8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nơi trăng thanh gió mát, có Myung Jaehyun ở bên cạnh Han Taesan cảm thấy dường như chân trời góc bể cũng chẳng còn xa xôi.

Chỉ cần nơi nào Myung Jaehyun đến nơi ấy nhất định sẽ ấm áp.

Trước ngày anh đến, Han Taesan chưa bao giờ tin vào hai từ " cứu rỗi", cũng chẳng nghĩ một người bước chân vào sinh mệnh của bản thân sẽ thay đổi cuộc đời mình. Bởi có lẽ cuộc đời em trước nay đều chỉ một màu u tối. Thế nhưng rồi, tựa hồ ngày anh đến mang theo sự dịu dàng của thế gian chiếu sáng cả góc trời, biến cuộc đời vốn dĩ chìm trong bóng tối trở nên có sức sống, sinh động hơn. Myung Jaehyun cứ vậy lặng lẽ cùng em bước qua bốn mùa xuân hạ thu đông.

Muốn cùng em đi qua ngày cuối cùng của tuổi  mười chín.

Thậm chí chính Han Taesan còn chẳng nhớ rõ ngày sinh nhật của mình thế mà anh hằng năm lại nhớ kỹ không quên.

Thật sự không chỉ muốn cùng anh đi hết ngày cuối cùng của tuổi mười chín. Có quá tham lam không khi Han Taesan còn muốn chúng ta cứ như thế đi cùng nhau đến hết quãng đời còn lại.Em nghĩ mình còn chẳng biết rõ nhiều thứ, em không đoán chắc được tương lai có thể biến hóa đến đâu. Vậy nên hiện tại em mới cố gắng hết sức giữ lấy sự dịu dàng duy nhất từ anh.

Gió từ dòng sông vẫn không ngừng thôi đến, dưới ánh trăng sáng anh thấy rõ từng đường nét khuôn mặt Han Taesan. Cả hơi thở lẫn mùi vị rượu không ngừng lượn lờ quanh đầu mũi. Mùi rượu kết hợp giữa hương thảo mộc và hương trái cây, ban đầu vị đắng nhưng lúc sau lại mán mác vị ngọt nhẹ, chính xác mùi pheromone của Han Taesan là một bản giao hưởng hoàn hảo.

Myung Jaehyun trước giờ chẳng nghe ai nói hôn sẽ nếm được vị pheromone đâu. Lần đầu tiên, sau khi phân hóa ngửi được mùi pheromone của người khác, mà đấy còn là mùi của Han Taesan, khiến anh không khỏi tò mò thích thú xen lẫn ngại ngùng.

" Này anh ơi."

Kết thúc nụ hôn rồi mà em vẫn còn thấy anh ngơ ngác. Han Taesan đành phải kêu anh. Em lo bản thân đã làm anh kinh sợ.

Quả thật thì Myung Jaehyun bị nụ hôn làm cho bất ngờ ít mà vẫn còn chìm đắm vào dư vị pheromone của em thì nhiều. 

" Anh mới ngửi thấy được mùi pheromone."

" Em lúc nãy có một khắc không kiểm soát được nên có tỏa ra một ít."

Han Taesan thấy anh không hoảng sợ thì cũng yên lòng đi đôi chút rồi giải thích. Em vẫn tư thế đấy cúi xuống nhìn anh, tay không rảnh rỗi mà vén vài lọn tóc con của anh ra đằng sau.

Đâu chỉ không phải mình Han Taesan không kìm lòng được, ngay giây phút em hôn anh dường như anh cũng ngửi thấy được mùi khuynh diệp của bản thân thoát ra hòa quyện cùng mùi rượu campari. Một mùi thì nồng cay, mùi kia lại đắng nhưng dư vị của cả đều giống với nhau, một vị ngọt nhẹ nhàng không quá gắt.

Chợt Myung Jaehyun nắm lấy bàn tay đang nghịch tóc mình. Bàn tay Han Taesan to lớn, tay em luôn lạnh lẽo từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi. Khi còn bé anh có thể nắm trọn bao bọc cả bàn tay em để ủ ấm còn bây giờ chỉ có thể nắm một góc tay thôi. 

Myung Jaehyun  tức giận nhìn bàn tay mình nắm tay em không chớp mắt, anh nghĩ tại sao tay anh không to ra thêm một chút chứ.

Tuy vậy, suy nghĩ đấy chỉ được vài giây thôi. Bởi Han Taesan đã đảo khách thành chủ nắm trọn cả bàn tay của anh rồi.

" Như này mới ấm."

Nói rồi còn bóp tay anh một cái xong nắm tay chặt không buông.

Ấm áp lan truyền từ lòng bàn tay đến tận nơi trái tim xua đi cái lạnh giá. Biến vùng đất cằn cỏi hoang vu trở thành rừng xanh bạt ngàn.

Sao nụ hôn khi nãy anh không ngại lắm mà giờ lại cảm giác e thẹn kiểu gì. Không thể chịu được nữa, Myung Jaehyun mới nói với em: " Mau buông tay anh ra."

" Là anh nắm trước mà."

Vì do anh nắm tay em trước nên em nhất định sẽ không buông tay đâu, cả đời cũng không.

Hết cách rồi, Myung Jaehyun đành phải dùng cách cuối thôi: " Năn nỉ mà Han Taesan.

Đúng như dự đoán, làm nũng là cách hữu hiệu nhất. Tuy Han Taesan không buông tay nhưng cũng không còn nắm chặt nữa. Vì thế dễ như ăn kẹo Myung Jaehyun gỡ tay đang nắm tay mình, đứng dậy gấp gáp chạy đến bụi hoa gần ghế kia.

Mất tầm năm phút vật vã,  cuối cùng Myung cũng lấy được chiếc bánh kem mình giấu Han Taesan mang theo. Anh ngụy trang cho nó kĩ lắm vì muốn làm Han Taesan bất ngờ mà.

" Đây là...? "

Khoảnh khắc Myung Jaehyun ôm chiếc bánh tới, ánh nến lung linh càng điểm tô thêm nụ cười đẹp đẽ trên môi anh thì Han Taesan biết đời này dù phải thế nào em cũng phải hết lòng trân trọng người trước mặt.

Myung Jaehyun cười không nói, ra hiệu em cầm bánh đi. Khi Han Taesan nhận lấy bánh bằng hai tay còn anh lo giữ ngọn nến không bị gió thổi tắt.

" Mau ước nguyện đi em."

Han Taesan cứ mãi nhìn anh chắc là do bất ngờ thế nên anh mới nhắc nhở em.

Alpha ngoan ngoãn nói ra mong ước của mình: "Mong Myung Jaehyun một đời bình an."

" Sinh nhật em mà mong anh làm gì ? "

Alpha không trả lời chỉ lắc đầu.

Chịu thua rồi đấy, Myung Jaehyun không nhịn được cũng ước dùm em: "Mong Han Taesan một đời bình an, vui vẻ."

Mong em bình an qua những tháng ngày cuộc đời gian khó. Mong em luôn vui vẻ tỏa sáng vươn mình như hoa mặt trời dưới ánh dương. Mong thế giới có thể dịu dàng với em.

Chiếc nến được thổi mang theo ước nguyện của hai người.

Trọn đời trọn kiếp có vẻ quá xa vời nhưng tại khoảnh khắc này em thực sự muốn thực hiện điều xa vời ấy. Không ngừng hy vọng, không ngừng cố gắng.

Chầm chậm thích anh

Chầm chậm trở nên thân thuộc

Chầm chậm kể về bản thân mình

Chầm chậm sánh bước bên anh

Chầm chậm mong bản thân hợp với anh hơn

Chầm chậm trao cho anh cả bản thân mình

Chầm chậm thích anh

Chầm chậm hồi tưởng lại

Chầm chậm ở bên anh rồi từ từ cùng nhau già đi

Bởi vì chầm chậm là lí do tốt nhất...(*)

Mỗi ngày thích anh nhiều thêm một chút, kiên nhẫn vì anh mà thay đổi. Vì anh mà gắng gượng chống đỡ vượt qua những tháng ngày kia.  Em đã đi đến hôm nay rồi chẳng có lý do do nào cản trở em kiên nhẫn yêu anh, kiên nhẫn chờ ngày anh sẽ đáp lại.

Tiếng hát dừng lại, một tràn pháo hoa từ bên bãi bồi bắn lên hòa cùng ánh trăng làm sáng rực cả một vùng.

Anh chăm chú xem thành quả của mình, quay qua thì thấy em đang hăng say nhìn mình. Anh cũng không nghĩ nhiều bèn hỏi em một câu.

" Thấy thế nào ? Có đẹp không ? Anh dành cả buổi sáng để chuẩn bị đó."

Nghe vậy môi Han Taesan bất giác mỉm cười.

Chỉ có Myung Jaehyun mới dụng tâm dành cho em nhiều đến thế.  Có lẽ vì em rất đáng thương nên ông trời mới ban cho em một Myung Jaehyun , cõi lòng lạnh giá bao nhiêu năm nhờ anh mà giờ đây biến thành dòng suối ngày xuân.

" Thật đẹp."

Vầng sáng trong mắt anh thật đẹp. Đôi khi em nghĩ ánh mắt này của anh sao lại sáng đến lạ hóa ra nó chứa cả những tinh tú trên trời cao, chứa cả dải ngân hà, chứa cả tình cảm tốt đẹp.

Myung Jaehyun chợt ngồi xuống trước mặt em, đưa tay nâng khuôn mặt chẳng còn nét non nớt nào như lúc xưa mà thay vào những nét sắc bén, trưởng thành. Han Taesan thật sự lớn rồi.

" Han Taesan chúc mừng sinh nhật mười hai mươi. Dẫu tương lai có khó khăn xin đừng vội nản lòng em nhé. Phong ba bão tố ngoài kia anh tin em sẽ kiên cường vượt qua. Nguyện vì em mà trải đường đầy hoa, nguyện vì em mà đạp gió rẽ sóng, tất cả bởi Taesan xứng đáng. Nguyện sẽ có người cùng em phiêu du bốn bể, cùng em đi tới ngày em tìm thấy lối ra, đến ngày em có thể tỏa sáng rực rỡ(**).

Anh bỗng dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng chạm đến đáy tim:"Nếu như những điều đó quá khó thì anh chỉ...Nguyện em có thể bình an, vui vẻ suốt cuộc đời."

.
.
.
(*) Trích lời bài hát Chầm chậm thích em của Mạc Văn Úy.

Nguyện sẽ có người cùng em phiêu du bốn bể, cùng em đi tới ngày em tìm thấy lối ra, đến ngày em có thể tỏa sáng rực rỡ(**) Trích trong Đợi đi vết thương nào rồi cũng lành - Lư Tư Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro