trường hợp này à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro