Chương 10: Xử phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 2 : Vân thành quật khởi

Chương 6: Xử phạt

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng không mang một tia tình cảm lại kỳ dị làm cho tình cảnh giương cung bạt kiếm hòa hoãn xuống, đại bộ phận đệ tử đời thứ ba chưa từng nghe qua âm thanh này, đều cảm thấy mới lạ, Nam Cung Thiệu Sơn khẽ nhíu mi, phản ứng không lớn.

Lạ nhất là Nam Cung Chí Lạc, nét mặt uy nghiêm cương nghị đại biến, lộ ra phức tạp khó hiểu, Uông Chi Phương biểu tình cũng rất kỳ quái.

Mẫu thân!

Thanh âm nữ tử vừa vang lên, trong đầu Quân Tà nháy mắt hiện lên thông tin về chủ nhân của âm thanh này, thì ra nữ tữ lên tiếng không phải ai khác, mà là mẫu thân Nam Cung Quân Tà - Mạc Lăng Tịch!

Mẫu thân hảo cường hãn , hảo thông minh!

Câu nói kia của Nam Cung Minh Lạc, bỗng phát ra uy thế quá rõ ràng là muốn cho con trai hắn chỗ ràng, cố kỵ thân phận đứng đầu một trang của hắn, mọi người trong lòng mặc dù không phục, lại không dám thực sự đòi công đạo từ hắn, chỉ cần hắn tìm đại một lý do, việc này có thể từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không.

Lúc này, Mạc Lăng Tịch đột nhiên nhẹ nhàng nói ra một câu này, không chỉ chặt đứt lời giải vây kế tiếp cho con hắn của Nam Cung Chí Lạc, mà một câu 'Tam đệ' rõ ràng là đang cảnh cáo hắn.

Hai mẹ con các nàng tuy bị lưu đày tới cái Vân thành nhỏ bé này, thế nhưng thân phận dòng chính cũng không có bị bỏ đi, luận địa vị gia tộc, Nam Cung Chí Lạc hắn còn phải cung kính gọi nàng một tiếng 'Đại tẩu', muốn lấy thế áp ngườ ? Không bằng trước hết cân nhắc một chút xem thân phận chi thứ của mình có đủ tư cách hay không đi đã!

Tôn ti trật tự sâm nghiêm của Nam Cung thế gia so với hoàng thất chỉ có hơn không có kém, Nam Cung Chí Lạc còn có mỗi người nơi này đều không để mẹ con bọn họ vào mắt, nhưng thời điểm nàng thốt ra câu này mà trong một chừng mực nào đó phơi bày thân phận dòng chính của mình, nếu còn dám bất kính với nàng trước mắt bao người mà nói, truyền về bổn gia, vậy coi như là phạm vào đại kỵ, có thể lớn có thể nhỏ , nhưng căn bản không phải một người Nam Cung Chí Lạc có thể chịu đựng được.

Người mẫu thân này, không tồi! Đúng là hợp khẩu vị của nàng!

Nét cương nghị trên mặt Nam Cung Chí Lạc rất nhanh biến ảo thành các loại thần sắc, cuối cùng hóa thành vẻ bình tĩnh u ám kỳ lạ, quay về gian phòng của Mạc Lăng Tịch nói: "Đại tẩu có thể yên tâm, Chí Lạc thân là người đúng đầu một trang, tự khắc sẽ công minh công bằng."

Mạc Lăng Lịch không nói gì nữa , làm như vô cùng hài lòng với lời nói của hắn.

Nhưng người nào đó lại không hài lòng, Uông Chi Phương biểu tình oán giận, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Lạc..." Còn chưa nói xong, đã bị Nam Cung Chí Lạc vung tay đánh gãy.

"Được rồi không cần nói nữa." Hít sâu một hơi, Nam Cung Chí Lạc cắn răng trầm giọng nói: "Nam Cung Quân Hoa sát hại huynh đệ đồng tộc, tội không thể thâ, niệm tình sự việc xảy ra có nguyên nhân, không phải cố ý sát hại, theo tộc quy, phạt ba trăm trượng ,ngay hôm nay khởi hành đến Hối Nhai Quan cấm bế hai tháng, dốc lòng ăn năn, hết thảy vật tư, bao gồm linh đan phụ trợ, kiếm khí các loại toàn bộ ngừng phân phát, chờ xem biểu hiện sau này."

"Cha..." Nam Cung Quân Hoa không thể tin kêu lên sợ hãi, hắn không nghĩ tới cha hắn thật sự sẽ xử phạt hắn, hơn nữa còn phạt nặng như vậy! Ngừng cung cấp vật tư hàng tháng cho người thân là con trai trưởng hắn đây , không phải là muốn mạng hắn sao? Hơn nữa hắn cũng không cần hắn phải tới cái nơi Tư Quá Nhai đáng sợ kia , hai tháng đó! Cái này cha cũng hơi quá đáng rồi.

Há chỉ Nam Cung Quân Hoa cảm thấy hắn quá đáng, Nam Cung Thiệu Sơn càng cảm thấy hắn quá đáng hơn , đây rõ ràng là đang bao che mà ?

Cảnh Thuận tuy là biểu hệ, nhưng dù sao cũng vẫn là đệ tử Nam Cung gia, cứ thế chết thảm như vậy, theo tộc quy, ít nhất cũng phải phế đi một phần võ công, nhưng nhân gia lại là đầu lĩnh của chi này đấy ! Dù sao cũng đã đưa ra xử phạt với nhi tử của mình, cho dù lòng có bất mãn, cũng không thể mở miệng !

Nam Cung Chí Lạc sao lại không biết tâm tư của những người ở đây, hung ác trừng mắt liếc nhìn nhi tử không hiểu khổ tâm của hắn một cái, chuyển mâu nhìn về phía Nam Cung Quân Dương cùng Quân Tà nói: "Còn Dương nhi cùng Tà nhi, trách nhiệm việc này không phải do các ngươi, không cần bị phạt, có điều, Dương nhi thân là con vợ kế, lại động thủ với ca ca mình, phạt bế môn hai tháng, không được ra khỏi phòng một bước, Tà nhi thân thể vốn không tốt, hôm nay lại chịu kinh hách như thế , nên hảo hảo tĩnh dưỡng, từ hôm nay, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tới đây quấy rầy Tà nhi, bản thân Tà nhi cũng phải chú ý một chút, đừng tùy ý rời khỏi tiểu viện."

Lời này nói rất đường hoàng, giống như công chính công bằng lại vừa quan tâm yêu thương cháu gái, kỳ thực chẳng qua chỉ là biếng tướng giam lỏng Nam Cung Quân Tà mà thôi, hơn nữa là không có kỳ hạn giam lỏng.

Thực hiển nhiên, Nam Cung Chí Lạc là người cầm quyền cao minh, hiểu rõ đạo lí đánh một gậy cho một viên đường, ánh mắt chuyển hướng đến Nam Cung Cảnh Thuận đang phơi thây trên mặt đất, trong trầm ổn mang theo bi thiết nói: "Cảnh Thuận hôm nay đột tử, chính là tổn thất của Nam Cung gia chúng ta , ban hậu táng, Cảnh Bình, Cảnh Dịch, Cảnh Bang ba vị biểu chất cũng vì hai nghịch tử hồ đồ mà bị thương, Thiệu Sơn, lát nữa ngươi đến phòng ta lấy ba bình 'Ngọc Viêm Lộ' đưa cho ba vị biểu chất, mặt khác, thuốc bổ dược liệu trong khố phòng có thể tùy lấy, để ba vị biểu chất nhanh chóng khôi phục, chớ lỡ đại hội trắc bình một năm sau. (* trắc bình = bình phẩm và đánh giá thực lực )

Hít ... Từng tiếng hít không khí vang lên, không ai nghĩ đến, Nam Cung Chí Lạc thế mà lại bồi thường hậu hĩnh như vậy, người của biểu hệ nhất thời đại hỉ, Nam Cung Thiệu Sơn liên tục xưng là , vội vã làm cho người ta nâng Nam Cung Cảnh Thuận đi xuống.

Chết mất một cái Nam Cung Cảnh Thuận, có thể lấy được lợi ích lớn như vậy, còn có cái gì bất mãn đâu!

Giống như diễn một màn trò hề vậy, có người vui có người sầu, một mạng người, cứ như vậy tại Nam Cung Chí Lạc 'Công chính' xử lý xuống, không ai hội liếc mắt nhìn gia tộc sỉ nhục Nam Cung Quân Tà một cái, xôn xao một chút mọi người đều theo Nam Cung Chí Lạc ly khai.

Ai có thể biết, trận này mạng người trò khôi hài, chính là bọn hắn trong mắt gia tộc sỉ nhục một tay đạo diễn đi ra tiết mục đâu!

Cảnh hoang tàn trước tiểu viện, Nam Cung Quân Dương bị thúc giục rời đi chỉ có thể bất đắc dĩ buông ra Quân Tà trong lòng, lo lắng không thôi dặn dò: "Bát muội, trong hai tháng này, Lục ca không thể chiếu cố ngươi, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình, cũng may, cha đã hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy ngươi, lại vừa xảy ra chuyện này, chắc hẳn không ai sẽ lại chú ý đến ngươi, hai tháng sau, Lục ca lại mang ngươi ra ngoài chơi, ngoan..."

Nhìn Nam Cung Quân Dương đi một bước quay đầu ba bước, Quân Tà kỳ thực rất muốn cho hắn một cái ánh mắt xem thường, người này là ngu ngốc hay là rất đơn thuần ? Thế nhưng nghe không ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói cha hắn , thật khó tưởng tượng hắn là như thế nào sống sót tại cái đại gia tộc lục đục với nhau này sống đến bây giờ.

Quay đầu lại nhìn về phía phòng Mạc Lăng Tịch, hai tròng mắt sáng như hắc diệu thạch tinh quang của Quân Tà chớp chớp , kéo thân hình vốn đã cực hạn về phòng, chịu đựng đau phòng, co quắp nằm ở trên giường, dựa vào ý chí siêu cường để chống đỡ không để thân thể như tan thành ngàn mảnh nhỏ khi lúc này đã được thả lỏng.

Vốn đã bị trọng thương, vừa rồi còn làm động tác 'Kịch liệt' lâu như vậy, nếu là thường nhân, sợ là ngay cả lộ đều đi không được, đã sớm chết ngất trôi qua.

Mà nàng tinh thần vẫn còn rất tốt, đầu lúc này lại vô cùng thanh tỉnh, tự động sửa sang lại những chuyện hỗn loạn phát sinh trong ngày nay.

Vừa dung hợp trí nhớ với khối thân thể này, liền xảy ra việc Nam Cung Quân Hoa dẫn người đến kiếm chuyện, đường đường là thượng tướng, vô luận là ở dưới bất kì tình trạng bất lợi nào đều tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ, cho nên nàng ra tay .

Không có võ công là đi! Không có khỏe mạnh thân thể là đi! Không quan hệ, ta có trí tuệ, vẫn có thể giết người trong vô hình.

Nam Cung Cảnh Thuận không phải nghĩ muốn dùng cái cớ trốn khỏi trùng phạt để giết nàng sao?

Vậy đừng trách nàng ăn miếng trả miếng, đem ý nghĩ vĩ đại của hắn hoàn mỹ suy diễn đi ra, nàng nhưng là tối biết nghe lời trưởng quan đâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro