Chương 17: Huynh muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 13: Huynh muội

Nhìn nàng không chút nào ngượng ngùng 'Sờ tới sờ lui' trên pp của hắn, Nam Cung Quân Dương vô cùng khẳng định, nàng không ý thức được việc này.

"Rất đau?" Cơ hồ đem trọn bình thuốc mỡ xoa hết trên mông hắn, Quân Tà lúc này mới ngẩng đầu lên, đã thấy cả mặt Nam Cung Quân Dương đỏ như trứng gà luộc, mắt ngập nước, còn có....cắn môi, làm nàng không khỏi nhớ tới hai chữ 'Tiểu thụ', còn là 'Tiểu thụ' đang câu dẫn người.

Mày bất giác nhíu lại, Quân Tà cầm bình thuốc chỉ còn chút dược đưa lên mũi khẽ ngửi, không có khả năng xảy ra sai lầm a! Bình 'Sinh cơ cao' này chính là do nàng dùng hơn mười loại thảo dược trân quý tinh luyện thành, ngoại trừ là cực phẩm thuốc tiên chữa trị ngoại thương, còn có ưu điểm lớn nhất là bất kể ngươi bị thương nặng bao nhiêu, lúc bôi thuốc tuyệt không có bất luận cảm giác đau nào, thế mà....

"A! Không đau a!" Nam Cung Quân Dương lúc này mới phát hiện trên mông hắn được bôi một tầng thuốc mỡ, lành lạnh, cực kỳ thoải mái.

Đợi chút sau, ánh mắt trước còn ủy khuất tựa nàng dâu nhỏ giờ đây đã tỏa sáng lấp lánh, sáng quắc nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Quân Tà.

Buồn cười nhìn ánh mắt đơn thuần như trẻ con của người nào đó, Quân Tà đưa tay móc một bình sứ men xanh giống hệt từ trong ngực ra đưa cho Nam Cung Quân Dương nói: "Đây là 'Sinh cơ cao, đối với ngoại thương rất hữu dụng, ngươi giữ đi!"

Vui mừng tiếp nhận bình sứ, Nam Cung Quân Dương vừa vuốt vuốt bình sứ vừa không chút để ý mở miệng nói: "Oa, lợi hại như vậy, 'Sinh cơ cao' này, ngươi lấy từ đâu ra? Hảo thần kỳ a! Như vậy nơi đó của ta lập tức sẽ không đau nữa." (nơi đó = pp)

Người này tuyệt đối là đồng loại tiểu cường có năng lực tự khôi phục cực mạnh đi, vừa mới còn một bộ sinh không thể luyến, thoáng cái liền đã vui vẻ như ánh mặt trời rồi.

Nhìn hắn như vậy, nghi vấn chôn trong lòng Quân Tà cứ như vậy hỏi ra khỏi miệng: "Vì sao che chở ta như vậy, đến cả mệnh cũng có thể không cần?"

Đánh năm trăm trượng, phế hai phần võ công, cấm đoán một năm, việc này đối với một người tu võ mà nói là hình phạt cỡ nào thảm khốc a! Huống chi còn có trừng phạt một tháng sau của bổn gia, nàng hiện tại khó có thể lý giải nguyên nhân hắn làm như vậy, phải biết rằng, ở thế giới tương lai tình người lạnh lùng, dù cho có là huyết nhục cốt thân, cũng là mọi người tự quét tuyết trước cửa, nói chi đến quản sương trên ngói người khác.

Mà nàng cũng luôn cho rằng đây là chân lý, bảo hộ không nổi chính mình, bệnh tật bị thương tàn phế xuống gặp diêm vương, đó là do ngươi vô dụng, kể cả cái đám gọi là thân nhân người yêu bạn bè cũng không có nghĩa vụ thanh toán cho sự vô năng của ngươi.

Thế nhưng, Nam Cung Quân Dương lại phủ định hoàn toàn nhận định này của nàng, đối với nàng mà nói, nàng cùng Nam Cung Quân Dương chẳng qua chỉ là người xa lạ cùng chảy một phần tư huyết dịch trong thân thể mà thôi, nhiều lắm thì so với người lạ quen thân hơn một chút.

Nhưng mà hắn lại không như vậy, đối với một 'phế vật xấu xí', còn là sỉ nhục của gia tộc, bảo hộ của hắn chỉ mang đến cho hắn nhục nhã cùng phiền toái, mà không có bất luận chỗ nào tốt, nhưng ngay dưới tình huống không có lợi ích không nhân tình lại tổn hại này, hắn vẫn khắp nơi che chở nàng, thương tiếc nàng, lần này lại càng thêm không muốn sống mà thay nàng 'Gánh tội thay', tình cảm như vậy, đối với nàng mà nói, là không thể tưởng tượng .

"Còn vì gì được nữa! Bởi vì ngươi là muội muội ta a!" Nam Cung Quân Dương cười xán lạn, hai tròng mắt hữu thần tỏa sáng rực rỡ, duỗi tay ra, muốn vỗ vỗ đầu đứa muội muội ngốc này của hắn, lại vì thân thể quá yếu mà khó có thể giơ lên, liền đổi thành kéo bàn tay nhỏ bé qua bao bọc trong bàn tay to của hắn, toét miệng chất phác mà đương nhiên nói: "Duyên huynh muội chỉ có kiếp này mà không có kiếp sau, vô luận bần cùng hay giàu có, vô luận khỏe mạnh hay bệnh tật, thậm chí vô luận thiện ác, làm huynh trưởng nên vì đệ muội chống đỡ một mảnh trời, đây là cốt nhục tình thân, mỗi người ai cũng đều không thể bỏ qua cốt nhục tình thân."

Nói tới đây, ánh sáng rạng rỡ như ánh dương làm ấm áp lòng người trên khuôn mặt Nam Cung Quân Dương bỗng chốc ảm đạm xuống, đúng vậy! Cốt nhục tình thân không thể vứt bỏ, nhưng vì sao, ca ca của hắn, huynh đệ tỷ muội khác của hắn lại vì lợi ích, vì tranh hư danh vô dụng mà không để ý đến tình huynh đệ tỷ muội, âm mưu dương mưu, trêu đùa đến bất diệc nhạc hồ, thậm chí không xem mạng người ra gì, mà phụ thân của hắn, lại càng thêm đáng buồn a! Đều là nhi tử, nhưng bởi vì hắn là thứ xuất, cho nên mặc dù thiên phú của hắn cao hơn so với ca ca, vẫn như trước không đổi được một ánh mắt của hắn, thậm chí còn bị coi là cái gai trong thịt làm cản trở sự nổi bật của con trai trưởng hắn.

Cảm thấy bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình cứng ngắc một chút, Quân Tà đang suy tư về câu nói kia của Nam Cung Quân Dương không khỏi kỳ quái ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy hắn cực nhanh tán đi mịt mù trên mặt, như hương vị ánh mặt trời sau cơn mưa trời lại sáng vậy: "Hai năm trước, thời điểm ngươi nhu nhược đơn bạc ngươi sợ hãi gọi ta một tiếng lục ca, ta liền nói với chính mình, mặc kệ sau này phát sinh bất cứ chuyện gì, ngươi, Nam Cung Quân Tà, chính là muội muội thương yêu cả đời của Nam Cung Quân Dương ta, vì muội muội chính mình mà mất đi tính mạng thì cũng có là cái gì đâu!"

Nam Cung Quân Dương nói không sao cả, Quân Tà lại nghe vô cùng chăm chú, tựa như đang thưởng thức tình cảm trong lời này của hắn, cũng giống như đang rung động từ tận đáy lòng đối với loại thân tình này.

'Bang bang bang...' ba tiếng gõ mõ trúc thanh thúy vang lên, cửa Tư Quá viện chợt lại nổi lên một trận quái phong, làm cho hai 'Môn thần' cường tráng trong lòng lạnh run, liếc mắt nhìn nhau một cái, miệng mở ra đóng lại, lẩm bà lẩm bầm niệm gì đó. (Mõ: công cụ dùng để điểm canh, cầm canh)

Rời khỏi Tư Quá viện, Quân Tà cũng không vội trở về ổ của mình, thân ảnh đạp trúc bay vọt một hồi, rồi dừng lại một chỗ trên mái hiên, tâm sự nặng nề ngồi xuống, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời nói của thiếu niên như ánh mặt trời kia, đôi tay nhỏ bé cũng còn lưu lại sự ấm áp của hắn.

Bầu trời trăng sáng như mâm, một mảnh sáng tỏ, trong veo chiếu rọi mặt đất.

Trăng sáng dễ chọc người ta phát sầu! Trong lòng Quân Tà tự dưng nổi lên chua xót, một chân cong lên, hai tay chống đằng sau, gáy ngẩng lên, lộ ra đường cong cằm duyên dáng.

Cô đơn nơi dị thế được hai tháng, giờ tĩnh tâm lại, hoảng hốt bừng tỉnh phát hiện hai tháng này giống hệt như một giấc mộng, mơ màng không biết đêm nay là đêm nào.

Tỉnh mộng, nàng sẽ phát hiện, không có Nam Cung Quân Tà, không có lục ca, không có mẫu thân, không có Nam Cung Sơn trang, không có bị thương... Càng không có loại thân tình ấm áp này.

Tỉnh mộng, nàng vẫn như cũ là Quân thượng tướng tổng cục của cục quân chính liên bang, siêu cường giả cô độc vô địch, Tà Quân chịu người đời hoặc là điên cuồng sùng bái hoặc là mù quáng kính ngưỡng hoặc là biến thái ghen tị, vô tình vô dục, vô tâm vô ái Quân Tà.

Có lẽ thật là mộng đi! Nếu không phải mộng, nàng vô tâm làm sao có thể hết lần này tới lần khác cảm giác được trong lồng ngực có cái gì đang nhảy nhót đâu? Nếu không phải mộng, nàng chỉ một lòng theo đuổi thực lực, chỉ theo đuổi võ đạo, làm sao có thể mê luyến cái loại tình cảm xa lạ trên người Mạc Lăng Tịch cùng Nam Cung Quân Dương được, nếu không phải mộng, nàng chết tiệt này, làm sao có thể có một khối thân thể nhược như vậy.

Nếu là mộng, lúc đối mặt đám người Nam Cung Chí Lạc, lòng thù hận cùng không cam lòng dưới đáy lòng nàng vì lẽ gì lại ức chế không nổi lại mãnh liệt đến thế, mãnh liệt đến nàng cũng áp không được, mãnh liệt đến mức nàng muốn đem đám người kia giẫm dưới lòng bàn chân, niệm tưởng muốn để họ hối hận vì đã không nhìn kỹ chính mình, tuy nhiên, mãnh liệt rành rành như thế, rõ ràng cảm thấy bọn họ uy hiếp đến nàng, nàng vậy mà không hề nổi lên sát tâm với bọn họ, hoặc là nói, sát niệm vậy mà mờ nhạt đến thế.

Người nhìn ngứa mắt giết, người uy hiếp đến ta giết, càng không nói đến người khi dễ ta, xỉ nhục ta, phỉ báng ta, giẫm đạp ta, càng là giết giết giết...

Đây mới là chuyện Quân Tà lãnh khốc thích giết chóc sẽ làm, đây mới là bản tâm Quân Tà, Quân Tà bất nhân, coi vạn vật như con kiến hôi.

Như lúc này nghĩ tới, Quân Tà nhưng lại không phải Quân Tà, chẳng lẽ là...

Chết tiệt, chắc chắn là chịu ảnh hưởng từ tình cảm còn sót lại của Nam Cung Quân Tà, thời gian dài phải chịu nhục, chấp niệm muốn xoay mình báo thù quá sâu, sâu đến mức cho dù đã hồn phi phách tán lâu như vậy, cũng còn chưa chịu tán đi.

Không được, nàng phải nhanh chóng chân chính hợp làm một thể với khối thân thể Nam Cung Quân Tà này, không thể lại để cho chấp niệm của nàng chiếm cứ thượng phong, khống chế chính mình.

Tinh quang trong mắt rực sáng, Quân Tà trong lòng hạ quyết tâm, thần chí trở về, chợt nghe trong đêm dài tĩnh lặng, vài âm thanh rất nhỏ truyền vào trong tai, hiển nhiên là có người đang nói chuyện, vốn vô tình nghe góc tường, đang định đứng dậy, một âm thanh khác có vẻ hơi quen thuộc lại làm cho thân ảnh nàng dừng một chút, ý cười tà ác hiện lên trên khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro