Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tử Tích thậm chí còn đeo cả mắt kính. 

Liên Hân:... Có đeo kính đi nữa thì anh cũng không che được cái nết dâm đãng đâu. 

Tô Tử Tích bước lên bục giảng, tay nhẹ nhàng chỉnh cái kính một chút, mặt kính phản chiếu ra một ánh sáng sắc bén. 

Tô Tử Tích lướt đôi mắt đào hoa xinh đẹp xuống phía dưới, cười một cái: “Tỷ lệ nam nữ hơi chênh lệch nhỉ?.”

Dưới đài vang lên tràng cười.
Có một nữ sinh nhỏ giọng cảm thán: “Giáo sư đẹp trai ghê a…”. 
Kết quả bởi vì mọi người xung quanh đột ngột ngưng cười nên khiến giọng cô bé đặc biệt lớn, thế là cả đám lại ồ lên cười to.

Tô Tử Tích tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Phải, quá đẹp trai, làm tôi luôn luôn bối rối vì vẻ ngoài này.”

“Hy vọng các bạn sinh viên khi học có thể chú ý tới kiến thức tôi giảng nhiều như chú ý vẻ ngoài của tôi nhé.”

Cả bọn lại cười.

Tô Tử Tích liếc mắt nhìn Liên Hân, tự nhiên nhướng mày với cô.

Liên Hân che mặt.

Tô Tử Tích giảng về rất nhiều thành phần hương liệu cũng là nguyên liệu dùng trong y dược, chủ yếu vẫn là giảng về y dược, nhưng lại có nhiều kiến thức cùng tin đồn thú vị, sinh động như thật. 

Bản thân hắn cũng rất mê người nên buổi toạ đàm đương nhiên hấp dẫn mọi người, sinh viên khắp trường không ngừng đi vào.

Một người có bóng dáng cao lớn cúi người từ cửa sau tiến vào, mục tiêu chính xác là đến chỗ bên cạnh Liên Hân ngồi xuống.

Liên Hân trợn to mắt, nằm xuống bàn nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Lâm Lập Phong, sao cậu lại tới đây?”

“Vừa lúc đang rảnh, tôi biết chị chắc chắn ở đây nên tới nghe một chút.” Lâm Lập Phong cũng nằm trên bàn, nghiêng đầu qua nói với Liên Hân.

Hai người núp ở sau lưng các sinh viên ngồi trên, nhìn giống như đang chụm đầu lại tám chuyện.

Liên Hân rất sợ ánh mắt sắc bén của Tô Tử Tích, tim cứ nhảy bùm bùm.

Lâm Lập Phong thi đại học tuy rằng được cộng điểm do năng khiếu thể dục, nhưng hắn chỉ thích học quản lý học viện, đối với hương liệu cùng y dược thì dốt đặc cán mai, nghe được hai câu liền không chú ý nữa mà dùng bàn tay to nắm lấy tay mềm nhỏ nhắn của Liên Hân chơi đùa, nhẹ nhàng vuốt ve.

Liên Hân hãi hùng khiếp vía, Lâm Lập Phong muốn sáp lại gần cô, làm Liên Hân hết hồn, một phen đẩy hắn ra. Lâm Lập Phong sửng sốt một chút, đỏ mặt lên, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, làm chị sợ sao?”

Liên Hân ấp úng, rất sợ Lâm Lập Phong sẽ làm ra hành động rõ ràng nào nữa, lỡ bị Tô Tử Tích nhìn thấy thì toi.

Lâm Lập Phong đưa đôi mắt đen bóng nhìn cô, không nói gì nữa, vô cùng thông cảm mà nhẹ nhàng sờ đầu cô.

Tô Tử Tích phong lưu phóng khoáng trước mặt thỉnh thoảng quan sát Liên Hân, hắn cảm thấy liếc mắt đưa tình thế này thật tốt đẹp, còn Liên Hân lại hoảng loạn như chuột trốn mèo.

Khi tọa đàm gần kết thúc, Tô Tử Tích muốn chọn một sinh viên đi lên làm thí nghiệm phân loại các mùi vị, "ngẫu nhiên" chọn trúng Liên Hân.

Liên Hân ở trên bục ngửi ngửi các loại mùi vị, Tô giáo sư áo mũ chỉnh tề  ôn hòa từ ái đưa tay vịn sau eo cô mà hỗ trợ. Liên Hân đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng chỉ ra các điểm khác nhau.

Tô Tử Tích cười khẽ, nhờ có cái bàn cao lớn trên bục giảng che khuất phía dưới, bàn tay to của hắn mới mò xuống, bóp mông Liên Hân, nhẹ nhàng xoa nắn, tinh tế vuốt ve, không kiêng nể gì.

Liên Hân mặt đỏ hết lên. 

Trước mặt có nhiều vị giáo sư cùng bạn học nhìn chăm chú như vậy mà bị xoa nắn mông, thật quá đáng! Hơn nữa Lâm Lập Phong còn ở bên dưới quan tâm nhìn cô!

“... Ừm, cô bé này khứu giác rất nhạy bén, thử lại cái này xem?” Tô Tử Tích chỉ chỉ ống nghiệm màu tím nhạt, ngón tay bên dưới thì mò vào mông cô, vén quần lót qua một bên, tách ra mép lồn nho nhỏ, một lóng tay moi móc bên trong khe lồn.

“A...” Liên Hân nhịn không được xuýt xoa một cái.
Bệnh tâm thần hả!!

Tô Tử Tích “kiên nhẫn hiền hoà”, “kao nhã từ tốn” nhìn nàng, ngón tay thon dài bên dưới lại co duỗi móc lồn cô. Ngón tay linh hoạt móc đến nỗi lồn nàng chảy nước.

Liên Hân mặt ửng hồng, hơi run rẩy mà trả lời. Nhìn qua chỉ giống như cô nhát gan nên không dám lớn tiếng.

Hàng sinh viên ngồi phía trước mơ hồ ngửi được một cổ mùi thơm mê người, nhưng đều tưởng đấy là thuốc thử hương vị do giáo sư mang tới.

Sau khi moi lồn Liên Hân cho  nước nhảy chèm nhẹp, Tô Tử Tích mới vừa lòng. Bọn sinh viên chưa vỗ tay xong đã lo kết thúc toạ đàm, sau đó tiện tay nhờ “cô bé sinh viên” giúp hắn mang tài liệu về văn phòng.

Liên Hân cẩn thận trừng hắn một cái, đỏ mặt giúp hắn ôm một đống đồ trở về, không kịp quay đầu lại nhìn Lâm Lập Phong.

Bước vào một gian phòng có dán biển tên, nhìn thấy căn phòng trống trải bên trong, Liên Hân thở dài nhẹ nhõm đem đồ bỏ xuống. 
Nàng nhìn quanh một vòng, bởi vì Tô Tử Tích không phải giáo sư cố định nên văn phòng nghỉ ngơi tạm thời này nhìn như phòng chứa thiết bị. Trong phòng chất đầy các thiết bị, có mấy cái bàn làm việc, một cái to nằm sát ngay cửa sổ, ngoài cửa sổ là lùm cây thấp bé và con đường bên trong khuôn viên trường, bọn sinh viên bên ngoài đang đi đi lại lại.

Tô Tử Tích khóa cửa lại.
“Cạch” một tiếng.

Liên Hân quay đầu lại trừng hắn, mắt đỏ hồng như con thỏ: “Hư hỏng!”
Tô Tử Tích cười.

Hắn đến gần cô, muốn ôm cô gái nhỏ một cái, đã lâu không gặp, mỗi ngày chỉ nói chuyện qua mạng, nghĩ mà chán.

Liên Hân lại vặn người trốn ra xa một chút, ánh mắt liếc qua cửa sổ lớn bên ngoài: “Có nhiều người đấy.”

Tô Tử Tích hồn nhiên không thèm để ý: “Thì sao.”

“Xí.” Liên Hân khinh thường, thật cẩn thận nhìn ra bên ngoài rồi mới nhẹ nhàng nắm góc áo hắn, sờ sờ khớp xương bàn tay to của hắn, nhỏ giọng nói, “Anh sao lại biến thành giáo sư thỉnh giảng vậy?”

Tô Tử Tích đủng đỉnh nhìn cô: “Tôi vốn như vậy mà, mỗi năm sẽ tự mình tuyển một nghiên cứu sinh của đại học F đến Sâm Vĩnh thực tập. Làm giáo sư thỉnh giảng như tôi thì một năm chỉ cần mở một buổi toạ đàm hoặc báo cáo học thuật là được.”

“À.” Liên Hân gật đầu.

Tô Tử Tích xoa xoa mặt cô: “Không muốn ngoan ngoãn học tập thì có thể quyến rũ tôi, tôi sẽ lập tức cắn câu, đừng ngại.”

Liên Hân trừng hắn: “Em không học y, hơn nữa anh làm vậy là quá không đứng đắn!”

Tô Tử Tích nhoẻn môi cười, nhìn cửa sổ lớn rồi lại nhìn cái bàn làm việc lớn ngay cạnh, trên bàn còn có một ít đồ vật linh tinh. Hắn đem Liên Hân kéo đến cạnh bàn, ấn cô ngồi xổm xuống, vừa vặn bị bàn làm việc che khuất.

Liên Hân:???
Tô Tử Tích bắt đầu cởi quần tây.
Liên Hân: Ê ê ê?????!

Tô Tử Tích cởi sạch nửa người dưới, con cặc mềm rũ lắc lư giữa hai chân thon dài rắn chắc.

Liên Hân: “Anh tính làm gì a?”
Tô Tử Tích: “Bên dưới bị che rồi, không ai thấy được, cục cưng bú cặc cho tôi đi.”

Liên Hân cạn lời, hết cách với tên mặt dày này. Cô chỉ đành quỳ trên mặt đất, nâng khúc thịt to trước mắt lên mà ngậm.

Con cặc mềm rũ bị bú cho nở to cương cứng, cô tấm tắc mút mát quanh thân cây cặc. Tô Tử Tích để hai tay chống lên mặt bàn, cúi đầu, thân trên áo mũ chỉnh tề bình thường mà đứng đối diện cửa sổ lớn, phía dưới dương vật chỉa ra bị một cái mồm căng bóng đỏ tươi nút vào âu yếm. 

Tô Tử Tích nhẹ nhàng thở dốc, rên rỉ dâm dục bên tai Liên Hân.

“A... Bé cưng, bé cưng ăn dương vật ngoan nha...” Hắn nhẹ nhàng đong đưa háng, 

“Con cặc chồng nở ra đầy miệng em chưa?”

Liên Hân ngửa đầu nỗ lực bú liếm, gật đầu ư ử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bfgj