Chương 20: Giết sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 16: Giết sói

"Ngao ô ngao ô..." Kèm theo từng tiếng sói tru ngân dài vang lên, từng đạo kình lực từ trong lùm cây bốn phía bắn nhanh ra, vây chặt xung quanh Quân Tà.

Toàn thân hoàng sắc, tương tự với chó săn, nhưng thân hình lại lớn hơn chó săn bình thường rất nhiều, cỡ cũng phải bằng con hổ thành niên, quanh thân hơi hơi tản ra vầng sáng trông như sương mù, dưới ánh mặt trời từ xa nhìn lại hệt như một ngọn lại một ngọn núi nhỏ biết di chuyển, ít nhất cũng được hơn mười "ngọn".

Mắt đám sói nhìn chằm chằm vào Quân Tà tràn đầy huyết tinh cùng lãnh khốc, thậm chí còn mang theo uy hiếp âm trầm, bộ dáng giống như đang phẫn nộ trước câu nói vừa rồi của Quân Tà, chúng ngẩng đầu mở miệng để lộ ra răng nanh bén nhọn cứng rắn như thép, dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra một loại lãnh quang ghê rợn, tựa hồ như đang khoe khoang nó xé nát một người còn dễ hơn xé vải.

Không thể không nói, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà! 'Địch nhân' đầu tiên gặp được vậy mà là Hoàng lang thú 'cắn chết' nàng.

Trong không khí tràn ngập khí tức thị huyết, Quân Tà sớm đã máu tanh thành thói chỉ lãnh ngạo cười, sờ sờ đầu Tiểu Bạch, rồi đặt nó xuống mặt đất, tiếp chậm rãi đứng thẳng dậy, một loạt động tác liên tiếp cứ tùy ý tự nhiên như vậy, hoàn toàn đem đám Hoàng lang thú như hổ rình mồi xung quanh thành đồ trang trí.

Động tác tao nhã rút ra một thanh vũ khí kỳ lạ giắt bên, đó là vũ khí nàng tự chế, đặt tên là 'Băng thứ', ở giữa là thiết côn dài khoảng 20 cm làm chuôi, hai bên đầu chuôi không sai biệt lắm là lưỡi chủy thủ, vừa thấy đã biết là vũ khí đánh cận chiến tuyệt diệu.

Tay cầm thiết côn, khí tức trên người Quân Tà lập tức thay đổi, một cỗ sát khí thị sát to lớn phát ra từ trên thân nữ hài nho nhỏ, hai tròng mắt tối đen đột nhiên mãnh liệt bắn ra lệ mang.

Nàng giống như chúa tể nơi này vậy, sinh tử vạn vật đều nằm trong tay nàng.

"Ngao ô..." Hoàng lang thú hiển nhiên đã bị uy thế Quân Tà phát ra dọa sợ, tru lên dậm chân tại chỗ, có vẻ rất kiêng kị, chúng nó cũng không bởi vì đối thủ chỉ là tiểu hài tử gầy yếu mà khinh thường.

Bầy sói bất động, Quân Tà cũng không động, người cùng sói liền cứ giằng co như vậy.

So kiên nhẫn, Quân Tà tự nhận đệ nhất, không ai dám nhận thứ hai!

Cho nên lúc bầy sói bắt đầu không kiên nhẫn muốn xông lên, nàng vẫn còn nhàn nhã phóng ra uy thế cao áp, mà Tiểu Bạch bên chân nàng, càng thêm lười biếng híp mắt, quả thực chẳng khác gì nhau cả, muốn người khác không nhận ra hai người cùng một phe thực đúng là trò cười.

Một lợi ích của việc lần trước 'Lấy thân uy sói' chính là để khi nàng trọng sinh đại khái hiểu được thực lực của Hoàng lang thú, lấy nhận thức của nàng hiện giờ với tu võ giả, đương nhiên chỉ giới hạn trong Võ Sĩ cùng Võ Sư sơ cấp. Lực công kích của mỗi con Hoàng lang thú ở đây chỉ tương đương với Hoàng cấp Võ sư, nhưng lại rất giảo hoạt.

Ngay cả tên gia hỏa Nam Cung Quân Hoa đã bước vào hàng ngũ Võ sư cũng không dám mạo hiểm ra tay với Hoàng lang thú, mà cần Nam Cung Quân Tà tới phân tán sự chú ý mới săn giết được chúng nó, có thể tưởng tượng được, chúng nó bực nào cường đại.

Đối đầu với cao thủ cường đại hơn mình không chỉ gấp đôi, phải hiểu được phát huy ưu thế của chính mình, giảm bớt khí thế của đối phương, tị kỳ phong mang, bằng không, dù nàng có chín cái mạng cũng không đủ cho đám Hoàng lang thú xé xác. (Tị kỳ phong mang = tránh những điểm mạnh của đối phương, tìm ra điểm yếu của họ, và phá vỡ nó – dịch sát nghĩa theo trên Baidu)

"Ngao ô..." Hoàng lang thú rốt cục vẫn mất kiên nhẫn trước, thân pháp như gió, nhanh như thiểm điện, lợi trảo nanh sói, lóe lên hàn quang âm trầm, tru lên nhào về phía Quân Tà từ những phương hướng khác nhau, vừa thấy tư thế này, liền biết được đám Hoàng lang thú này hiểu được thuật hợp kích, hiểu biết sâu sắc chuyện vận dụng chiến thuật. (hợp kích = cùng tấn công)

Tinh quang trong mắt Quân Tà đột ngột bắn ra, trong lòng thất kinh, đàn Hoàng lang thú này hiển nhiên đã có trí tuệ, lần trước đám Hoàng lang thú này tấn công tiểu cô nương trông bệnh tật yếu ớt 'nàng' đây, động tác cùng hàng vi không khác gì sói hoang bình thường, lúc này nhìn ra nàng có uy hiếp, liền áp dụng chiến thuật hợp kích, hơn nữa vầng sáng trên thân trong nháy mắt nhào tới đây tựa hồ mạnh thêm, cảm giác có chút giống với chân khí của tu võ giả.

Liếm liếm khóe miệng, đối mặt với đàn quái thú có trí tuệ này, phần tử thị huyết hiếu chiến trong cơ thể Quân Tà đều bị kích phát, con ngươi đen nhánh lộ ra quang mang hưng phấn, nắm chặt binh khí trong tay, nhảy bật lên, tiếp lấy Hoang lang thú đang nhào tới.

Luận lực lượng, một con Hoàng lang thú đã có thể đem Quân Tà xé thành mảnh nhỏ, nhưng nếu luận kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo cùng bộ pháp cận chiến, nàng hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.

Hoàng lang thú mặc dù lực công kích cường hãn, nhưng dù sao cũng chỉ là thú cấp thấp, đối với kỹ thuật gần như hoàn mỹ của Quân Tà mà nói, đối phó với một con Hoàng lang thú còn đơn giản hơn nhiều đối phó với Hoàng cấp Võ Sư có được chân khí còn biết ngự không.

Vừa tiếp lấy bầy sói, cước bộ Quân Tà thình lình dịch chuyển, đồng thời 'Băng thứ' trong tay cũng đâm về phía trước, lưỡi chủy thủ lóe hào quang lạnh lẽo hung hăng đâm vào hàm dưới, chính giữa yết hấu một con Hoàng lang thú đang giương to mồm muốn cắn nàng, rồi nhanh chóng rút ra, mà ở vị trí đó, vậy mà lại không phụt máu như mưa, tuyệt đối mau, ngoan, chuẩn.

"Ngao..." Hoàng lang thú bị đâm trúng thê lương ngửa đầu tru lên một tiếng, phát ra một chút lực lượng cuối cùng của sinh mệnh, theo tiếng vang 'Phịch' lớn, ngã rầm xuống đất, khiến mặt đất rung rung một hồi, không giãy dụa được một cái đã chết ngay đơ.

Không nhìn đến con Hoàng lang thú đầu tiên chết trong tay nàng, Quân Tà vừa rút 'Băng thứ' ra đã chuyển khửu tay đâm trúng cổ họng một con Hoàng lang thú khác, cùng một vị trí cùng một kiểu chết.

Một hơi thở, gần như chỉ mất có một giây, đã giết chết hai con Hoàng lang thú, nếu việc này truyền ra ngoài, không chỉ Tu Võ Giới rung chuyển dữ dội, mà đến cả Nam Cung Chí Lạc, phỏng chừng cũng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm.

Dù sao Hoàng lang thú không chỉ có lực công kích tương đương với Hoàng cấp Võ Sư, mà lực phòng ngự của da lông cũng không phải đao kiếm bình thường có thể đả thương, ngoại gia vũ kỹ có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể làm được đến trình độ này.

"Ngao ô..." Đồng bạn bị giết, đám Hoàng lang thú còn lại hoàn toàn bị chọc giận, thê lương rống lên một tiếng, hai con Hoàng lang thú gần đó một trái một phải đồng thời giỡ lên lợi trảo mãnh liệt nhào tới đây, phong kín hết thảy đường lui trên dưới trái phải, con Hoàng lang thú kia thì như cũ chỉ hoạt động trong một phạm vị nhất định, không có toàn bộ tấn công, biểu hiện ý thức tác chiến quần thể cực cao.

Nhướng mày bĩu môi, trong nháy mắt lợi trảo của hai con Hoàng lang thú lao tới, Quân Tà đã đạp đất, hai chân bay lên trên mặt đất, một bàn tay đập lên thân thể to lớn của con Hoàng lang thú bên trái, mượn lực này đột nhiên xoay người, ghé lên lưng nó, đồng thời, cánh tay nhỏ bé vòng qua đằng trước, lưỡi dao chủy thủ sắc bén xoẹt qua cổ nó, đồng dạng mau ngoan chuẩn, Hoàng lang thú còn chưa kịp hất 'Địch nhân' trên lưng xuống, cổ đã chợt lạnh, bước lên con đường y hệt huynh đệ nó.

Không hề dừng lại, chân Quân Tà lại đạp lần nữa đánh về phía đầu con Hoàng lang thú bên phải, nhắm ngay chỗ yếu hại của nó mà hung hăng đâm xuống, chỉ một đao, óc đã vỡ toang, mãnh liệt phun ra ngoài, Hoàng lang thú ngay cả cơ hội hít thở cũng không có liền chết không nhắm mắt.

"Ngao ô..."

Nhảy lên nhảy xuống vài cái, đã giết chết bốn con Hoàng lang thú, tất cả đều là một chiêu đắc thủ, trong sói mâu thị huyết của Hoàng lang thú lưu động quang mang khủng bố, ngửa đầu tru lên một tiếng, vừa như đang than khóc, lại vừa như đang truyền đạt một ý gì đó.

'Ầm ầm ùng...' mặt đất một trận dao động, bụi đất bay lên, chính là trên dưới mười con Hoàng lang thú đang nổi điên chạy tới đây, tình cảnh u tối mịt mờ, thoạt nhìn cực kỳ loạn, lại như rất có quy luật, mà thân ảnh Quân tà sớm đã bị phủ kín, đến cả góc áo cũng không thấy được.

Khiến người ta kinh sợ chính là, con thỏ trắng nho nhỏ Tiểu Bạch này vậy mà bình yên vô sự giữa bầy sói, vả lại còn tựa như căn bản chưa từng động, mà đám Hoàng lang thú lại giống như không hề nhìn thấy nó vậy, rồi mỗi lần chạy nhanh đến bên cạnh nó, đều sẽ kỳ dị tránh đi, cũng không biết là trùng hợp hay là có huyền cơ nào khác nữa.

Đúng lúc này, Tiểu Bạch vẫn lười biếng nằm úp sấp đột nhiên mở ra thỏ mâu kim hoàng sắc, bắn ra hai đạo kim quang như có thực chất, nhanh chóng đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm đám Hoàng lang thú đang không ngừng chạy băng băng vây quanh nó, nếu như nhìn kỹ mà nói, sẽ phát hiện ánh mắt nó không phải đang dừng trên người Hoàng lang thú, mà là xuyên thấu qua chúng nó nhìn về phía một điểm nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro