15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng nghe về chú cá voi 52 hz, chú cá voi cô độc nhất thế gian này. Trong lòng đại dương bao la sâu thăm thẳm tiếng kêu của chú vang vọng, một âm thanh trầm buồn cô đơn như tiếng đàn hạc bị đứt dây. Cô quạnh bơi qua bao vùng nước cất tiếng gọi đồng gọi của mình. Thế nhưng đáng tiếc thay, vì sự khác biệt nên có cố gắng bao nhiêu cũng đêu thu về một kết quả duy nhất.

Trước ngày gặp anh em cũng như vậy, cô đơn tịch mịch nuốt chửng lấy em. Han Taesan cố gắng tìm sự đồng điệu trong biển người muốn hòa mình vào thế giới ấy tới khi mệt rã rời chẳng có thể thu được một ánh mắt chú ý đến bản thân thì em cũng chấp nhận bỏ cuộc. Em tự phong bế bản thân mình với thế giới ngoài kia, tạo một thế giới riêng cho mình, bầu bạn cùng em qua năm tháng cũng chỉ có quỷ nhỏ trong tưởng tượng của em. Mà em biết nó có lẽ là chính em.

Một quỷ nhỏ xấu xí đến ghê rợn, em chán ghét nó nhưng buộc phải thừa nhận nó chính là một phần trong mình. Han Taesan nghĩ quỷ nhỏ không phải phiên bản bộc lộ bản chất xấu xa của em mà nó chính là đứa trẻ đáng thương tận sâu linh hồn của em. Một đứa trẻ bị xa lánh, một đứa trẻ không thể phát biểu những thứ mình muốn nói, một đứa trẻ sống thật nhất với những cảm xúc yêu ghét của mình. Có lẽ em đã từng ít nhất một lần trở thành quỷ nhỏ kia.

Han Taesan không biết bản thân đã bỏ lỡ biết bao nhiêu ngày bầu trời cao đẹp. Vậy mà em chẳng có một chút nuối tiếc, bởi lẽ em biết sâu thẳm trong em bầu trời ngày anh đến là đẹp nhất. Myung Jaehyun không chút kiêng dè, anh mang cả hiện tại cùng tương lai bước chân vào vùng đất u tối cằn cỗi, bước chân vào sinh mệnh bé nhỏ của em. Đã không biết bao nhiêu lần Han Taesan đã cảm thán về điều đấy.

Ngay khi bên ngoài em có chống cự không muốn, thì thế giới nội tâm, quỷ nhỏ trong em đã không biết bao nhiêu lần níu giữ em lại. Em phải thầm cảm ơn quỷ nhỏ vì đã không cho phép khi em muốn rời bỏ thế gian này. Thế nên em mới có cơ hội gặp anh. Thật đáng tiếc nếu như không thể gặp gỡ Myung Jaehyun.

Myung Jaehyun cảm thấy nụ hôn này quá đỗi quen thuộc. Dường như mỗi cái hôn của Han Taesan dành cho anh đều hết sức chân thành và thân quen. Quen thuộc là vậy thế nhưng lại không tránh khỏi có tí ngại ngùng, bàn tay bé nhỏ xinh cứ không ngừng nắm chặt rồi thả lỏng.

Và tất cả hành động này của Myung Jaehyun đã lọt hết vào ánh mắt của em. Han Taesan bật cười.

" Đừng hồi hộp, em chẳng làm gì anh cả."

" Anh đang cố gắng tiếp nhận. Không phải anh sợ hay hồi hộp, nhưng anh cũng là lần đầu yêu đương nên không thông thạo." Myung Jaehyun cẩn trọng, không hấp tấp nói rõ ràng truyền đạt mấy lười này cho em.

Mắt Han Taesan ánh lên sự vui vẻ: " Em đang rất vui đấy, anh có cảm nhận được không."

Kéo tan anh tiến đặt đến nơi trái tim đang đập liên hồi của mình. Làm xong Han Taesan thuần thục bẻ lại cổ áo cho anh, che đi tuyến thể vô ý lộ ra ở cái cổ trắng nõn kia.

" Myung Jaehyun lần sau ra đường phải chú ý bảo vệ bản thân. Anh bây giờ đã là omega rồi. Em hứa bảo vệ anh nhưng cũng không vì thế mà anh lại lơ là không phòng bị đâu đấy. Nâng cao cảnh giác với những alpha khác, kể em cũng không được lơ đãng."

Yêu thích một ai là luôn muốn người đấy an toàn, toàn tâm toàn ý bảo vệ người kia. Chứ không phải dùng sự yêu thích làm cái cớ để lợi dụng người khác. Bản thân Han Taesan biết mình bị ràng buộc bởi pheromone, em chẳng thể nào dám chắc được sẽ không có một ngày pheromone làm trái ý em. Nếu có lúc đấy em vẫn mong muốn anh có thể tự bảo vệ mình an toàn tuyệt đối.

Ngay khi Han Taesan đặt tay lên trái tim em thì anh đã vội nhắm mắt lại rồi. Anh muốn cảm nhận chân thật nhất nhịp đập nơi trái tim kia, có vẻ nó cũng vì anh mà đập mạnh mẽ đến vậy. Vừa lúc mở mắt ra thì anh lại thấy được gương mặt Han Taesan gần ngay trước mặt. Không biết vì sợ hãi hay ngại ngùng mà Myung Jaehyun tức khắc lại nhắm chặt đôi mắt.

" Anh biết rồi. Chỉ buông lỏng lúc ở gần em thôi."

" Đã bảo không được ỷ lại em mà. Myung Jaehyun nhưng anh không sợ em sẽ gây tổn thương cho anh sao ? Em..."

Myung Jaehyun chợt mở mắt, đưa tay đặt lên môi em không cho nói mấy lời tiếp theo.

" Sao em lại mâu thuẫn với chính bản thân rồi. Vừa muốn anh ỷ lại em, lại vừa muốn anh cách xa em. Em xem thử anh có sợ hãi chút nào mấy chuyện đang nghĩ không ? Đừng sợ mình rồi sẽ như ông ấy vì vốn dĩ ban đầu Han Taesan chính là Han Taesan, một phiên bản duy nhất, em đâu phải bản sao của ông ta. Anh nói cho em biết, dù em có gặp những người xấu xa đến mức nào hay những chuyện tồi tệ ra sao, miễn em luôn hướng về những chuyện tốt đẹp thì những người kia cùng những chuyện kia đều chẳng liên quan gì tới em. Em có tội lỗi gì mà phải tự mang gông chịu trách nhiệm cùng ông ta. Nghe anh nói này, nếu bản thân em nhắm vào mặt trăng thì có lạc em cũng sẽ hạ cánh ở dải ngân hà."

Myung Jaehyun thật sự dùng cả tâm can để đối xử và thấu hiểu Han Taesan.

" Anh mong em có thể thoát ra sự tối tăm hiện tại cùng tương lai đều đi kèm với hạnh phúc."

Em nghe thấy anh thở dài. Kết thúc câu nói Myung Jaehyun cũng kiễng chân lên cho Han Taesan một nụ hôn lên trán.

Dù đang ở một ngày cuối hạ nhưng trong lòng họ có lẽ gió xuân ngập tràn.

Mùi rượu đắng hòa quyện khăng khít cùng mùi trầm hương như mãi sẽ chẳng có gì tách rời.

Nếu bản thân em nhắm vào mặt trăng thì có lạc em cũng sẽ hạ cánh ở dải ngân hà (*)

Myung Jaehyun anh chính là mặt trăng nhỏ của em, là ánh sao trong đêm tối, là món quà quý giá nhất và là tất cả đều tốt đẹp nhất mà bản thân em có được. Ngày anh đến, anh kéo em ra khỏi dải ngân hà mà em luôn ảo mộng, thế nhưng em không buồn đâu bởi Myung Jaehyun đã trở thành ngôi sao duy nhất mà em có thể chạm đến được. Hà cớ gì Han Taesan phải buồn khi mà em đổi cả dải ngân hà chỉ có trong giấc mơ để lấy ngôi sao ở hiện thực. Suy cho cùng cái dải ngân hà em thầm hay nghĩ tới cũng chỉ viễn vông xa vời, em còn phải biết ơn khi người đã đến.

Bất giác bờ môi Han Taesan hiện lên nụ cười.

" Tại sao luôn muốn những điều tốt đẹp đến với em ? "

" Bởi vì em là đứa trẻ ngoan."

Trước giờ chưa từng ai nói em ngoan cả, kể cả khi em cố gắng biểu hiện cho họ thấy em tốt tới mức nào nhưng không một ai để ý. Chỉ có Myung Jaehyun không ngừng để ý tới em, luôn quản em vui hay buồn.

" Em chỉ muốn ngoan ngoãn trước mặt anh thôi, em chẳng ngoan một chút nào cả và cũng không muốn ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt họ. Em chẳng giống ai hết, luôn bị mọi người chán ghét..."

" Vậy thì cứ không ngoan đi. Cứ làm những gì mà em thấy đúng. Em không cần phải nghe lời, phải chiều theo lòng tất cả. Em chính là khác biệt như vậy, em là một bản sắc riêng của em, một nét vẽ và gam màu độc quyền trên cõi đời này."

Nghe xong Han Taesan mỉm cười còn tươi hơn nữa, em biết ngay anh sẽ nói như vậy với em. Vốn em cũng chẳng quan tâm họ nghĩ về em như thế nào, chỉ cần Myung Jaehyun thích em là đủ rồi.
.
.
(*)"Shoot for the moon. Even if you miss it you will land among the stars. " Tạm dịch: Nhắm tới mặt trăng, dù em có lạc thì em cũng sẽ hạ cánh giữa dải ngân hà.
_Norman Vincent Peale_  Mục sư, tác giả người Mỹ chuyên viết về tư duy tích cực, tác giả cuốn sách bán chạy - Sức mạnh của Tư duy tích cực.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro