Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Tôi ghét phải thừa nhận. Nhưng hình như tôi đã thích em thật rồi! "

Âu Diệp Thần phớt nhẹ qua môi Mộng Y Y, cười nhẹ, gương mặt anh ngập tràn sủng nịnh.

Mộng Y Y chớp mắt nhìn anh đầy ngây ngốc, nhất thời bất động không nói được lời nào.

Âu Diệp Thần thích cô? Âu Diệp Thần nói thích cô?

Trong đầu Mộng Y Y chỉ còn lưu lại duy nhất ba chữ "tôi thích em" của Âu Diệp Thần, cả khuôn mặt đỏ dựng lên, không hiểu vì sao đột nhiên tức giận:

" Anh nói dối. Nhất định là nói dối "

Mộng Y Y đẩy anh, hùng hổ tiến về phía trước, lại dừng, quay trái quay phải, đi thêm mấy bước nữa, lại khựng lại, cuối cùng bực bội quay đầu, quát:

" Tới cục Dân chính đi đường nào? "

Âu Diệp Thần nhướn mày bật cười:

" Y Y, tôi chưa bao giờ nói dối "

Anh đang trả lời câu nói khi nãy của Mộng Y Y.

Cô trừng mắt, mặt lại đỏ thêm một level, dậm chân dậm cẳng:

" Đi hướng nào? "

Mẹ kiếp, cái mặt tự nhiên đỏ bừng lên làm cái gì? Đúng là không thể dày được như ai kia. Nói thích mà mặt vẫn không đổi sắc.

Âu Diệp Thần thật hết cách với cô, đưa mắt về phía cửa ra vào bên trái:

" Xe ở phía đó "

Giờ anh mới nhận ra, từ khi ở bên cạnh Mộng Y Y, tính cách lạnh lùng trầm mặc của anh đã được cải thiện đáng kể. Cười còn nhiều hơn thở.

Mộng Y Y như đứa trẻ con bị bỏ đói, bực bội chạy ra xe, ngồi lì ở ghế sau. Tới khi Âu Diệp Thần xách đồ tới, vẻ mặt cô càng tỏ ra khó coi.

Âu Diệp Thần cảm thấy cần phải thận trọng hơn với người phụ nữ đầu óc con nhỏ này. Trẻ con mà, phải cưng chiều!

" Y Y, bây giờ chúng ta chuẩn bị đi đăng kia kết hôn "

" Thì sao? " Mộng Y Y ở ghế sau, không nhìn anh trả lời.

Anh ngồi ghế lái nhìn lên gương chiếu hậu, thấy bản mặt khó coi của Mộng Y Y, khẽ thở dài:

" Nếu em còn như vậy, người ta sẽ nghĩ tôi ép hôn em "

" Còn không đúng sao? " Mộng Y Y trừng mắt.

Âu Diệp Thần nhìn cô, giả vờ nghiêm túc nói:

" Vậy được. Không kết hôn nữa "

Mộng Y Y kinh ngạc liếc mắt nhìn anh đầy đề phòng. Rõ ràng khi sáng còn ép cô làm Âu phu nhân, giờ lại thoả hiệp như vậy? Lẽ nào, đổi ý muốn buông tha cho cô rồi? Thấy cô nhàm chán rồi sao?

" Thật sự không cần kết hôn nữa sao? " Mộng Y Y lên tiếng thăm dò.

Âu Diệp Thần quay người thắt dây an toàn, cười nhạt:

" Nếu em muốn cả nhà mình chết đói thì chúc mừng em, cách này hoàn toàn hữu hiệu "

Mộng Y Y nghe tới đây lập tức xù lông, nghiến răng:

" Âu Diệp Thần, tôi muốn kết hôn "

Anh quay đầu, tỏ vẻ chưa hiểu nhìn cô:

" Sao cơ? Ban nãy em nói gì? Tôi chưa nghe rõ lắm. Nói lại! "

Mộng Y Y tức hộc máu mồm:

" Tôi nói, tôi muốn kết hôn với anh "

" Được " Âu Diệp Thần bật cười, lái xe, nói bằng giọng thoả mãn " Là em muốn đấy nhé! "

Mộng Y Y hận không thể khâu miệng Âu Diệp Thần lại, hễ mở miệng là không có câu nào êm tai. Giờ thì hay rồi! Thế này chẳng khác nào cô ép hôn anh ta chứ không phải bị anh ta ép hôn.

Tức chết mất!

[Best tổ lái]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro