Chương 14: Động thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 2:Vân thành quật khởi

Chương 10: Động thiên

'Đông' một âm thanh vang lên, một bóng người xẹt qua giữa không trung, đâm thẳng xuống nước, bọt nước nổi lên.

'Phốc...' một cái đầu nhỏ nhô lên, phun ra một ngụm nước lớn, tay nhỏ chân nhỏ rẽ nước mượn lực bơi về phía trước.

Nghiêng người ngồi bên hồ, Quân Tà khẽ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lên khe hở hẹp trên vách núi đối diện, mắng nhỏ một tiếng: "Dựa vào, cái quỷ sơn động này thế mà xây trên lưng chừng núi."

Nàng cảm giác được, từ sau khi trọng sinh vào người Nam Cung Quân Tà, nàng nói cho cùng là liên tiếp xui xẻo a! Đầu tiên là bị ' phân chim ' đập tới choáng váng, tiếp đó liền rất mất mặt mà ngất đi vì quá đau, hiện tại ngay cả tiến vào sơn động đều có thể ngã xuống nước được, chẳng lẽ lão thiên cảm thấy nàng kiếp trước quá mức 'Người người oán trách', cho nên bây giờ hại nàng thành bộ dáng này?

Hừ hừ, vọng tưởng, ta nhưng là Quân Tà, vô luận là kiếp trước, hay là kiếp này, vận mệnh của ta cho tới bây giờ chỉ có mình ta mới có thể nắm giữ, mặc cho thần phật đầy trời, cũng chỉ có ta nắm trong tay sinh tử của các ngươi, mà không phải các ngươi đùa bỡn vận mệnh của ta!

Ngửa đầu nhìn trời, đuôi lông mày Quân Tà giương lên, ánh mắt khiếp người lấp lánh ánh sáng rực rỡ, một cỗ khí thế cuồng bá vương giả từ thân thể nho nhỏ của nàng phát ra, mà cỗ khí thế kia, dù cho nàng ướt sũng như chuột lột, cũng đủ khiến cho thiên địa thần phục.

Một trận gió lạnh thổi qua, nhất thời làm cho mỗ vương giả rùng mình một cái, chà xát cánh tay, các vết thương trên người bị nàng giày vò liên tục nên lại đau nhức, phỏng chừng cũng chỉ có người không thương tiếc thân thể chính mình giống nàng mới có thể một lần lại một lần hành hạ chính mình như vậy.

Sờ tay vào ngực, lấy ra bình dược Mạc Lăng Tịch lưu lại cho nàng, theo thói quen đưa lên mũi ngửi ngửi, xác định không có vấn đề gì, liền nhanh chóng cởi sạch y phục và đống băng vải trên người ra, lộ ra thân thể vô cùng thê thảm, không hề có tí cảm giác ngượng ngùng nào khi trần truồng nơi hoang vu, tuy rằng hiện tại nàng mới chỉ mười hai tuổi, chẳng qua đây chỉ là tuổi tác của thân thể này, tâm hồn không biết đã lớn hơn gấp mấy lần rồi, có điều dù có là thân thể kiếp trước nàng cũng sẽ mặt không đổi sắc cởi ra, không phải là nàng cởi mở, mà là nàng căn bản không biết cái này kêu là 'Cởi mở' ?

Bận rộn một hồi, rốt cục mới đem dược bôi hết toàn thân, chỉ có phía sau lưng là làm thế nào cũng không với tới, con ngươi đen chuyển động vài cái, trực tiếp đem thuốc trị thương giá trị liên thành làm thành nước đổ xuống lưng, loay hoay một hồi, mới hoàn toàn bôi xong dược, động tác thuần thục cột chắc băng vải một lần nữa.

Cầm y phục đặt bên cạnh nhanh chóng mặc vào, Quân Tà đem bình dược còn thừa không nhiều lắm thu vào trong ngực, đứng dậy, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, đôi mắt đen nhánh lập tức trừng lớn, lộ ra thán phục, trực giác cho là chính mình đã đến tiên cảnh nhân gian rồi, không thể tưởng được phía sau sơn động âm trầm quỷ dị kia lại có động thiên khác.

Chỉ thấy đập vào mắt là một sơn cốc nhỏ đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông, bốn phía đều là núi, đỉnh núi cao ngất như đao tước thẳng vào vân tiêu, dòng suối trong suốt thấy đáy lẳng lặng chảy xuôi dưới chân núi, trước dòng suối là một biển hoa xinh đẹp đang tranh nhau khoe sắc, mà làm cho nàng ngạc nhiên chính là giữa biển hoa phân biệt chia làm mười mấy dược điền, dược hương nồng đậm tới mức lấn át luôn cả hương hoa xung quanh.

"Đông trùng hạ thảo, mê điệp hương, thất tinh thảo, ngân liên hoa..." Hít hít dược hương tràn ngập khắp không khí, Quân Tà vừa đi về phía trước, vừa dựa vào dược hương phân biệt nói ra tên từng loại dược liệu, hai mắt dần dần tỏa sáng, ngữ khí cũng càng ngày càng hưng phấn.

Đi đến trước biển hoa, Quân Tà vốn hưng phấn đến sắp hoa tay múa chân chợt dừng bước, như có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm từng hàng hoa vô danh ướt át kiều diễm cao xấp xỉ nàng.

Biển hoa này, đến ngay cả người biết rõ các loại hoa cỏ cây cối trong thiên hạ như nàng cũng chưa từng thấy qua, thân thẳng, thân củ mập mạp, lá hình mũi tên, lục sắc, cuống hoa ở bên cạnh lá, cao hơn lá cây tùng, hoa có 4 phiến, mỗi phiến là một màu, phối hợp với nhau tương đối hài hòa, cả biển hoa thoạt nhìn đẹp đến hoa mắt, tản ra hương thơm ngát phi thường nồng đậm càng làm cho người ta không tự giác muốn lại gần nó, chìm đắm trong hương thơm của nó.

Chẳng qua, dùng loài hoa xinh đẹp như vậy để "trang trí" dược điền thật đúng là kỳ lạ, lần đầu mới nhìn thấy đấy!

Đôi mắt Quân Tà linh động xoay chuyển vài vòng, sau lùi một bước, cẩn thận quan sát, không bao lâu, một con hồ điệp màu sắc sặc sỡ lần theo hương hoa bay đến, vừa đậu xuống một đóa hoa, một làn bụi phấn nhàn nhạt lấy mắt thường khó có thể phát hiện được tỏa ra từ đóa hoa đem hồ điệp vây trụ lại, nhất thời, con hồ điệp đó hệt như bị kim đâm vào bay lên thật cao, sau đó giống như một con ruồi không đầu không ngừng xoay vòng quanh trên không trung, xoay xoay liền hóa thành bụi phấn tiêu tán trong thiên địa.

"Chậc chậc, cổ nhân quả thực không gạt chúng ta a, hoa càng đẹp càng độc!" Mắt thấy một màn kỳ lạ này, Quân Tà lắc đầu tấm tắc nói, lại hoàn toàn không có vẻ giật mình ngoài ý muốn, đồng tử trong suốt chớp động ánh sáng trí tuệ, tay phải vuốt cằm, tay trái nâng khủyu tay phải, chân chuyển hướng khác, lững thững đi dọc theo biển hoa.

Thẳng đến khi dạo quanh biển hoa một vòng rồi mới ngừng lại tại một ngã rẽ, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đuôi lông mày hơi nhíu lại, kiêu ngạo cười: "Chỉ là một trận pháp nho nhỏ, há có thể làm khó được bản thượng tướng."

Dứt lời, chỉ thấy nàng giơ tay phải lên, nhấc chân bước về phía biển hoa kịch độc vô tận kia, mắt thấy thân ảnh nho nhỏ sắp tới gần 'hoa độc', song lại xảy ra chuyện lạ, nàng vừa mới tới gần, 'hoa độc' chắn ngang trước mặt tựa như có ý thức tự động rẽ ra hai bên, lộ ra một con đường rộng khoảng một thước.( 1 thước tương đương 0.4 mét)

Giương môi cười, Quân Tà hệt như vương giả giá lâm vậy, quẹo trái rẻ phải, thoải mái xuyên qua rừng 'hoa độc', nơi đi qua, 'hoa độc' liền tự động tránh ra tạo thành một con đường nhỏ để nàng dễ dàng đi qua, tuyệt sẽ không đụng vào nàng một chút xíu.

Rất nhanh đã đi đến chính giữa biển hoa, hơn mười dược điền lập tức đập vào mi mắt, tới lúc thấy rõ trong dược điền hầu hết tất cả đều là dược thảo hiếm có trên trăm năm, Quân Tà không nhịn được bổ nhào tới, đứng giữa dược điền, tay nhỏ bé chống nạnh, ngửa đầu cười to: "Ha ha, vận khí của ta thật sự là quá tốt, vậy mà để cho ta ngoài ý muốn phát hiện một bảo địa như vậy, có những dược thảo thế gian trân quý khó tìm này, lại thêm sự hiểu biết của bản thượng tướng đối với y dược, trong vòng một tháng ít nhất có thể đem khối thân thể hư nhược này điều trị hảo bảy tám phần, trùng tu tinh thần lực sẽ không còn chỉ là người si nói mộng nữa."

Vì thế, dưới ánh mặt trời rực rỡ, trong biển hoa lớn như vậy, một thân ảnh nho nhỏ giống như một tiểu ong mật chăm chỉ qua lại giữa đám dược điền, nơi đi qua, mỗi một gốc kỳ hoa dị thảo đều bị nhổ lên bỏ vào trong túi, quả thực chính là thổ phỉ a!

Thực hiển nhiên, mỗ thổ phỉ đang hưng phấn tựa hồ hoàn toàn không ý thức được, phiến bảo địa lớn như thế này rõ ràng là được tỉ mỉ trồng ra mà không phải hoang dã, có điều, khả năng lấy đầu óc thông minh của nàng mà ngay cả sự thật rõ ràng như vậy đều không nhìn ra được gần như bằng không!

Không biết là, đến khi chủ nhân tiểu sơn cốc này phát hiện ra đống dược thảo trân quý chính mình tỉ mỉ trồng ra đột nhiên biến mất không thấy, sẽ có biểu tình như thế nào đâu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro