Chương 23: Liêm viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 19: Liêm viên

Cảm nhận được khí tức xung quanh chấn động không tầm thường, Quân Tà biến sắc, đồng mâu híp lại, lui về sau mấy bước, dừng lại bên cạnh một đại thụ năm người ôm không xuể, khẽ vuốt bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, đặt nó dưới đại thụ, rồi gỡ bọc hành lý trên lưng bỏ xuống bên cạnh nó.

Nhìn như tùy ý làm xong những chuyện này, Quân Tà bước tới vị trí lúc đầu, soạt một cái rút ra 'Băng thứ' bên hông, bày thế trận chờ quân địch, nín thở cảm thụ dao động bốn phía, cho dù là một mảnh lá cây nhẹ nhàng lay động cũng không buông tha.

Song, sau khi âm thanh bén nhọn từ phía sau truyền đến, bốn phía lại lập tức khôi phục yên tĩnh, hệt như thanh âm lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi! Thế nhưng Quân Tà rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải ảo giác, mà là địch nhân nàng đối mặt lần này, khó đối phó hơn nhiều quái thú nàng gặp được lúc trước, cũng chính vì vậy nên nàng trước đó mới đặt Tiểu Bạch ở địa phương tương đối an toàn.

Quy cho cùng, nàng vẫn quen đơn độc chiến đấu hơn, nhất là khi đối mặt với địch nhân nàng không nắm chắc!

Gió thổi, lá động!

Quân Tà nhanh chóng xoay người một cái, còn chưa đứng vững, lại xoay người ra sau, vọt tới trước, xoay trái, lăn phải...Làm một chuỗi động tác liên tiếp, tựa như đang biểu diễn một tiết mục đặc sắc, trừ phi người có nhãn lực cực kỳ tốt, nếu không nhất định sẽ buồn bực, tại Thú Tinh lâm nguy hiểm trùng trùng, Quân đại tiểu thư sao mà bỗng nhiên rảnh rỗi nhàn nhã đến vậy, còn ngẫu hứng biểu diễn nữa!

Nếu ngươi nhãn lực đủ tốt mà nói, ngươi sẽ kinh sợ phát hiện, quay cuồng bốn phía xung quanh Quân Tà, từng cây mây thẳng tắp đang lấy tốc độ không tưởng tượng nổi đánh về phiá nàng, tốc độ đó nhanh đến ngay cả mắt thường cũng khó nhìn thấy được một chút tàn ảnh.

Cho dù là Quân Tà thân ở trung tâm công kích, sở dĩ lần nào cũng né được, đa phần là dựa vào cảm giác trời sinh mẫn cảm với nguy hiểm, cho dù cây mây tấn công tới không có chút sát khí hay khí tức nào khác, nàng vẫn có thể cảm giác được, hơn nữa mơ hồ phát hiện không chỉ có mình cây mây tấn công đến, mà còn có thứ gì đó bám bên trên, nhưng nàng cũng không cho rằng nàng lần này gặp phải là thụ yêu gì gì đó.

Có lẽ là thấy Quân Tà vậy mà có thể tránh được công kích liên tiếp, tốc độ tấn công của cây mây đột nhiên nhanh lên, lấy ánh mắt của Quân Tà, đã xấp xỉ tốc độ 'ánh sáng'.

Tốc độ nhanh hơn nữa, đối với Quân thượng tướng đến cả tốc độ ánh sáng cũng không để vào mắt mà nói, thật sự chẳng tính là cái gì, tuy rằng thay đổi thân thể, nhưng loại cảm giác mẫn cảm với tốc độ vẫn như trước tồn tại trong thức cảm của nàng, nó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Lúc trước sở dĩ vẫn trốn tránh mà không phản kích, cũng không phải vì nàng phân không ra tâm thần để phản kích, mà là nàng đang đợi, đợi cánh cửa đột phá kia, chỉ có tìm ra cửa đột phá mới có thể thoát khỏi võng lưới cây mây dày đặc này.

Chính là lúc này! Một chiêu yến tử thoi đưa tránh khỏi cây mây tấn công từ bát phương, khóe miệng tà mị giương lên, Quân Tà đột nhiên vươn ra cánh tay phải đang hộ trước ngực, bắt lấy thứ gì đó đang bay giữa không trung, viu một tiếng vọt lên cao, tốc độ lộn người cực nhanh, chỉ để lại cho người ta từng vòng tàn ảnh kèm theo hàn quang lóe qua.

'Viu viu viu...' Theo từng tiếng nhỏ bé yếu ớt phá vỡ hư không, từng nhánh cây mây thô to rơi xuống, tựa như lục vũ thiên hạ, tráng lệ phi thường. (Lục vũ = mưa màu xanh)

"Chi chi chi..." Chi chít tiếng kêu bén nhọn vang lên theo từng cây mây rơi xuống, cực kỳ giống tiếng thét chói tai của con chuột bị giẫm đuôi, khiến người ta nổi hết cả da gà, khó chịu đựng được.

Quân Tà lại như không hề nghe thấy những tiếng kêu quả thực còn khó chịu hơn cả chịu khổ hình ấy, khuôn mặt lãnh khốc đạm mạc, khóe miệng vẫn duy trì ý cười tà, đồng mâu tối đen thâm thúy phản xạ tinh mang sắc bén của chim ưng, theo 'Lục vũ' đầy trời rơi xuống, rành mạch thấy rõ đang bám trên nhánh cây mây đến tột cùng là loại thú nào.

Nhìn rõ loài thú trước mắt, làm Quân Tà không khỏi nhớ tới trong Sơn Hải Kinh có miêu tả một loại thú giống như vượn và khỉ, song lại có một đôi tai bạch sắc, vừa có thể bò rạp trên đất như bò sát, vừa có thể đứng thẳng đi bộ như con người gọi là tinh tinh.

Loài thú trước mắt cùng tinh tinh được miêu tả trong Sơn Hải Kinh có bảy phần tương tự, bất đồng là, chúng nó có móng vuốt sắc nhọn như liêm đao mà tinh tinh không có, độ sắc bén không kém hơn 'Băng thứ' trong tay Quân Tà là mấy, thậm chí còn có thể càng sắc bén hơn. Vừa rồi chỉ cần Quân Tà tránh không kịp, tuyệt đối sẽ bị chém thành hai nửa hoặc là đầu một nơi thân một nẻo. (Liêm đao = lưỡi liềm)

Với tốc độ lấy mắt thường không thể nhìn thấy, tấn công không một tiếng động, móng vuốt liêm đao vô cùng sắc bén ấy, dù có là Lam giai Võ sư cũng không nhất định có thể tránh được. May mà Quân Tà tuy không có bất luận công pháp trụ cột nào, nhưng lấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú khó tưởng tượng nổi của kiếp trước, sức chiến đấu khắc sâu trong xương, mặc cho kẻ nào cũng không thể sánh bằng, cũng là lá bài tẩy mạnh nhất của nàng đời này.

Liêm Viên Thú? Quân Tà khóe miệng trong nháy mắt có chút cứng ngắc, vận khí của nàng cũng tốt quá rồi đi! Vậy mà đụng vào địa bàn của Liêm Viên Thú.

《 Dị chí lục 》ghi lại rằng Liêm Viên Thú: bề ngoài tựa khỉ tai trắng, phục kích người đi đường, mười móng vuốt sắc như liềm, nhanh như quang, ẩn mà không hiện, cư ngụ nơi Đằng Nguyên Lâm, người xâm nhập tất chết, không một ai quay về! (Đằng : dây leo)

Nói cách khác, Liêm Viên Thú chỉ hoạt động trong phạm vi Đằng Nguyên Lâm của Tinh Thú Lâm, miễn là ngươi không tiến vào nơi này thì ngươi sẽ không đụng phải chúng, nhưng một khi ngươi tiến vào địa bàn của chúng, vậy thì chỉ có đi không có về.

Quân Tà cũng không nghĩ tới, đường tới La Mã nhiều tới vậy mà nàng lại cứ cố tình chọn đường này. (Lấy từ câu nói "Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome", chi tiết có thể nhấn )

Kỳ thực bên trong Thú Tinh Lâm cũng phân chia thành nhiều địa bàn, giống như sâm địa lúc trước nàng xông qua gọi chung là Quái Thú Lâm, mà qua Quái Thú Lâm, thì có vài con đường thông tới những Nguyên Lâm khác nhau, những Nguyên Lâm đó đều là đường phải đi qua để tới được nơi ở của mãnh thú, loại thú trong Nguyên Lâm đan xen giữa quái thú cùng mãnh thú, nhưng trong địa bàn của chúng nó, có khi quái thú còn hung hiểm hơn cả mãnh thú.

Mà đối với những Nguyên Lâm này, Quân Tà luôn cảm thấy không gì nguy hiểm hơn Liêm Viên Thú, cho dù chỉ là một câu giới thiệu, đã đủ để nàng đưa ra phán đoán này.

Liêm Viên Thú không hổ được xưng là có tốc độ ánh sáng, đám cây mây rớt xuống, còn chưa chạm đất, đã vọt đi không thấy bóng dáng, nếu không phải nhãn lực Quân Tà rất tốt, cũng không thể thấy rõ được trong thời gian chỉ có 0. 0001 giây ấy.

Lúc này, Quân Tà cũng xoay người rơi xuống đất, cầm 'Băng thứ' cảnh giác phòng bị, cũng không cho rằng Liêm Viên Thú lại vô thanh vô tức xuất hiện lần nữa, dù sao là loài thú có được trí khôn nhất định, biết rõ cách đó không thể thương tổn được nàng, thì sẽ không tiếp tục làm vậy nữa.

Quả nhiên, trong chớp mắt Quân Tà vừa mới đứng vững, Liêm Viên Thú lại lần nữa hoa lệ đăng tràng, còn thật sự rất là đẹp đẽ.

Hệt như tiên nữ từ trên trời bay xuống, Liêm Viên Hầu rậm rạp chi chít từ khắp các góc xó đi ra, từ xa đến gần, lần này tốc độ chậm chạp, có thể để người ta nhìn rõ được mười móng vuốt liêm đao dương nanh múa vuốt của chúng nó, cùng với hai chân ngắn ngủn vịn vào một cây mây thô to.

Quân Tà hừ lạnh một tiếng, tay trái rũ xuống hơi lóe chút hàn quang, trước đó đã trải qua nhiều trận chiến đến vậy, nàng đều không hề ra chiêu thức này, lần này còn chưa chính thức giao thủ đã chuẩn bị trước, đủ thấy được nàng có bao nhiêu 'Coi trọng' chúng nó.

'Đinh đinh đinh...' Tia lửa bắn ra bốn phía, tiếng va chạm lưỡi dao liên tiếp vang lên, chỉ thấy Quân Tà gót chân hơi nhấc lên, đứng bằng mũi chân, cả người xoay tròn như con ốc, 'Băng lạt' trên tay phải hộ quanh thân cũng xoay tròn, liên tiếp va chạm với móng vuốt liêm đao đánh tới bên người, đồng thời, tay trái khẽ động, vô số ngân châm lóe hàn quang bắn ra bốn phía.

"Két két cạp cạp..."Tiếng thét chói tai càng thêm thê lương khó nghe từ Đằng Nguyên Lâm vang lên, làm cho Tiểu Bạch nằm sấp một bên cũng không khỏi run run đôi tai thỏ đáng yêu, cặp đồng mâu hoàng kim gắt gao nhìn chằm chằm vị trí của Quân Tà, chợt kim mâu co mạnh lại, ánh lên hình ảnh nguy hiểm vô cùng trước mặt.

Viu một tiếng, một đạo bạch quang xẹt qua, bên cạnh bọc hành lý đã không còn bóng dáng Tiểu Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro