Chương 26: Huyết khế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 22: Huyết khế

Quân Tà trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm chim nhỏ đang bị nàng cầm trong tay, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Thế giới này thật đúng là huyền huyễn, nhỏ mỗi một giọt huyết mà đến cả thái điểu cũng có thể nói tiếng người?" Trong lòng lại ẩn ẩn hiểu được, đại khái đây là huyết khế được nhắc đến trong tiểu thuyết thần thoại đi!

"Chủ nhân, người ta không có gọi là thái điểu, mọi người đều gọi người ta là Điểu vương." Giọng trẻ con càng thêm ủy khuất, toàn bộ loài thú ở trong này đều gọi nó là Điểu vương, nó cảm thấy rất có khí thế.

"Tiểu xong chưa? Phốc..." Quân Tà trực tiếp phun ra, Điểu vương? Cách gọi này rất dễ khiến người ta nghe lầm, hơn nữa con chim ngốc căn bản không hiểu Điểu vương là cái gì, còn tưởng rằng đó là tên đâu! Hết chỗ nói rồi, bất quá thật đúng là chim không thể nhìn tướng mạo, con thái điểu này đến nay vẫn nhìn không ra là loại chim gì chắc hẳn là Điểu vương, chậc chậc, lần này nàng nhặt được bảo, Điểu vương á! Điểu vương trong Thú Tinh Lâm á! [Pinyin của điểu vương và tiểu xong (niệu hoàn) đọc lên nghe giống nhau]

Quân Tà nội tâm kích động đến muốn bật dậy hoan hô, mặt ngoài vẫn như trước là bộ dạng tựa tiếu phi tiếu, bá đạo nói: "Ta là chủ nhân của ngươi, ta gọi ngươi là Thái Điểu thì ngươi chính là Thái Điểu." Đừng nói nàng không cho nó chim quyền, thật sự là hai chữ 'Điểu vương' nàng không gọi ra miệng nổi! Người khác nhỡ mà nghe lầm sẽ trực tiếp ném trứng thối qua đây nói: 'Bằng hữu, thận ngươi hư chữa trị tốt chưa? Tiểu xong thì tiểu xong, kêu gì mà như ngươi sợ người khắp thiên hạ không biết ngươi mấy trăm năm chưa đi tiểu thế',囧chết mất.

Chủ nhân thật bá đạo! Thái Điểu hơi mếu máo, còn chưa kịp tỏ vẻ bi ai vì tên mới của mình đã lại nghe chủ nhân nó bâng quơ nói: "Một con chim giống đồ ăn như này, cũng không biết có bản lãnh gì, hazz, đừng nuôi không là tốt lắm rồi, ngươi nói có đúng không Tiểu Bạch?"

"Oa, chủ nhân đừng quá coi thường bản Thái Điểu, bản Thái Điểu thế nhưng lợi hại hơn nhiều Tiểu Bạch chỉ biết giơ chân a." Thái Điểu cực kỳ không vui, vốn đã tức giận Quân Tà, đang nghĩ sẽ làm một chim nhỏ vô dụng chỉ biết ăn uống, lại nghe chủ nhân nói nó là chim nhỏ đến cả Tiểu Bạch cũng không bằng, lập tức tạc mao, trực tiếp xưng bản thái điểu bản thái điểu đến là xuôi tai.

'Cô...' một tiếng hót vang đến chân trời, Thái Điểu ngẩng đầu, giãy khỏi kiềm chế của Quân Tà như bơi dưới bùn, vụt bay lên trời, mang theo một cỗ khí thế dời sông lấp biển.

Một tiếng phượng hót vang ngút trời quẩn quanh tựa kinh lôi, dẫn tới vạn thú trong phạm vi trăm dặm đều cúi đầu, Thái Điểu nho nhỏ vừa nhập phong vân liền hóa đại điểu, quả thật không hổ 'Điểu vương'.

Khiếp sợ - ing! Dù là Quân Tà nhìn quen các loại công nghệ cao không thể tưởng tượng được cũng không khỏi trợn mắt há mồm một phen, sắc mặt hết sức cổ quái, tuy rằng nàng cố ý dùng phép khích tướng kích con chim ngốc này, nhưng không hề nghĩ tới bản lĩnh của nó thì ra chính là: thái điểu hóa đại thái điểu?

Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã; nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân! (Dịch nghĩa: Lưng chim Bằng lớn không biết mấy nghìn dặm. Vỗ cánh mà bay, cánh nó sải dài tựa mây che rợp một phương trời – Trích phần Tiêu Dao Du, bài Nam Hoa Kinh của Trang Tử)

Tuy không được đồ sộ khoa trương như Trang Tử lão nhân gia viết, nhưng cũng lớn hơn nhiều diều hâu chim ưng.

Bỗng một trận cuồng phong thổi qua, kéo lại thần chí Quân Tà, ngẩng đầu nhìn qua, Thái Điểu đã bay đến trước mặt nàng, cọ cọ đầu chim hướng nàng lấy lòng: "Chủ nhân, sau này mặc kệ ngươi muốn đi đâu, Thái Điểu đều có thể chở ngươi đi, tốc độ cực nhanh luôn!" Nói xong, còn ngẩng ngẩng đầu khoe khoang với Tiểu Bạch trong lòng Quân Tà, kết quả Tiểu Bạch người ta chả thèm để ý, trực tiếp nhắm mắt ngủ.

Thế là giây tiếp theo, một người một thỏ một chim đã 'Bay' ở trên trời.

Sướng ghê gớm! Ngự thú phi hành, thiên địa nắm trong lòng bàn tay, vạn vật giẫm dưới chân, cỗ hào hùng này, phần khí phách này, thiệt quá sướng!

Quân Tà đứng thẳng trên lưng Thái Điểu, hai tay đặt sau lưng, mái tóc đen nhánh tùy ý bay lượn, 'Bikini' trên thân bị thổi lay động, một thân cuồng bá khí độ, nắm giữ quyền sát sinh trong tay, chỉ bằng một ý niệm ngông cuồng của ngô. (Ngô = ta, thường được sử dụng ở những thế hệ trước, chắc là mang nghĩa trang trọng hơn?)

Thái Điểu quả nhiên không có thổi phồng, từ Thú Tinh Lâm đến hậu sơn Nam Cung Sơn trang có thể nói là nháy mắt tức đến. (Thổi phồng = nói quá, phóng đại)

Lúc này đã là buổi chiều tà, tầng tầng hoàng hôn phủ lên đại địa, chiếu rọi từng lớp ánh sáng vàng xám lên vạn vật, mộng ảo thần thánh.

Bên trong luyện võ trường của sơn trang như trước truyền đến tiếng tiếng hô quát mạnh mẽ hữu lực, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng quyền cước đánh nhau.

Quân Tà mang theo Tiểu Bạch cùng Thái Điểu đã thu nhỏ né qua đám người tai mắt trong trang, trở lại tiểu viện của nàng, tuyệt không lo lắng chuyện nàng mất tích hai ngày sẽ bị người phát hiện.

Cho tới bây giờ, trừ bỏ cái tên Nam Cung Quân Hoa gọi là huynh đệ kia sẽ ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào chạy tới khi dễ nàng làm thú vui, cũng chỉ có Nam Cung Quân Dương sẽ đến tìm nàng, mà bây giờ Nam Cung Quân Dương đang bị nhốt, những người khác đã bị Nam Cung Chí Lạc nghiêm lệnh không thể tới 'Quấy rầy' nàng, còn mẫu thân nàng, nàng đã một tháng nay không gặp mặt. Cho nên, phỏng chừng nàng lại biến mất thêm mười ngày nửa tháng nữa cũng sẽ không có ai biết.

Trở lại căn phòng đơn sơ rách nát, việc đầu tiên Quân Tà làm là lấy y phục mới ra mặc vào, dù sao nàng thật sự mặc không quen nổi loại 'Bikini' hở hang này, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

Sau đấy nàng bắt đầu chuyên chú tổng kết chiến lợi phẩm của hai ngày nay, không hề có ý tứ nghỉ ngơi, hoàn toàn không coi việc thân thể nàng đã tới cực hạn là chuyện to tát gì.

Liếc mắt quan sát toàn bộ nơi ở của chủ nhân, Tiểu Bạch cùng Thái Điểu trên đầu không khỏi mặt đầy hắc tuyến, lại thấy chủ nhân vừa trở lại không nghỉ ngơi mà đã bắt đầu phối dược, lại càng trợn trừng hai mắt như gặp quỷ, nhất là Tiểu Bạch, ở sâu trong đôi đồng mau hoàng kim xẹt qua một tia hung ác nham hiểm khiến người ta sợ hãi.

Màn đêm buông xuống, Quân Tà rốt cục xem hết đống chiến lợi phẩm!

"Nam Cung thế gia?" Vuốt ve bình nhỏ trong tay, Quân Tà nhớ tới chuyện nghe được hai ngày trước ở 'Xích Vân Lâu' cùng một chưởng Nam Cung Chí Lạc ra đó, hắc mâu lập tức sâu thẳm hơn.

Võ công Nam Cung Chí Lạc quả nhiên sâu không lường được, khi đó chính mình đã rất cẩn thận, đến cả ám vệ chỗ tối cũng không thể phát hiện được nàng, lại vẫn bị hắn phát hiện ra.

Một người quỷ thần khó lường như vậy, lại tỏ ra hết sức kính sợ với bổn gia thì Nam Cung thế gia đến tột cùng là một tồn tại như thế nào mà ngay cả hoàng đế cũng không để vào mắt? Đáng tiếc, ấn tượng với bổn gia trong trí nhớ Nam Cung Quân Tà thật sự quá mức mơ hồ, tựa như tiềm thức của nàng đang kháng cự lại đoạn trí nhớ đó vậy.

Khẽ lắc đầu, Quân Tà quyết định tạm thời không nghĩ nhiều nữa, thần thức khẽ giật, đầu ngửa ra sau, dốc dược thủy trong bình nhỏ vào miệng, không đến nửa ngày, đột nhiên cảm giác được một trận đau đầu kịch liệt, đau đớn này đến cả nàng với lực nhẫn nại người thường khó tưởng tượng nổi cũng không chịu đựng được phải thét lớn một tiếng, tiếp đó liền thấy đầu hoa mắt choáng, hai tay vội vàng đỡ lấy bàn nhỏ trước người, cuối cùng mới gắng gượng vượt qua đợt đau nhức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro