Chương 15:Hung án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 11: Hung án

Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.

Trên một ngọn núi giả trong hậu hoa viên của Nam Cung Sơn trang, Quân Tà vận một thân vải thô áo gai nằm ngửa mặt lên trời, hai tay gác sau đầu, hai tròng mắt híp lại, tóc mái thật dài cơ hồ đem toàn bộ má trái che khuất, chỉ lộ ra má phải, da trắng nõn nà, mặt như quan ngọc, thêm cánh mũi khéo léo khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đặc biệt mê người, môi đỏ mọng hoàn mỹ dưới ánh mặt trời lại càng sáng bóng, vừa thấy chính là mỹ nhân trời sinh, lớn lên tuyệt đối là một người họa quốc ương dân, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không nhìn mặt bên trái của nàng.

Bây giờ cách lúc nàng tới thế giới này đã được hai tháng, trong hai tháng này, nàng trừ bỏ mỗi ngày đúng hạn tu luyện vượt mức (bình thường), và đến vườn dược làm thổ phỉ thu nạp kỳ hoa dị thảo luyện dược ra, cũng chỉ qua đủ loại biện pháp, hiểu biết càng nhiều hơn về những điều không có trong trí nhớ Nam Cung Quân Tà trước kia.

Ví dụ như, hiện tại nàng đã biết, nàng đang ở trên dị thế mang tên Thiên Huyền đại lục, là một đại lục vô cùng to lớn, bị bốn dãy núi lớn chia thành ngũ đại quốc, phân biệt là phương đông Đông Lâm quốc, phương nam Nam Viêm quốc, phương tây Tây Chiêu quốc, phương bắc Bắc Việt quốc, còn có Trung Nguyên Trung Liêu quốc, bởi vì bốn dãy núi lớn hiểm trở vô cùng, nghe đồn còn có các loại yêu ma quái thú thường xuyên lui tới, cho nên ngũ đại quốc rất ít giao thiệp.

Thiên Huyền đại lục lấy cường giả duy tôn, cực kỳ tôn sùng võ học, địa vị võ giả tương đối cao, đi đến chỗ nào đều nổi tiếng, Nam Cung thế gia nghe nói là một gia tộc tu võ tiếng tăm lừng lẫy trên khắp Nam Viêm quốc thậm chí toàn bộ đại lục, địa vị quá cao, nên chỉ có thể nghe được rất ít tin tức, chẳng qua Nam Cung thế gia từ trước đến nay đều rất khiêm tốn, xem như là một tồn tại thần bí, cho nên Nam Cung sơn trang mặc dù hùng bá cái Vân thành nho nhỏ này, lại cực ít người biết bọn họ xuất thân từ Nam Cung thế gia.

Hôm nay tâm tình đang dễ chịu, Quân Tà tìm đến hậu viên tương đối hẻo lánh này lười biếng phơi nắng, bỗng nhiên lỗ tai mẫn cảm khẽ động, một loạt tiếng bước chân mang theo tiếng nói chuyện truyền đến, âm thanh rất xa lạ, không phải người quen.

Vốn không tính để ý, nhưng lỗ tai nàng đã trở nên linh mẫn, vẫn rất khó có thể tránh việc nghe được vài từ vụn vặt, mà chính mấy từ vụn vặt này lại khiến nàng phải nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.

"Quân Dương thiếu gia là người tốt như vậy, làm sao có thể giết Cảnh Bang thiếu gia đâu?"

"Đúng vậy! Ta cũng không tin, nhưng là ta nghe được từ Tiểu Vân hầu hạ phu nhân nói, Quân Dương thiếu gia là bị bắt ngay tại phòng Cảnh Bang thiếu gia, hơn nữa chính hắn cũng thừa nhận, nói là vì hai tháng trước, Cảnh Bang thiếu gia từng lên tiếng vu hãm hắn, hắn càng nghĩ càng giận, ngay sau khi hết kỳ giam cầm liền lẻn vào phòng hắn giết hắn."

"A! Trời ạ! Thế... Thế trang chủ xử lý như thế nào, xử phạt giống Quân Hoa thiếu gia sao?"

"Không phải, lần này nghiêm trọng hơn, Quân Dương thiếu gia vốn đã không được trang chủ thích, lần này phạm vào chuyện như vậy, biểu lão gia còn cứ cắn chặt không bỏ qua, trang chủ lúc này cực kỳ giận dữ, trước mặt mọi người tuyên bố, Quân Dương thiếu gia có ý định mưu sát huynh đệ đồng tộc, tội không thể tha, theo tộc quy, phạt năm trăm trượng, phế bỏ hai phần công lực, lại đem hắn nhốt vào Tư Quá viện giam giữ một năm, trong lúc đó cũng không cho phép tu luyện bất kỳ công pháp nào, hơn nữa hình như còn có một năm sau, chờ ai đó tới, tính xử phạt thêm nữa..."

"A... Nghiêm trọng như vậy..."

"Suỵt... Nhỏ giọng chút, trang chủ đã nghiêm lệnh không cho truyền bá việc này..."

...

Âm thanh dần dần nhỏ xuống, Quân Tà khẽ nhíu mày thất thần ngồi dậy, một chân duỗi thẳng, một chân gập lên làm chỗ dựa cho cánh tay, chân mày lá liễu khẽ nhếch, hơi nghiêng mặt, nhìn xuống hai tì nữ vừa đi vừa trò chuyện với nhau kia, trong đôi mắt thâm thúy thoáng hiện ánh sáng sắc bén.

Nam Cung Quân Dương giết Nam Cung Cảnh Bang? Cái thiếu niên đơn thuần như ánh mặt trời kia sẽ giết 'Huynh đệ' hắn sao?

Tuy rằng thân là Quân Tà nàng mới chỉ thấy qua Nam Cung Quân Dương có một lần, nhưng nàng khẳng định, vụ án giết người này chắc chắn có ẩn tình khác, chỉ là tại sao hắn lại nhận tội đâu?

Trực giác nói cho nàng biết, việc này có thể liên quan tới nàng!

Tư Quá Viện chứ gì!

Màn đêm dần dần buông xuống, gió đêm thổi nhẹ, đem đến một chút mát mẻ cho mùa hè nóng bức.

Vừa qua giờ Tý, cả tòa Nam Cung Sơn trang một mảnh tối đen, chỉ có vài chỗ hiện lên ánh nến yếu ớt, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi cây rung.

Một đạo hắc ảnh tựa như làn khói nhẹ từ một tiểu viện hẻo lánh nhảy ra, trong chớp mắt liền biến mất vô tung, có thể thấy được tốc độ cực nhanh.

Trong Nam Cung sơn trang, Tư Quá Viện là tiểu viện hẻo lánh gần hậu sơn, thấp thoáng trong rừng cây, nhìn theo kết cấu thì đây là một tiểu viện độc lập tách rời với chỉnh thể kiến trúc của Nam Cung sơn trang.

Trước cửa tiểu viện đứng hai hán tử cao lớn cầm trong tay đại đao, hai bên huyệt thái dương cao ngất, có thể thấy được một thân công phu phi thường cao.

Đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, gió bụi trên mặt đất nổi lên cuồn cuộn, theo bản năng hai gã đại hán giơ tay che mắt, không hề phát hiện một hắc ảnh nho nhỏ như gió cuốn lách vào trong tiểu viện.

Tư Quá viện không lớn, chỉ có hơn mười gian phòng, phân thành hai bên, bên trái là phòng ở thông thường, bên phải tương đối đặc biệt, cửa làm bằng thiết, còn có khóa, tường cũng bị song thiết vây quanh, tới một cái cửa sổ nhỏ cũng không có.

Bóng người nho nhỏ dừng một chút, rồi không chút do dự nhảy về phía bên phải, đi qua từng gian thiết phòng, mỗi lần đều chỉ khẽ dừng rồi lại cất bước đi tới gian phòng khác, thẳng đến gian cuối cùng, dưới ánh trăng như ẩn như hiện, mơ mơ hồ hồ hiện ra một gương mặt xấu xí non nớt.

Đại môn bị khóa chặt ngăn lại hết thảy trong thiết phòng, Quân Tà khẽ híp mắt, nhìn vết rỉ loang lổ trên thiết khóa, giơ tay lên, một cây ngân châm nhỏ đến không thể nhận ra xuất hiện trên tay nàng, u quang lạnh lẽo lướt qua, ngân châm với tốc độ nhanh ổn chuẩn cắm vào trong ổ khóa, 'Cạch' một tiếng, khóa thiết theo tiếng được mở ra.

Trong phòng ánh nến yếu ớt chập chờn, trên giường nằm một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tóc tai xốc xếch, hai bên tóc mai chảy ra từng hàng lại từng hàng ngọc châu tinh tế, tần suất thở dốc có chút gấp rút, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho khan, hệt như người sắp dầu cạn đèn tắt.

Nghe được âm thanh mở cửa, thiếu niên cả kinh, gian nan ngẩng đầu nhìn lại, dựa theo ánh trăng chiếu vào, một thân ảnh nho nhỏ lững thững đi đến.

"Bát muội?" Nhìn bóng người mơ hồ có tia quen thuộc kia, Nam Cung Quân Dương khó có thể tin kêu lên một tiếng sợ hãi, thanh âm khàn khàn có chút vô lực, bát muội của hắn sao mà tới đây được cơ chứ, nơi này thế nhưng là Tư Qua Viện đấy.

Quân Tà không trả lời, trưng ra gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo lạnh lùng trông không khác gì Mạc Lăng Tịch, không nhìn ánh mắt kinh ngạc không thể tin của hắn, đi thẳng đến bên giường hắn ngồi xuống.

"Bát muội, ngươi... Sao ngươi lại tới đây? Nếu bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ, mau trở về đi." Thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng, Nam Cung Quân Dương không để ý đau nhức truyền đến từ thân thể suy yếu, vội vã đưa tay đẩy Quân Tà đã ngồi trên giường hắn ra ngoài, âm thanh khàn khàn có chút vội vàng, giống như hành tung của nàng đã bị người phát hiện ra vậy.

Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, Quân Tà không nói lời nào cầm ngược lại tay phải của hắn, chuẩn xác tìm tới mạch đập của hắn, theo thói quen khóe miệng dần dần nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ngày càng âm trầm xuống.

Phế hai phần võ công đối với thân thể tổn thương cực lớn, lại còn phải chịu phạt năm trăm trượng, đã thương càng thêm thương!

Tình huống bây giờ của Nam Cung Quân Dương so với nàng tưởng tượng còn trầm trọng hơn nhiều, người dụng hình với hắn thật đúng là ra tay ngoan độc, có thể nói, Nam Cung Quân Dương xem như tàn phế rồi, tu vi sau này không cách nào tiến bộ hơn được nữa.

Nam Cung Chí Lạc đây là rắp tâm muốn phế con trai hắn sao? 


///////////

( Cho Tích động lực để edit nhanh nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro