Chương 30:Hạ bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 26: Hạ bộ

Lúc mọi ngươi đều đặt lực chú ý lên lôi đài, bỗng xảy ra một chuyện hết sức kỳ dị.

Vô thanh vô tức, chung trà trên bàn Tần Tử Hạo cùng chung trà trước mặt Uông Văn Kiệt như bị nam châm hấp dẫn, lấy tốc độ chậm rãi di chuyển, cho đến lúc hoán đổi hoàn toàn mới thôi.

Ngồi ở một bên, người thắng lớn nhất vòng này là Quân Tà lại không chút phản ứng nào với chiến thắng lớn ấy của mình, vẫn như trước một tay ôm Tiểu Bạch, một tay khẽ kề lên cạnh bàn, hai tròng mắt híp lại, hai bên tóc mai có chút mồ hôi chảy ra, tựa như phát công quá độ vậy.

Thở nhẹ một hơi, Quân Tà chậm rãi mở mắt ra, con ngươi trong suốt tối đen như mực thoáng ánh lên tia sáng, chuyển mắt liếc nhìn đan đài, mi mục thanh tú giương lên, ý cười tà mị lại hiện lên trên mặt, làm cho gã sai vặt đem hai mươi vạn ngân phiếu đến nhìn mà choáng váng.

"A, vòng này của nhị thiếu, quả thực đem những gì thua hôm nay đều thắng trở về." Phùng Đại Hải sắc mặt cứng đờ, tay béo ú vung lên, liền có một gã sai vặt cầm một xấp ngân phiếu dày chạy tới đây, mặc dù so ra kém Quân Tà, nhưng cũng phải được hơn mười vạn.

"Ha ha, huynh đệ ta đã sớm nói mà, mọi việc không đến cuối cùng sẽ không biết được thắng thua, không nghe lời bản thiếu, chịu thiệt ngay phút cuối cùng, lại trách được ai đây!" Tần nhị thiếu lỗ mũi đã vểnh giờ vểnh càng cao, một bộ 'Sớm nói các ngươi lăn lộn với lão tử, các ngươi không nghe, giờ hối hận rồi chứ gì', trong con ngươi xinh đẹp không biết là do quá mức hưng phấn hay là như thế nào, mà lại ẩn ẩn nổi lên tơ máu.

"Không sai, mấy thứ đánh cược này, không đến cuối cùng, sẽ không biết được thắng thua, nhị thiếu lúc này hà tất cao hứng quá sớm như vậy!" Phùng Đại Hải âm dương quái khí trừng mắt nhìn cái tên Tần Tử Hạo đã cao hứng tới sắp không tìm ra hướng bắc ở đâu một cái, dữ tợn nói.

"Hắc, sao nào, Phùng thiếu bang chủ mất hứng rồi hả, cái Tụ Tài Phường này của ngươi trước sau thắng của bản thiếu không ít bạc, bản thiếu nay định thắng mấy lượng đến tiêu xài, hiện tại sao! Hừ hừ, bản thiếu tính đem những gì thua trong dĩ vãng đều thắng trở lại." Tần Tử Hạo nhìn Phùng Đại Hải đang khó chịu, tâm tình càng thêm hưng phấn tuyệt vời, liếc mắt nhìn Thiết Hùng vẫn còn có thể đứng lên trên lôi đài một cái, duỗi tay ra, đem mười vạn lượng trên mặt bàn đẩy ra ngoài, lại giơ tay ra sau, gã sai vặt bên người lập tức đưa lên một xấp ngân phiếu.

Tần Tử Hạo cầm trên tay ước lượng, cười hắc hắc đem toàn bộ ngân phiếu ném lên bàn đặt cược, hào khí ngút trời nói: "Vị huynh đệ ban nãy kia vừa ra tay đã là mười vạn lượng, bản thiếu há có thể lạc hậu, hôm nay chúng ta chơi một trận thật lớn đi, vòng thứ năm, ba mươi vạn lượng, Huyết Báo thắng." Một vòng chuyển bại thành thắng này làm lòng tin của hắn với Huyết Báo vốn mất đi đã quay lại, càng thêm tin tưởng vững chắc Huyết Báo là kỳ tích 'Hắc quyền' càng đánh càng hăng.

Ba mươi vạn lượng! Con số thiên văn lớn như vậy nện xuống, khiến cho đám dân cờ bạc thua đến kêu cha gọi mẹ ở đây đều phải hít một ngụm khí lạnh, nhất thời quên cả hô hấp, biểu tình mỗi người đều nhất trí thần kỳ.

"Sảng khoái, nhị thiếu quả đúng là nhị thiếu, đại ca, hai huynh đệ chúng ta cũng không thể lạc hậu." Uông Văn Kiệt vỗ bàn hô lên, sau lại làm như khó xử nhíu mi nói: "Đáng tiếc, vừa rồi huynh đệ chúng ta hợp lại tổng cộng thua không sai biệt lắm khoảng mười vạn lượng, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi vạn lượng, việc này..." Thuận tay cầm chung trà lên uống một ngụm, làm như vô cùng buồn bực.

'Ầm', vóc người như núi của Phùng Đại Hải đột nhiên đứng lên, động tác mạnh làm ghế y ngồi sụp xuống, mọi người ở đây cũng thấy nhưng không thể trách, chỉ nghe hắn phi thường hùng tráng nói: "Bản thiếu cùng hai vị Uông huynh đệ tình như thủ túc, hôm nay hai vị huynh đệ đã muốn chơi, thì bản thiếu há có thể để cho hai vị mất hứng mà quay về được." Tiếp đấy chuyển đề tài, nhìn về phía Tần Tử Hạo, đôi mắt nhỏ híp thành một đường lóe qua tia gian trá, nói: "Bản thiếu thân là chủ Tụ Tài Phường, giúp hai vị Uông huynh ra tiền đánh cược, cũng là không công bằng với nhị thiếu, như vậy đi, tứ công tử Vân thành chúng ta thực sự đã lâu không chơi những tráng cử chấn động lòng người rồi, hôm nay không bằng chúng ta chơi đặc biệt chút, mọi người thấy thế nào?"

Tần Tử Hạo đầu óc đơn giản tất nhiên là không ngửi ra được mùi âm mưu, vừa nghe lời ấy, tựa hồ nhớ lại những tráng cử dĩ vãng, thần sắc lộ vẻ hưng phấn, không chút nghĩ ngợi, vung tay lên nói: "Hảo, Phùng thiếu bang chủ muốn chơi như thế nào, hôm nay bản thiếu sẽ phụng bồi tới cùng."

"Hảo, quả nhiên sảng khoái." Khuôn mặt Phùng Đại Hải cũng nhiễm lên vẻ hưng phấn, liều mạng mở to cặp mắt chuột chỉ có một khe hở, đầy mặt mưu mô nói: "Nhị thiếu là đại hào kiệt, nhưng cứ đặt cược từng vòng như thế, không thoải mái lại tốn thời gian, chúng ta lần này đổ lớn, lấy một vòng định thắng bại, vô luận sinh tử, không đem đối thủ hoàn toàn áp đảo, không quyết thắng thua."

Dứt lời, nhìn về phía Uông Văn Kiệt, cười tà nói: "Đã muốn chơi đặc biệt, thì cách đặt cược cũng phải sửa một chút, chúng ta đánh cược với nhau thế nào? Năm mươi vạn lượng làm gốc, cao nhất không giới hạn."

"Ý của Phùng thiếu bang chủ là không phân biệt nhà cái hay gì cả, bản thiếu theo các ngươi đánh cuộc, ai thắng thì toàn bộ tiền đặt cược đều thuộc về người đó?" Tần Tử Hạo nghĩ một chút, xoa xoa tay hứng thú dào dạt hỏi, hiển nhiên đối với cách đặt cược này cảm thấy rất hứng thú, còn đối với đề nghị tiền gốc năm mươi vạn lượng mới nghe lần đầu này một chút cũng không thấy không đúng, càng không biết hắn một người đánh cuộc với cả ba người bọn họ là có bao nhiêu không công bằng, ngược lại còn đắc ý dào dạt.

Thấy Tần Tử Hạo đã hoàn toàn tiến vào bẫy của bọn họ, Phùng Đại Hải sung sướng liên tục gật đầu, ngay lúc Tần Tử Hạo cười ha ha đồng ý thì lập tức vẫy tay để người ta đưa vốn đặt cược lên.

Phùng Đại Hải vừa ra tay chính là một trăm vạn lượng, thân là nhi tử thành chủ lại há có thể lạc hậu, Uông Văn Trị lấy ngọc bội trên người ra áp(*) ba mươi vạn lượng, cộng thêm với ngân phiếu hai mươi vạn lượng, vừa vặn năm mươi vạn lượng, Uông Văn Kiệt cũng theo đó đứng lên, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc thạch lóe u quang, bụp một tiếng đập xuống mặt bàn, trên mặt nổi lên đỏ ửng tương đối bất thường, nói: "Huynh đệ ta mang vốn không nhiều lắm, nên lấy khối linh ngọc này áp năm mươi vạn lượng."

(*) Áp = thế chấp, đem tài vật giao cho người khác để làm tin

Oa, linh ngọc nha! Nó đối với tu võ giả mà nói chính là bảo vật hi hữu đó! Xem chất lượng khối linh ngọc này, còn là hàng thượng đẳng, áp năm mươi vạn lượng, tuyệt đối là đáng giá.

Yên lặng, trong sòng bạc xuất hiện tĩnh lặng ngắn ngủi, đám dân cờ bạc tất cả đều tụ tập lại đây, chỉ sợ bỏ qua trận đánh cược này, trong đó cũng không thiếu gì tu võ giả mạnh mẽ, hai tròng mắt tham lam gắt gao nhìn chằm chằm khối linh ngọc đó.

Đây tuyệt đối là một trận đánh cược cực lớn!

Phùng Đại Hải ngân phiếu trăm vạn lượng, Uông gia huynh đệ linh ngọc, ngọc bội thêm hai mươi vạn lượng, cộng lại ước chừng khoảng hai trăm vạn lượng, mà trên mặt bàn Tần Tử Hạo chỉ có ba mươi vạn lượng, đến cả tiền gốc cũng không đủ.

Nhìn ngân phiếu xếp thành núi nhỏ trên mặt bàn, khuôn mặt như ngọc của Tần Tử Hạo nổi lên đỏ ửng, thần sắc có chút không quá thích hợp, còn chưa mở miệng, gã sai vặt thiếp thân bên cạnh liền hung hăng nuốt nuốt nước miếng, ghé vào bên tai Tần Tử Hạo nói: "Nhị thiếu gia, lần đặt cược này quá lớn, tiền chúng ta mang theo căn bản không đủ, hay là..."

Chưa nói xong, tay Tần Tử Hạo đã đập qua, hai tròng mắt đỏ bừng trách mắng: "Bản thiếu gia có tiền, chỉ mỗi hai trăm vạn lượng tính là gì."

Nói xong, quay đầu chống lại ý cười của ba người Uông Văn Kiệt, một cỗ tà hỏa chạy thẳng lên đầu, không cần nghĩ ngợi liền lấy ra từ trong ngực một tờ giấy, nặng nề đập lên bàn: "Khế đất sơn mạch Nam Sơn, áp một trăm bảy mươi vạn lượng."

Một tờ giấy nhỏ làm cho ba người Uông Văn Kiệt kích động đến hai mắt phát sáng, giống như đó không phải một tờ giấy, mà là một tuyệt thế mỹ nữ đang thoát y.

Mắt thấy đối phương đã ngoan ngoãn nhảy vào cạm bẫy của bọn họ, Uông Văn Kiệt khẩn cấp mở miệng nói: "Hảo, vậy chúng ta liền một ván định thắng bại, xem ai có thể đem bốn trăm vạn lượng này thu vào trong túi." Nói xong, khóe mắt khẽ chớp, cho Phùng Đại Hải một cái nháy mắt.

Phùng Đại Hải hiểu ý gật đầu, lập tức tuyên bố vòng thứ năm, cũng là vòng cuối cùng lôi đài tái bắt đầu.

"Chậm đã." Âm thanh thanh duyệt vang lên, thiếu niên một thân bạch y lại trở thành tiêu điểm toàn trường, lần này tất cả mọi người thấy rõ đây là một vị thiếu niên lang đeo mặt nạ sắt nửa bên.

Dưới cái nhìn chằm chằm của vô số ánh mắt, Quân Tà ôm Tiểu Bạch trong ngực, ung dung khoan thai từng bước một đi lên đan đài, đứng ở trước mặt 'Vân thành tứ công tử', ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn một cái, khẽ nhếch miệng nở một nụ cười tà dị: "Tại hạ cảm thấy vô cùng hứng thú với ván cược này của bốn vị, cũng muốn chơi một chút, không biết có được hoan nghênh chăng?" Lời tuy nói vậy, nhưng ngữ khí lại là không cho phép cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro