Chương 13: Sơn động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2:Vân thành quật khởi

Chương 9: Sơn động

Sáng sớm tinh mơ, thiên không màu lam nhạt như được khảm lên vài khỏa tàn tinh, khắp nơi mù mịt, như được bao phủ bởi một tầng lụa xám bạc mỏng, cả thế giới hệt như đã hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.

Nam Cung Sơn trang thủ vệ phi thường sâm nghiêm, hộ vệ ngoài sáng thôi cũng đã chim bay không lọt, nói chi đến đám ám vệ trong bóng tối.

Bất quá Nam Cung Sơn trang to như vậy cũng có nơi thủ vệ bạc nhược, thì đó chính là tiểu viện đổ nát nơi mẹ con Nam Cung Quân Tà sinh tử không người để ý cư trú.

Lúc này, một bóng người gầy yếu lén lút rời khỏi tiểu viện, từ một bên đường mòn nhỏ hẹp hẻo lánh chạy ra, không đến nửa ngày, đã tới hậu sơn của sơn trang.

Đôi mắt linh động xem xét bốn phía, Quân Tà đứng trước vách núi, hít sâu một hơi không khí mang theo hương bùn đất nhàn nhạt, tâm tình một trận khoan khoái.

"Hắc hắc, quả nhiên không có nhớ lầm, hậu sơn sơn trang là một khối linh địa, linh khí hết sức tràn đầy, nhất là sáng sớm, tuyệt đối là bảo địa để trùng tu tinh thần lực, ha ha..."

Trong trí nhớ của Nam Cung Quân Tà, hậu sơn là ngôi nhà thứ hai của nàng, cũng là chỗ tránh nạn của nàng, mỗi lần biết được Nam Cung Quân Dương cùng mấy huynh đệ của hắn sắp đến khi dễ nàng, nàng đều trước tới đây trốn đi, dần dà, đây trở thành địa phương duy nhất cho nàng cảm giác an toàn.

Lúc Quân Tà dung hợp đoạn kí ức này, lại thấy được một ưu điểm khác, đó là hậu sơn tràn đầy linh khí có thể mang đến chỗ tốt cho nàng, vì thế, trời còn chưa sáng, nàng đã khẩn cấp chạy đến đây, kết quả so với nàng tưởng tượng còn tốt hơn nhiều lần.

Không để ý trên thân thể vẫn còn quấn mấy tầng băng vải, Quân Tà tĩnh tâm lại, lần thứ hai bày ra tư thế của 'Đoán thể thuật'.

Nếu như Phong Viêm ở đây mà nói, hắn nhất định sẽ đem danh hiệu 'Điên tử' úp lên đầu Quân Tà, làm gì có người nào không muốn sống giống nàng như vậy a, tối hôm qua mới vừa giày vò chính mình thành như vậy, lúc này vết thương trên người vẫn còn đau nhức, thế mà đã không chờ đợi nổi chạy đi tu luyện rồi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, bốn canh giờ trôi qua...

Quân Tà đắm chìm trong linh khí, một lần lại một lần cảm ứng năng lượng trong thiên địa, một lần không được, lại thử lần nữa, lúc này nàng đã quyết tâm đến cùng, dù thế nào cũng phải cảm ứng ra được năng lượng.

Rất lâu sau, Quân Tà cảm thấy thân thể đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự khống chế của bản thân, cơ bắp toàn thân cứng ngắc tới không thể cứng ngắc hơn được nữa, ngay cả thần chí đều có chút choáng váng, song, một loại cảm ứng khác lạ hiện lên trong thần thức...

Đột nhiên toàn thân chấn động, Quân Tà làm tư thế thu công, đôi mắt lấp lánh xán lạn bỗng nhiên mở ra, trên mặt tràn ngập niềm vui sướng.

Ha ha, lão tử tên Quân Tà, cũng chính là Tà trung chi quân! Tặc lão thiên để cho lão tử phải tiến vào khối thân thể hư nhược này, không thể cảm ứng đến một chút năng lượng, lão tử liền cảm ứng cho ngươi xem, nhìn xem là ngươi Tà, hay là lão tử Tà!

Người xưa có một câu gọi là vui quá hóa buồn!

Chứ không thì sao, Quân Tà hào hùng vạn trượng so Tà với thiên, lại quên tu luyện quá độ sẽ khiến cho thân thể trở nên cứng ngắc, vừa mới động đậy, đã giẫm lên cây mây dưới chân, mắt thấy sắp ngã chổng vó, có điều may mà phản ứng đủ nhanh nhẹn, thân mình vừa chuyển, gắng gượng xoay một vòng thân thể sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất. Đáng tiếc, phản ứng thân thể theo không kịp, lung lay một cái, vẫn ngã ra phía sau, đụng vào vách núi.

"Tê..." Sau lưng vết thương chồng chất hung hăng đụng vào vách núi, Quân Tà đau đến hít một hơi, chẳng qua là, nàng cũng không để ý nhiều, ngược lại có hứng thú sờ vào vách núi bị cây mây che đậy.

Mới vừa rồi tay nàng tựa hồ đụng phải cái gì?

Gạt ra cây mây bên tay phải, Quân Tà nhìn xuống sơn động tối đen không thấy đáy cơ hồ bị cây mây che khuất toàn bộ, nhếch môi cười, sờ sờ cằm, lẩm bẩm: "Dĩ nhiên là một cái sơn động! Không biết bên trong có cái gì, cảm giác rất u ám nha."

Tròng mắt vừa chuyển, cúi người xuống, nhặt lên một nhánh cây nhỏ bằng ngón tay ở dưới chân, lại thuận tay sờ mấy viên đá nhỏ đặt trong tay áo, không chút do dự sải bước vào trong sơn động.

Bước vào sơn động, một mùi hôi thối hết sức khó ngửi xông vào mũi, hun nàng tới phải vội vã che mũi lại, sơn động đen kịt đưa tay không thấy năm ngón, sờ sờ vách động cũng không phát hiện đèn tường linh tinh các loại, may mắn Quân Tà sớm có chuẩn bị, cầm nhánh cây làm trượng kiểu người mù, từng bước một đi vào bên trong.

Sơn động không lớn, có thể cho hai người trưởng thành đi qua, nhưng cảm giác hệt như sâu không thấy đáy, hơn nữa bề mặt động lồi lõm không bằng phẳng, nếu không có 'Người mù trượng' dò đường, không biết sớm đã ngã sấp xuống bao nhiêu lần.

"Ti ti..." Không biết đi được bao lâu, bỗng có vài âm thanh rất nhỏ truyền vào tai, Quân Tà cước bộ dừng lại, mặc dù trong bóng đêm, nhưng đôi mắt vẫn theo thói quen híp lại, tay phải khẽ động, mấy viên đá nhỏ lúc trước đặt trong ống tay áo nhanh như thiểm điện bay vụt ra ngoài, tiếp đó vài tiếng kêu lạ nhỏ đến cơ hồ có thể xem nhẹ được truyền đến, sau liền yên tĩnh lại. (thiểm điện = tia chớp)

"May mắn chỉ là mấy tiểu động vật có lực công kích không lớn, nếu không, cho dù xuất thủ có nhanh hơn nữa, bắn chuẩn xác thế nào, không có lực đạo, cũng là vô dụng." Nói nhỏ một tiếng, Quân Tà không hề dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, tiếp đó mặc dù không gặp phải cái gì nữa, chẳng qua sơn động này ngày càng nhỏ, mặt đất cũng ngày càng khó đi hơn, 'Người mù trượng' trong tay đã sớm bị cắt thành mấy đoạn , chỉ có thể lần theo vách động từng chút một tiến về phía trước.

Sơn động quỷ dị khó đi, lại hoàn toàn một mảnh tối đen như thế này, cho dù có lá gan lớn dám đi vào, cũng nhất định không thể kiên trì đi về phía trước, cũng chỉ có tên gia hỏa cố chấp không đụng nam sơn không quay đầu như Quân Tà mới có thể từ đầu đến cuối đều hứng thú bừng bừng tiếp tục con đường thám hiểm, một chút ý tứ buông tha cũng không có.

(Không đụng nam sơn không quay đầu = Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Câu này xuất phát từ bài hát Anh em cùng ta đi - 兄弟跟我走 do Từ An và Từ Nhuận Trạch biểu diễn)

Dần dần, con đường phía trước thu hẹp lại hệt như một đường chỉ, đến ngay cả đứa trẻ mười hai tuổi trưởng thành không tốt như nàng đây cũng phải nghiêng người mới có thể đi qua được, lại còn có xu thế càng ngày càng nhỏ, đến lúc Quân Tà nghĩ phía trước có thể là đường cụt thì vài tia gió mát lất phất thổi tới.

"Phía trước có gió." Đôi mắt sáng ngời, Quân Tà nhăn mũi lại ngửi ngửi, có chút cả kinh nói: "Ồ, trong gió mát còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt." Dưới bóng tối, trong con ngươi híp lại xẹt qua một tia suy nghĩ, môi đỏ mọng tà tà nhếch lên, tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.

Trước mắt hiện lên vài tia sáng, song khe động đã thu hẹp lại tới mức ngay cả đứa trẻ phát dục không tốt như nàng cũng không chen qua được.

Đều đã chạy tới đây rồi, cho dù trước mắt chỉ là một khe nhỏ, nàng cũng cần phải chen qua cho bằng được.

Hừ hừ vài tiếng, Quân Tà hít một hơi thật sâu, đem thân thể vốn đã cứng nhắc của mình co lại so với sân bay còn phẳng hơn, dùng hết sức lực đâm về phía cái khe nhỏ kia, đừng nói, thật đúng là tự đẩy chính mình ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro