Chapter 11: Khi màu son chẳng còn trên môi em....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi những ánh hào quang dần tắt cũng là lúc em trở về với hiện thực. Những món đồ xa xỉ những bữa tiệc xa hoa cũng sẽ chẳng còn hoa lệ như những gì mọi người vẫn thầm thì. Em đã chon đi bộ về nhà, bởi lẽ em muốn cảm giác yên tĩnh như lặng khi màn đêm lạnh lẽo ghé chơi. 2 giờ sáng. Những gian hàng đã đóng chặt cửa, đường phố vẫn còn đang chìm trong giấc mộng. Tưởng chừng như giờ đây thế gian này chỉ còn lại em và cây đèn đường vẫn sáng. Em cầm đôi guốc trên tay đi chân trần tận hưởng sự tự do thoải mái ít ỏi mà em có. Em có trong mình tràn đầy là những sự bất lực và nỗi cô đơn giữa lòng Hồng Kong xa hoa rực rỡ. Em đã có thể là một cô giáo, em đã có thể là một đầu bếp hay là ai đó trong muôn vàn. Nhưng suy cho cùng em lại là người đàn bà không có sự lựa chọn.

Em về đến nhà. Một căn trung cư cũ kĩ sập xệ giá rẻ, nó là thứ em có thể chi trả được. Em bật công tắc. Những cái bóng đèn đã ngả vàng. Có lẽ chúng đã cần được thay nhưng có lẽ nếu chúng cháy hay dập tắt vào một ngày nào đó thì cũng tốt . Em sẽ cần phải bật chúng lên. Em sẽ không cần nhìn rõ những gì ở trước mắt và thật lòng em cũng chẳng muốn nhìn thấy . Em cũng sẽ chẳng muốn nhìn cho rõ đời. Mệt mỏi. Em mở tủ lạnh chỉ còn lại mấy lon thịt hộp đã hết hạn. Những lát bánh mì lấm tấm những đốm mốc. Chai nước suối còn lại hơn một nửa. Cầm lấy chai nước em uống một ngụm thật lớn.

Em cầm những miếng bông đã được tẩm dầu dừa lau sạch những lớp trang điểm trên mặt. Em lau sạch mascara, lau đi bờ môi đỏ, em lau đi những thứ giả tạo. Em không còn là quý cô gợi cảm và huyền bí như ly bloodymarry. Em trở về với đứng nghĩa trái tim. Em mệt mỏi và tiều tụy với những cái quầng thâm mắt. Những đốm mụn đỏ do không ngủ đủ giấc và những vết tàn nhan trên gò má

Em cởi bỏ bộ váy. Đặt mình xuống giường. Ôm chặt chiếc chăn. Em bật khóc.

Ngoài trời gió lay. Mưa gõ lên từng ô của sổ

' Khi cơn mưa tới

Cho tôi cảm giác rằng tôi cũng có một người bạn

Mưa gõ ô của sổ

Hỏi tôi rằng liệu tôi có ổn không?

Và tôi đáp lại rằng

Thì tôi vẫn là kẻ bị giam cầm bởi cuộc đời đấy thôi

Cũng chẳng phải là tôi đang sống vì tôi không thể chết

Tôi vẫn bị xích lại đây bởi một cái gì đó

Giá như tôi có thể gõ cánh cửa của bất cứ đâu

Giá như tôi có thể dành một cái hôn thật sâu cho thế giới này

Liệu rằng sẽ có ai đó đón nhận lấy tôi không?

Liệu rằng có ai đó ôm lấy tấm thân mỏi mệt này?

Làm ơn xin đừng hỏi tôi thêm điều gì

Hãy đổ xuống nhân gian những cơn mưa vô tận

Khi cậu đến tôi sẽ chẳng còn cô đơn

Vậy nên xin hãy ở lại bên tôi

Tôi muốn sống trên thế giới tro tàn này

Dẫu biết rằng sẽ chẳng có gì là vĩnh cửu !'

Forever rain-RM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro