Chương 24: Chiến hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 20: chiến hữu

Ngân quang lập lòe, chói lóa mắt người!

Thân bị bao vây bởi đám Liêm Viên Thú, Quân Tà nhanh chóng xoay người nhảy lên, lấy "Băng lạt" làm khiên, ngăn vô số liêm nhận chỉ đánh về phía nàng, tay trái nắm ngân châm làm công, công thủ sẵn sàng.

Liêm Viên Thú tốc độ đã nhanh, tốc độ Quân Tà còn nhanh hơn, chỉ để lại từng mảnh tàn ảnh chớp động không ngừng, thỉnh thoảng vang lên tiếng 'Keng keng keng...' cùng tiếng thét chói tai.

Thế nhưng kỳ dị là, rõ ràng đã đánh trúng Liêm Viên Thú, lại không thấy con nào rơi xuống dưới, theo Quân Tà ra tay cực nhanh, cực chuẩn, loại tình huống này quả thực khiến nàng vừa sợ vừa buồn bực.

Còn có chuyện buồn bực hơn nữa là, liêm nhận chỉ của Liêm Viên Thú cứng rắn vượt xa tưởng tượng của Quân Tà, tuy rằng 'Băng lạt' của nàng không phải thần binh lợi khí gì cả, nhưng cũng là kiếm khí do Nam Cung thế gia sản xuất ra, nghe nói được coi là lợi khí chém sắt như chém bùn, kể ra cũng đứng thứ nhất trong Vân thành.

Thế nhưng loại lợi khí số một này sau khi ngăn cản được có khoảng mười công kích liên tục của Liêm Viên Thú, không ngờ lại bắt đầu xuất hiện vết nứt, lưỡi dao sau mỗi lần va chạm kịch liệt sẽ có thêm mấy chỗ nứt vỡ, cứ tiếp tục thế này, 'Băng lạt' cùng lắm chỉ đỡ được ba lần công kích nữa thôi.

Quả nhiên, sau khi ngăn lại ba lần công kích liên tục, một tiếng 'Keng' kéo dài vang lên, 'Băng lạt' trong tay Quân Tà chỉ còn lại có mỗi thanh thiết côn, còn lưỡi dao thì đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.

'Băng lạt' hủy rồi, đồng nghĩa với mất đi khiên phòng hộ, lại đứng giữa vòng vây liêm nhận loạn vũ này, có thể dự đoán được kết cục.

Tuy nhiên, Quân Tà kiếp trước được xưng 'Tà quân', tự nhiên cũng không chỉ vì tính cách nàng thực tà, mà nàng làm việc cũng tà quái dị thường.

Sau khi 'Băng lạt' bị hủy, Quân Tà thần sắc không thay đổi, trực tiếp vứt bỏ thiết côn còn lại trong tay, mười ngón tay tinh tế mở ra, ngân quang lập lòe, hai tay nhanh chóng xoay vòng quanh thân, hình thành từng tầng lại từng tầng lồng khí, làm khiên phòng hộ.

Quân Tà mặt ngoài bình tĩnh tự tin, tuyệt không để cho địch nhân tí cơ hội thừa dịp nào, trong lòng lại thầm kêu không tốt: 'Băng lạt' hủy rồi, ngân châm lúc này chỉ có thể dùng để toàn lực phòng ngự, không thể phóng ra, thời gian về lâu về dài, tất nhiên sẽ chống đỡ không được.

'Keng keng keng...' tốc độ tấn công của Liêm Viên Thú rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, từng nhận ảnh xẹt qua, mà tốc độ chuyển động của Quân Tà cùng không hề chậm lại, ngay giữa lúc hết đợt này tới lượt khác ấy, một con Liêm Viên Thú tìm được khe hở, mười ngón khép lại, kết hợp thành một thanh liêm đao lạnh lẽo hung hăng đánh về sau lưng Quân Tà.

Cảm giác được đao khí âm lãnh đánh tới sau lưng, Quân Tà ánh mắt phát lạnh, hắc mâu xoay vòng, vô số phương pháp né tránh xuất hiện trong đầu, qua phân tích nhanh chóng của đầu óc, dứt khoát kiên quyết lựa chọn phương pháp thương tổn nhỏ nhất, nhưng cũng có thể lấy đi nửa cái mạng nhỏ của nàng.

Ngay khi liêm đao sắp bổ trúng nàng, thân mình Quân Tà cúi xuống, eo nhỏ khẽ xoay, dùng một loại thân pháp quỷ dị nghiêng người, mặc dù không thể hoàn toàn tránh được liêm đao mười ngón khép lại, nhưng tốt xấu cũng có thể tránh được mệnh môn yếu hại, trong bộ óc có thể sánh được với máy tính của nàng thậm chí đã muốn hiện ra hình ảnh một đao kia đâm sâu vào sau lưng nàng.

Nhưng mà, lúc này, một biến cố không trong phạm vi phân tích tinh vi 'máy tính' của nàng đã xảy ra.

'Chi...' một tiếng, con Liêm Viên Thú đang bổ về phía Quân Tà kỳ quái kêu một tiếng, như bị một cỗ lực lượng đẩy rời đi bên người Quân Tà, mà trên mặt nó rõ ràng... nằm một con tiểu bạch thỏ, hình ảnh đó, quả thực quá mức quái dị.

Một đao trong dự liệu không có hạ xuống, Quân Tà vậy mà ngược lại thấy buồn bực, trong chiến đấu, năng lực phản ứng phân tích nháy mắt của nàng hoàn toàn chưa từng có sai lầm đâu á! Không thể tưởng được hôm nay vậy mà phá công, anh danh một đời của nàng a!

Nếu Tiểu Bạch biết ý nghĩ trong lòng nàng lúc này, phỏng chừng sẽ lập tức táng cho mình một tát, ngươi quản lắm chuyện không đâu như thế làm gì chứ!

Không cần nhìn, Quân Tà cũng biết đạo bạch quang lóe qua trước mắt nàng, ngăn cho nàng một đao đó chính là Tiểu Bạch, một cỗ cảm xúc quái dị từ đáy lòng khuấy động phát ra, tình huống trước mắt cũng không để nàng ngẫm kỹ cỗ cảm xúc đó là gì, hít sâu một hơi, hai cánh tay vung mạnh, châm quang dày đặc xẹt qua bắn về phía trước.

"Chi chi chi..." Tiếng rít thê lương cực kỳ khó chịu được vang lên ngay khi ngân châm bắn ra, đồng thời còn có tiếng 'Rầm rầm rầm' của vật thể rơi xuống đất.

Một con lại một con Liêm Viên Thú chỗ yếu hại cắm ngân châm ngã xuống đất, từng con bên chân còn quấn một cây mây, gần như tạo thành hình quạt trước người Quân Tà.

Không thể không nói, trên đời này vốn không có ai càng tà quái hơn Quân Tà, người bình thường phản ứng đầu tiên sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết tất nhiên sẽ là nhanh chóng quay đầu lại nhìn, dù sao một bé tiểu bạch thỏ ngăn cản Liêm Viên Thú còn lợi hại hơn cả quái thú, là ai cũng không cho rằng nó chống đỡ nổi, mà kết cục của tiểu bạch thỏ khi ngăn không nổi chính là chết, lúc đấy sẽ đả loạn nàng né tránh, nếu là như thế, theo hậu quả mà bộ não tinh vi của nàng phân tích ra, chính là nàng cùng Tiểu Bạch đồng hành xuống hoàng tuyền.

Thế nhưng Quân Tà cứ thích đi đường ngược lại, tinh thần toàn bộ dùng để công kích lũ Liêm Viên Thú đằng trước, sau lưng để không, không phòng ngự chút nào, trực tiếp giao sau lưng mình cho một con tiểu bạch thỏ.

Đàn Liêm Viên Thú này trong lòng phỏng chừng cũng rất buồn bực, mắt thấy đã sắp chém được kẻ xâm nhập này thành hai nửa, ai ngờ mạc danh kỳ diệu nhảy ra một con thỏ cứu nàng, mà tiểu cô nương này lạ, mạng nhỏ chính mình đã lơ lửng trước vách đá dựng đứng rồi, vậy mà không hề nghĩ đến trước tiên thoát ly nguy hiểm, lại vội vàng hạ sát thủ, chẳng khác gì tên sát nhân cuồng ma nghẹn mấy trăm năm chưa được giết ai vậy.

"Hắc hắc..." Hai cánh tay không ngừng vung vẩy, Quân Tà tà ác cười lạnh, lão tổ tông có vài câu nói rõ là hay, cố tìm đường sống trong chỗ chết, huống chi nàng trước giờ luôn tin tưởng trực giác chính mình, có gan làm như vậy, nàng liền có chín phần nắm chắc, đương nhiên còn có một phần bất đắc dĩ, liên tục ngăn cản công kích, thân thể nho nhỏ của nàng đang dần không chịu nổi, tín nhiệm Tiểu Bạch, toàn lực xuất kích hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu Bạch tự nhiên cũng không để chủ nhân nó thất vọng, toàn thân bám trên mặt con Liêm Viên Thú ấy dùng sức đẩy nó về phía sau, chân sau đạp thẳng vào trong cổ họng Liêm Viên Thú, xuyên hẳn qua sau gáy, 'đạp' chết Liêm Viên Thú, khiến người ta không khỏi hoài nghi, Tiểu Bạch chẳng lẽ là kim cương thỏ được nhân công cải tạo?

Chân thỏ dính máu tươi rút ra, dồn sức lại đánh về phía con Liêm Viên Thú khác, tốc độ cực nhanh không hề thua kém Liêm Viên Thú.

Cứ như vậy, Quân Tà chuyên tâm đối phó Liêm Viên Thú đung đưa trước mắt, lấy công làm thủ, đánh cho tiếng rít gào kêu lên liên tiếp, Tiểu Bạch thì giữ chặt sau lưng nàng, hệt như một đạo bạch quang, từ trên mặt con Liêm Viên Thú này 'đạp' sang con Liêm Viên Thú khác, tứ chân đều được nó dùng làm vũ khí, đó thật đúng là máu tươi đầm đìa! Quả thực chịu không thấu nhẫn không nổi.

Cái gọi là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, các nàng đây là nhân thỏ phối hợp, hiệu suất gấp trăm lần!

Chưa đến nửa canh giờ, Liêm Viên Thú rậm rạp đã bị các nàng giải quyết hơn phân nửa, còn lại thì thấy tình hình bất thường, dùng sức khua tay, rồi biến đâu mất.

"Hô..." Hơi hơi thở hổn hển, Quân Tà lại buồn bực chiêm ngưỡng bản lĩnh chạy không ai địch nổi của loại thú người ta nghe đến đã biến sắc nào đó.

Chợt thấy bả vai trầm xuống, Quân Tà theo bản năng liếc về phía vai một cái, không hề ngoài ý muốn, chính là Tiểu Bạch, mà nó thì đang ngửa đầu, lại chẳng chịu liếc nàng đến một cái, hệt như trên cây đại thụ cao chọc trời kia có đại mỹ nữ vậy.

Trên đầu không có mỹ nữ, có điều bả vai chủ nhân nó đang đứng chính là một tiểu mỹ nữ, còn là một mỹ nữ đang 'câu dẫn' nó.

Quân Tà còn đang kỳ quái sao Tiểu Bạch tự dưng lại đứng dậy, gió nhẹ phất qua, cảm giác trên người chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi ngạc nhiên ồ một tiếng.

Chỉ thấy y phục của nàng chỉ còn là những mảnh vải rủ xuống trên người, mặc dù không thể nói là không che đậy được thân thể, chẳng qua gần như chỉ che khuất được những bộ vị trọng điểm, như ẩn như hiện, càng dụ người suy nghĩ xa xôi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng lớn thêm mấy tuổi nữa.

Nếu là Nam Cung Quân Tà trước kia, thì quả thật chả có gì đáng nhìn cả, thế nhưng Quân Tà lúc này, trải qua hai tháng điều dưỡng, mặc dù còn chưa biết phát dục như nào, nhưng cũng là ngọc cốt băng cơ, trắng mịn tựa bơ, vẫn rất có sức dụ hoặc, cũng là loại hình đám đại thúc đáng khinh yêu nhất.

Quân Tà chưa từng có phòng ngự giữa nam nữ, huống chi đối mặt chỉ là một con thỏ, tự nhiên không thấy có gì không ổn, có điều như này quả thực sẽ trở ngại tới hành động kế tiếp, không bằng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng... Xé.

Đừng hiểu lầm, nàng cũng không có thói quen trần truồng, cho nên lúc Tiểu Bạch nhịn không được, vụng trộm lén lút liếc mắt nhìn một cái, liền thấy trên người tiểu mỹ nữ trước mắt mặc một kiện y phục rất kỳ lạ, kiện quần áo này trừ bỏ che khuất ba vị trí trọng yếu, những nơi khác đều trống trơn, nếu nó đến từ hiện đại mà nói, nó sẽ biết được kiện y phục ấy có cái tên, gọi là 'Bikini' .

Tò mò trừng lớn đôi thỏ nhãn lại nhìn kỹ lại mới phát hiện, oa, kiện y phục kỳ lạ ấy thế mà lại chính là mảnh vải vừa mới phủ trên người nàng! Mâu quang vàng óng ánh nhìn lên chủ nhân nó, trong mắt tiểu bạch thỏ lóe lên thần quang được Quân Tà đọc thành 'sùng bái'.

Nhìn Tiểu Bạch manh như vậy, Quân Tà lại hồi tưởng một màn mạo hiểm vừa rồi, cùng với phối hợp ăn ý khăng khít sau đó, đùa dai dùng ngón tay búng tai Tiểu Bạch một cái, nói: "Hắc, vật nhỏ ngươi sẽ không phải là thỏ yêu gì đấy chứ?" Mặt mang ý cười tà tà, làm như đang nói giỡn, trong sâu thẳm đồng mâu lại bắn ra lệ quang, tựa như tia chớp xẹt qua bầu trời đêm.

Kim mâu Tiểu bạch chợt lóe, run run hai sợi râu thỏ, giống như rất mệt trực tiếp ghé vào vai Quân Tà thiếp đi, hoàn toàn không thèm nhìn đến câu hỏi của chủ nhân.

Uầy, còn khinh thường nữa chớ! Tuy chỉ chợt lóe qua thôi, nhưng Quân Tà vẫn tinh tường bắt được một tia khinh thường nhân tính hóa trong cặp kim mâu ấy, loại cao ngạo ấy, cái loại cao ngạo đứng trên đỉnh phong lạnh nhạt nhìn thế tục kia, nàng vậy mà lại thấy được từ trên người một con thỏ nhỏ, thế giới này thật đúng là huyền huyễn!

Khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt Quân Tà chợt co lại, đem Tiểu Bạch làm như đã ngủ nằm trên vai nàng xuống ôm vào trong lòng, câu môi mỉm cười: "Hắc, dù sao ta chính đã thích ngươi như vậy rồi, có phải yêu hay không thì có quan hệ gì đâu! Đúng không, huống chi ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta, à không, ân thỏ cứu mạng, cũng là..." Khẽ ngừng, ngữ khí trở nên có chút mơ hồ: "Cũng là chiến hữu đầu tiên của ta, chiến hữu đầu tiên ta hoàn toàn giao sau lưng cho đối phương, chiến hữu đầu tiên hợp tác khăng khít, chiến hữu a..."

Thật là châm chọc! Một quân nhân thiết huyết, một quân nhân dựa vào chiến công từng bước đi lên chức thượng tướng của Cục Quân Chính, một quân nhân tắm mình trong chiến đấu nhiều năm, lại vẫn không rõ cái gì là chiến hữu, mà tại nơi dị thế này, nàng lại rõ ràng cảm nhận được hai chữ này từ trên người một con thỏ.

Giờ khắc này, đột nhiên nổi lên cảm giác cô tịch nồng đậm, chỉ có thể nói, Quân Tà của kiếp trước quá thất bại rồi!

Như vậy Quân Tà của kiếp này, sẽ như thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro