Chương 19: Vào rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 15: Vào rừng

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi khắp nơi, Thú Tinh Lâm xanh um tươi tốt, rừng cây không nhỏ, giữa lớp lớp cây cối rậm rạp, để lộ ra ánh mặt trời đẹp đẽ, rắc rơi lấm tấm những đốm nhỏ.

Quân Tà đứng thẳng bên ngoài rừng rậm, khuôn mặt hờ hững, vì tóc buộc cao lên mà khuôn mặt lộ ra rõ ràng, bớt đỏ hình bàn tay kết hợp với nụ cười tà thương hiệu của nàng, làm cho bốn phía tăng thêm mấy phần âm trầm tà khí, bộ kình trang màu tím nhạt đã qua cải biến đem thân thể nhỏ bé gầy yếu bọc lại trông càng thêm bé nhỏ, sau lưng còn đeo một bọc y phục nhỏ, hai tay buông xuống bên người, bên hông giắt một thanh vũ khí rất kỳ lạ, giống kiếm mà không phải kiếm, như thương lại không phải thương, hai loại khí chất thông minh dũng cảm cùng biếng nhác tản mạn không kiềm chế được đồng thời tồn tại trên người nàng, không những không đối lập, ngược lại hết sức hài hòa.

"Phù, đây chính là Thú Tinh Lâm, cũng là nơi ta trọng sinh sống lại." Khẽ thở ra một hơi, Quân Tà đưa tay sờ lên vòng cổ bát quái trước ngực, một cảm giác thân thiết kỳ diệu sinh ra trong lòng, có lẽ là do chỗ này là nơi nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi trọng sinh đi!

Thú Tinh Lâm nằm ở vùng ngoại ô phía bắc Vân thành, là một khu rừng rậm cổ xưa, bên trong nóng bức, đại thụ lại che trời, càng đi sâu vào trong, tán cây rậm rạp khiến cho ánh mặt trời chỉ có thể xuyên qua thưa thớt, chủng loại quái thú mãnh thú lại đa dạng, các loại thực vật nhiều không xuể, hình thành một cái lưới dày đặc, cho dù là tu võ giả cũng không dám xâm nhập vào sâu trong rừng rậm. Cho nên từ bên ngoài nhìn vào thì nó không hề lớn, nhưng trên thực tế nó sâu bao nhiêu không ai biết, bởi vì chưa từng có người đi vào nơi sâu nhất của nó.

Quân Tà không bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, cho nên đoạn thời gian này, chỉ cần có thời gian, nàng liền vô thanh vô tức lẻn vào tàng thư các bên trong sơn trang, tìm đọc đại lượng tin tức có liên quan thế giới này, quốc gia này, thành trì châu phủ này, trong đó, có một quyển tên là 《 Dị chí lục 》có tin tức liên quan đến Thú Tinh Lâm.

Bên trong ghi lại rằng, Thú Tinh Lâm lấy thú làm chủ, có quái thú cấp thấp nhất thường hoạt động tuyến ngoài cùng của rừng rậm, thường là đối tượng bị tu võ giả tu vi khá cao săn giết, chúng nó tuy là cấp thấp nhất, nhưng lại sở hữu huyết dịch với linh tính là thuốc bổ để tu võ giả tinh tiến công lực, tính bền của da lông cũng rất tốt, đao kiếm bình thường không thể gây thương tổn được.

Ngay cả quái thú cấp thấp nhất đều quý hiếm như thế, có thể tưởng tượng được càng vào sâu đám mãnh thú sẽ càng có bao nhiêu trân quý, hơn nữa theo như giới thiệu thần kì ngạc nhiên của quyển sách đó, đám mãnh thú này đều có thể phi thiên độn thổ, bản lĩnh cao cường đến ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh thế gian cũng phải thần phục dưới chân chúng nó, nếu người nào có thể sở hữu một con mãnh thú, đến đâu cũng có thể đi ngang, đáng tiếc bọn chúng còn sở hữu linh thức, vả lại kiệt ngạo bất tuân, đừng nói thuần phục chúng nó, có thể sống thoát khỏi móng vuốt chúng nó, đã đủ vốn liếng để ra ngoài khoe khoang. (đi ngang = kiêu ngạo, ngang ngược)

Tuy rằng nàng cảm thấy giới thiệu trong sách có chút khoa trương, nhưng trong ghi chép, phàm là cao thủ tu võ tiến vào sâu bên trong Thú Tinh Lâm đều không một người có thể sống đi ra lại là sự thật, cho nên sâu bên trong Thú Lâm Tinh cũng trở thành nơi cấm kị với tu võ giả.

Mà hôm nay, Quân Tà sở dĩ đến nơi này, chính là vì đám mãnh thú đó, đương nhiên, nàng không hề nghĩ đến chuyện thuần thú, mà là muốn tới giết thú lấy huyết.

Huyết dịch mãnh thú so với quái thú còn trân quý hơn nhiều, với lại nó không chỉ có thể tinh tiến công lực, mà còn có thể đoán thần ngưng nguyên. (đoán = trui, rèn | ngưng = ngưng tụ, đông lại)

Về ngưng nguyên thì Quân Tà tạm thời chưa thể lý giải được, lật hết các loại sách cũng không phát hiện ra gì, bất quá đoán thần thì nàng hiểu được, hơn nữa còn cần nó.

'Tinh, khí, thần' là tam bảo của con người, nếu nói Thiên có tam bảo thiên, nguyệt, tinh; Địa có tam bảo thủy, hỏa, phong; thì Nhân có tam bảo thần, khí, tinh.

Trải qua hai tháng điều trị cùng rèn luyện, trước mắt, nàng cuối cùng cũng tinh huyết tràn đầy, nguyên khí thượng thừa, động động võ, nghịch nghịch đao, với khoe khoang khinh công đều tuyệt đối không thành vấn đề, thế nhưng chuyện khiến nàng buồn bực chính là, nền tảng trạng thái thân thể đều đạt vượt mức tiêu chuẩn, nhưng sau khi tu luyện đoán thể thuật được hai tháng, lại vẫn chỉ có thể cảm ứng được năng lượng, mà không thể tụ tập năng lượng.

Trải qua nhiều lần ngẫm nghĩ, nàng cuối cùng đã hiểu rõ, nàng hiện tại còn thiếu 'Thần', hẳn là thân thể nàng hiện tại còn chưa thể chân chính dung hợp lại với thần thức.

Bản thân trọng sinh trên người Nam Cung Quân Tà, kế thừa thân thể của nàng, có thể nói là phụ hồn, song Quân Tà vẫn chỉ là Quân Tà, nàng chẳng qua là dung hợp với thức thần còn sót lại của Nam Cung Quân Tà mà thôi, thủy chung không thể chân chính dung hợp với khối thân thể này. Như thế thì cho dù tinh thần nàng hơn hẳn người thường, theo tình huống của nàng bây giờ mà nói, thần thức lại bi thảm mà yếu tới nàng không biết nói gì.

《 Tố vấn • di tinh biến khí luận 》 nói: 'Có thần thì sống, mất thần thì chết'. Thần sung thân tức cường. Thần suy thân tức nhược, thần ở tức sống, thần đi tức chết.

Thần không mạnh, lấy gì tụ lượng! Tuy rằng có thể dùng dược vật tới chấn thần, chỉ là công dụng so với cố bổn bồi nguyên, dưỡng tinh bổ khí thì kém hơn rất nhiều.

Vì thế, kể từ lúc biết đến tác dụng của huyết dịch mãnh thú, nàng liền động tâm, tuy nhiên nàng cũng hiểu được, với thực lực hiện tại của nàng, cửa ải quái thú thôi đã rất nguy hiểm rồi, huống chi là mãnh thú.

Vốn định đợi thực lực cao thêm chút nữa rồi mới đến, nhưng chuyện Nam Cung Quân Dương bị vu hãm đã kích thích nàng.

Quân Tà nàng đây khi nào thì yếu đến mức cần nhờ người khác bảo hộ, Quân Tà nàng khi nào thì vô dụng đến mức có thể bị người ta lấy ra lợi dụng.

Nàng, thà rằng chết dưới vuốt mãnh thú, cũng tuyệt đối không sống với cảm giác không an toàn, hơn nữa nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn thương thế của Nam Cung Quân Dương, thật đúng là không phải thú huyết thì không thể, hơn nữa, nếu không nhanh chóng đoán thần, chấp niệm còn sót lại của Nam Cung Quân Tà lúc nào cũng có thể ảnh hưởng tới nàng, việc này gây bất lợi rất lớn cho nàng, nếu có một ngày cỗ chấp niệm này lớn mạnh, đến lúc đó liền thảm.

Cho nên, dù có là đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn xông vào.

Ánh mắt kiên nghị, Quân Tà đem vòng cổ bát quái cất vào bên trong áo, cười nhạt, tiến về phía trước, cho dù đối mặt với địch nhân lợi hại hơn so với nàng gấp trăm lần, nàng cũng sẽ thong dong ứng đối.

Lúc này nàng cũng thật không ngờ, chuyến mạo hiểm Thú Tinh Lâm lần này, sẽ mang tới chỗ tốt không cách nào tưởng tượng được cho con đường trưởng thành của nàng sau này.

Nếu chỉ đi vào tuyến ngoài Thú Tinh Lâm, thì ngươi sẽ cảm thấy nơi đây là một thắng cảnh viên lâm khép kín với cây cối um tùm, hoa cỏ rậm rạp , mỹ lệ dị thường.

Chợt như cảm giác được gì, Quân Tà dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn sang trái, đập vào mi mắt là bụi cỏ nhỏ quen thuộc, hai tháng trước, nàng chính là tỉnh lại ở nơi đó, cũng là ở nơi này... Thực mất mặt bị vật bài tiết của mỗ chim chết tiệt không có mắt nào đó đánh ngất.

Bất quá, khiến nàng chú ý không phải là bụi cỏ tầm thường ấy, mà là trên bụi cỏ cách đó không xa, có một con tiểu bạch thỏ đang nằm úp sấp dưới gốc đại thụ.

Nơi này tuy là tuyến ngoài, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có quái thú lui tới, động vật tầm thường tuyệt không dám tiếp cận Thú Tinh Lâm trong vòng trăm mét, con tiểu bạch thỏ này vậy mà một tí ý thức nguy cơ nào cũng không có, tùy tùy tiện tiện nằm úp sấp ở nơi đó ngủ.

Là nó quá tiểu bạch hay là... (tiểu bạch còn có nghĩa là ngu ngốc)

Tròng mắt linh động lượn quanh mấy vòng, Quân Tà xoay người, đi về phía tiểu bạch thỏ, ngồi xổm người xuống ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ bạch sắc mềm mại của nó, cảm giác cũng không tệ lắm.

Không thể không nói, hành động của nàng thật đúng là không theo lẽ thường, dưới loại tình huống này, người bình thường sẽ có bao nhiêu hứng thú mà chú ý đến con thỏ nhỏ ven đường cơ chứ? Mà hành động kế tiếp nàng, càng kỳ lạ đến không hiểu nổi, chắc trừ bỏ nàng, cũng không có ai sẽ làm vậy hết.

Phỏng chừng do bị quấy rầy, tiểu bạch thỏ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt như được nhân tính hóa nhìn nhân loại đang ôm nó, không có chấn kinh hay kinh hoảng, chỉ là thản nhiên cùng Quân Tà đối diện.

Quân Tà lúc này mới bất ngờ phát hiện ra con ngươi nó vậy mà là kim hoàng sắc, hơn nữa không biết có phải ảo giác của nàng hay không, mà sao trong tròng mắt nhàn nhạt kim hoàng sắc ấy, nàng lại thoáng thấy được ánh mắt như đang nhìn người quen, tựa như nó sớm đã nhận thức nàng vậy.

"Tiểu gia hỏa, ngươi thật đúng là đặc biệt." Đối với con tiểu bạch thỏ quỷ dị tới có chút không bình thường này, Quân Tà ngược lại cảm thấy rất hợp khẩu vị của nàng, nhấc hai chân trước của nó tới trước mặt, bá đạo mỉm cười nói: "Ta rất thích ngươi, sau này ngươi sẽ là sủng vật của ta Tiểu Bạch, bây giờ, cùng chủ nhân ngươi là ta đi chiến đấu thôi!" Lời này nếu như để cấp dưới trước kia của nàng nghe được, thế nào cũng sẽ bị dọa bay mất ba hồn sáu vía, thượng tướng Quân Tà độc hành chiến tướng thế mà lại chủ động mời 'Chiến hữu' cùng nàng bước lên chiến trường, này là cái chuyện cười vũ trụ gì thế hả.

Không cho nó cơ hội phản đối, Quân Tà liền ôm nó đi vào trong rừng rậm, trong nháy mắt ngẩng đầu, đã bỏ lỡ động tác hơi híp mắt của Tiểu Bạch, còn có khi nghe tới hai chữ 'Tiểu Bạch' ấy, miệng thỏ hơi hơi co giật.

Như vậy, Quân Tà trước nay đều độc lai độc vãng đã có chiến hữu đầu tiên của mình —— Tiểu Bạch.

Một người một thỏ đi chưa đến một dặm, Quân Tà đột nhiên ngừng lại, cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười kì dị, nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch thực may mắn, rất nhanh đã có thịt sói ăn rồi."

"Ngao ô..." Thanh âm chưa dứt, một tiếng sói tru thâm trầm đã truyền đến, tiếp đó bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng sói tru khiến người ta rợn cả tóc gáy, thanh thế to lớn nhất thời đem lại cho người ta cảm giác áp bách hít thở không thông, ngay cả mặt đất cũng không ngừng run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro