Chương 25: Thái điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 21: Thái điểu

"Ngươi bay a! Bay a! Lão tử xem ngươi có thể bay được đến đâu? Hắc hắc..."

Quân Tà thân mặc 'Bikini' duỗi chân đá vật gì đó bị cây mây quấn trước người một cước cười đến vô cùng tà ác, hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt non nớt mang theo tàn nhẫn, cho dù không có bớt đỏ trên mặt, chỉ bằng mấy đạo vết máu hoặc sâu hoặc nông trên mặt cũng đủ để ác ma tự nhận không bằng.

Tiểu Bạch bên chân ngẩng đầu liếc nàng một cái, dùng động tác vô cùng rõ ràng xê dịch sang bên cạnh, bộ dáng như muốn rời xa nguy hiểm.

"Cô cô..." Vật nào đó trên đất bị nàng đá đến run rẩy, từ dưới lớp lá cây rậm rạp chui ra một cái đầu gà nho nhỏ, hai con mắt nhỏ không ngừng chuyển động, tỏ vẻ đáng thương nhìn nhân loại đá nó.

Đáng tiếc nhân loại thờ ơ, cúi người ngồi xổm xuống, tay nhỏ bé khẽ bóp đã đem đầu gà xách lên, hóa ra vậy mà là một con chim nhỏ có thất thải bộ lông! (thất thải: bảy màu)

"Con chim chết tiệt, dám thải ở trên đầu lão tử, giờ còn dám giả đáng thương!" Một tay nắm gáy nhỏ của chim nhỏ, tay khác không chút nào thương tiếc rút lông vũ của nó, Quân Tà hung tợn mắng móc, chuyện ngày đầu tiên trọng sinh đã bị một viên 'phân chim' đập ngất tuyệt đối là đại sỉ nhục nàng vĩnh viễn không thể quên, mà nay ông trời có mắt, để cho nàng gặp lại tên đầu sỏ gây nên, nếu như buông tha nó thì nàng đã chả phải người có thù tất báo.

Hôm nay vận khí của nàng thật sự là quá tốt!

Sau khi cùng Tiểu Bạch liên thủ giải quyết Liêm Viên Thú, Quân Tà cũng không nghỉ ngơi nhiều liền mang theo Tiểu Bạch đi ra Đằng Nguyên Lâm, đi sâu vào trong rừng rậm, đến một nơi đồi núi nhấp nhô, bóng cây cao ngất, bốn mùa đỏ rực, hơn hẳn rừng lá phong tựa lửa đốt, được đặt tên là 'Minh Phong Lâm'.

Trong lòng sớm đã chuẩn bị tốt, ở đây tất sẽ gặp phải mãnh thú phi thường hung ác, chưa từng nghĩ đến, mãnh thú không thấy, lại để nàng phát hiện một con chim nhỏ đang say giấc mộng vùi mình trong ổ trên tàng cây, với khả năng gặp rồi không quên của Quân Tà, mặc dù ngày đó nàng mới trọng sinh, chim nhỏ lại bay trên trời, nhưng vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra ngay.

Vì thế, trước sự chết lặng của Tiểu Bạch, Quân Tà cùng chim nhỏ đã tiến hành một hồi quyết đấy ngươi chạy ta truy, ngươi bay ta kéo, cuối cùng Quân Tà tung ra tuyệt chiêu, ném cây mây trên người mang ra từ Đằng Nguyên Lâm ra, kéo lại, kéo đến con chim nhỏ vênh vênh váo váo kia thực bi ai sa lưới.

*Vênh vênh váo váo: gốc là nhị ngũ bát vạn - nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi bắt buộc phải có một đôi chược thì mới coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng, và vì quan trọng nên vênh là đúng thôi, do vậy mà xuất hiện câu nói này

"Cô cạc cạc..." Lông vũ bị rút đau khiến tiếng kêu chim nhỏ đều biến dạng, còn có chút giống như vịt kêu, trong đôi mắt nhỏ hơi nước bắt đầu nổi lên, mõ chim đóng đóng mở mở, vừa giống tiểu hài tử đang khóc, vừa giống như muốn cắn trả Quân Tà.

"Dựa vào, ngay cả tiếng kêu cũng khó nghe hơn chim nhỏ khác, lão tử không rút lông chim của ngươi, đúng thực là phải xin lỗi ngàn vạn bằng hữu chim." Dùng câu danh ngôn kiếp trước của nàng, chính là: ngươi lớn lên có cái đức hạnh như này, lão tử lột thân da này của ngươi, đó là phụ trách với nhân loại, miễn khiến bạn bè ngoại tinh nhân của chúng ta cho rằng nhân loại chúng ta gien suy thoái, phát triển theo hướng thú vật.

Thế rồi yên tâm thoải mái tiếp tục chà đạp, dùng sức nhổ lông, cống hiến chút sức lực cho hình tượng tốt đẹp của đồng bào chim chóc.

Ngay lúc chim nhỏ nhịn không được nhỏ hai giọt nước mắt tố cáo hành vi bạo lực của người nào đó, Tiểu Bạch rốt cục nhìn không được nữa, vươn chân trước dùng sức chọc chọc chân mỗ phần tử bạo lực đang chơi đến nghiện.

Đang nhổ đến vui quên cả trời đất Quân Tà cảm giác trên chân có gì đó đang động, tạm dừng lại hành vi bạo lực, cúi người ôm Tiểu Bạch lên, tinh quang long lánh nói: "Tiểu Bạch, ngươi cũng có hứng thú muốn chơi đùa chút sao?" Bộ dáng đó mười phần chính là hành vi đại thúc đáng khinh dụ dỗ tiểu muội muội vị thành niên.

May mắn, Tiểu Bạch thuần khiết hãy còn chưa có bị người nào đó nhiễm bẩn, hai cái tai thỏ manh vô cùng giật giật, khuôn mặt khẽ dụi dụi lên mặt Quân Tà giống như muốn cầu tình, kim sắc đồng mâu chớp động tinh quang tha thiết.

Nhìn động tác của Tiểu Bạch, Quân Tà hai mắt phát sáng lên, nắm lấy cổ chim nhỏ, đưa đến trước mắt, dùng sức nghiên cứu, nghiên cứu đến đám thất thải lông vũ còn sót lại của chim nhỏ dựng thẳng hết cả lên, không biết cái tên nhân loại lòng dạ hẹp hòi này lại muốn dùng biện pháp gì đối phó nó, nó bây giờ hối hận đến ruột xanh lè, vì sao, vì cái gì, ngày đó nó sao lại không quản kỹ 'cúc hoa chim' của nó mà nơi nơi đại tiểu tiện cơ chứ? Sau này, nó không dám nữa đâu.

"Chẳng lẽ, cái con thái điểu nhà ngươi thật sự là mãnh thú?" Âm thanh hưng phấn mang theo một chút nghi hoặc, hai mắt tối đen của Quân Tà ánh lên tinh hoa sáng lạn, chói lóa mắt người.

Quân Tà không ngốc, một con chim nhỏ bề ngoài nhiều nhất chỉ đẹp hơn chim thường một chút như này vậy mà tùy tùy tiện tiện say giấc nồng trong 'Minh Phong Lâm', cái này không thể không nói là quái dị, nàng thế nào cũng phải bắt được nó, trừ ân oán trước kia, còn có cả hoài nghi rằng nó có lẽ là mãnh thú.

Chẳng qua là trải qua một phen bị nàng chà đạp, con chim nhỏ chết tiệt này mặc kệ là trước xem sau xem, trái xem phải xem, vặt lông ra xem, vẫn chả thấy chút bộ dáng nào của mãnh thú, thậm chí còn chẳng bằng chim thường, nhiều nhất chỉ là vật bài tiết cứng hơn thiết mà thôi.

Nhưng có thể do một đường đi chung, nàng cùng Tiểu Bạch đã hình thành một loại cảm giác tâm linh tương thông, cho dù nàng nghe không hiểu tiếng thỏ thì vẫn luôn có thể nhìn ra ý theo động tác của nó.

Động tác của Tiểu Bạch nói cho nàng rằng: chủ nhân, con chim nhỏ này không phải phàm vật, ngươi nhổ lông thì được, nhưng đừng giết chết nó, máu thịt chim chết công dụng không lớn.

Nghe một chút, thì ra Tiểu Bạch là đại sói xám khoác da thỏ, trình độ bạo lực không hề kém chủ nhân nó chút nào.

Chim nhỏ thấy cơ hội sống tới rồi, đầu nhỏ vội vàng gật gật: "Cô cô cô. . ." Đúng vậy, đúng vậy, ta là mãnh thú, ta là mãnh thú rất hung rất ác.

"Hừm..." Trầm ngâm sờ sờ cằm, Quân Tà tròng mắt chuyển vài vòng, tay khẽ vung, một cây ngân châm nho nhỏ xuất hiện trong tay nàng, chậm rãi dời về phía trái tim chim nhỏ.

"Cô cô cô. . ." Ngân châm trong đôi mắt nhỏ lớn dần vô hạn, chim nhỏ không ngừng giãy dụa, nếu ai nghe hiểu tiếng chim sẽ thấy nó đang kêu: Cứu mạng a! Có người giết chim, cứu mạng a...

"Két..." Cùng một tiếng kêu sợ hãi, một cột máu nhỏ phun lên, quân Tà hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm ngón tay chảy máu, quay đầu liếc nhìn Tiểu Bạch bị nàng ném đi, không trách cứ mà chìm vào suy nghĩ, nàng sẽ không cho rằng Tiểu Bạch chỉ vì hảo tâm muốn cứu chim nhỏ mà đột nhiên nổi điên cắn nàng một ngụm.

Quả nhiên, lúc nàng bắt được linh quang chợt lóe qua trong đầu, chuyện kì lạ đã xảy ra trước mắt nàng.

Chỉ thấy, máu của nàng vừa vặn rơi trúng đầu chim nhỏ, đột nhiên quang mang đỏ đậm lóe lên, giống như màu đỏ của Huỳnh Hỏa Trùng vây quanh máu tươi lưu động phi vũ, huyết dịch ở trong quang mang đỏ đậm ấy hệt như có sinh mệnh cố gắng chui vào trong đầu chim nhỏ, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Quang mang đỏ đậm dần dần trở nên ảm đạm, ngay lúc Quân Tà nghĩ nó muốn biến mất, lại đột nhiên bạo sáng lên, chiếu sáng toàn bộ 'Minh Phong Lâm' như thể một cái lồng giữa biển lửa hừng hực, trừ bỏ hỏa hồng thì không còn màu sắc nào khác.

Quân Tà cũng bị cỗ quang mang đỏ đậm ấy làm khẽ híp mắt, mãi khi hồng quang biến mất mới mở được hai mắt, chim nhỏ trong tay vẫn là con chim chết tiệt đó, chẳng qua trên đỉnh đầu lại có thêm một dúm lông vũ xích diễm, ẩn ẩn có thể nhìn ra là một chữ.

"Chủ nhân..." Đương lúc Quân Tà có hứng thú nghiên cứu dúm lông chim, một âm thanh trẻ con non nớt tiến vào lỗ tai nàng, ngập tràn ai oán, làm như vô cùng ủy khuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro