Chương 31: Đặt cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 27: Đặt cược

"Hoan nghênh hoan nghênh, dám đặt cược cùng tứ công tử chúng ta đây, tiểu huynh đệ ngươi thế nhưng là người đầu tiên đó! Ha ha ha..." Tần Tử Hạo giống như vô cùng có hảo cảm với Quân Tà, vừa bắt đầu đã kề vai sát cánh cười lớn nói.

Liếc mắt nhìn cánh tay trên vai mình, Quân Tà không chút nào cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy cái tên Tần nhị thiếu một bộ bị người thiết kế còn giúp ngươi kiếm tiền này rất không tồi, không tồi đến làm cho nàng cảm thấy nếu không hung hăng làm thịt hắn một phen thì thật đúng là thực xin lỗi hắn.

Đối với Tần Tử Hạo thân cận, Quân Tà không cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không có nghĩa một màn này có bao nhiêu hài hòa, ít nhất là trong mắt mỗ sủng vật nào đó, cánh tay tinh tế như nữ nhân kia phi thường chói mắt, thỏ mâu kim quang chợt lóe, sâu trong mắt hiện lên chút sát ý, thoáng qua rồi biến mất.

Sắc mặt ba người Uông Văn Kiệt cứng đờ, hiển nhiên là không nghĩ tới thiếu niên này vậy mà sẽ thò một chân vào, hai tròng mắt vốn đã nhỏ của Phùng Đại Hải híp lại đến cả cái lỗ cũng không thấy, gian gian cười, thấp giọng nói bên tai Uông Văn Kiệt: "Đại thiếu, tiểu tử này vừa thấy đã biết là một công tử ca chưa từng va chạm việc đời, có con dê béo tốt như vậy tự mình đưa đến cửa, nếu không làm thịt thì đáng tiếc biết bao." Vừa nghĩ đến thiếu niên trước mắt này vừa thắng hơn mười vạn lượng ở sòng bạc của bọn họ, thịt hắn liền đau, bây giờ chính y tự đưa đến cửa, hắn sao có thể dễ dàng buông tha, lại vừa nghĩ đến tiền đặt cược của vòng này, lại càng vui đến nở hoa, tự dưng lại có thêm hai trăm vạn lượng bỏ túi, hôm nay quả thực là thần tài giáng lâm mà.

Uông Văn Kiệt nhướng mày, trời sanh tính tương đối cẩn thận nên hắn vốn muốn cự tuyệt thiếu niên này gia nhập, để tránh phá hủy kế hoạch của hắn, lúc này nghe được lời Phùng Đại Hải nói, khí huyết thông suốt, cảm thấy lời này của hắn rất có đạo lý, liền gật đầu, nói với Quân Tà: "Ngươi đã muốn gia nhập, chúng ta tất nhiên là hoan nghênh, chẳng qua hai trăm vạn lượng..."

Không chờ hắn nói xong, Quân Tà chậm rãi ném hai mươi vạn ngân lượng cầm trong tay lên trên mặt bàn, lại lấy từ trong lòng ra một bình sứ trắng, nhíu mày, hoàn toàn là một bộ hoàn khố tử đệ nói: "Một tảng đá nát có thể áp năm mươi vạn lượng, bình đan dược cực phẩm này của ta dù thế nào cũng có thể áp được hai trăm vạn lượng đi!"

Khẩu khí thật lớn a! Một lọ đan dược nho nhỏ đã muốn áp hai trăm vạn lượng, tiểu tử này có phải điên rồi hay không, quả đúng là một tên hoàn khố tử đệ chưa từng va chạm việc đời, thật lãng phí vô ích một túi da tốt mà, linh ngọc tu võ giả tha thiết mơ ước ở trong mắt y lại thành tảng đá nát, không kiến thức chính là không kiến thức! Trong cái thành nhỏ này của bọn họ hiếm lắm mới xuất hiện được một thiếu niên khí chất nhường này, cuối cùng lại là một cái bao cỏ.

"Tiểu huynh đệ, khẩu khí của ngươi không khỏi quá lớn rồi đi, một lọ đan dược đã muốn áp hai trăm vạn lượng, trừ phi đây là thánh dược cung đình 'Ngọc Long hoàn'." Uông Văn Trị liếc Quân Tà một cái, khinh miệt nói.

Nghịch bình sứ trong tay, Quân Tà khẩu khí cực lớn nói: "Có mỗi 'Ngọc long hoàn' thì tính là cái gì." Ngữ khí ngừng một chút, sờ sờ cằm, làm như lẩm bẩm nói: "Nếu một lọ 'Ngọc Long hoàn' đã giá trị hai trăm vạn lượng, vậy bình 'Linh Hư đan' này áp hai trăm vạn lượng thì lỗ mất."

Âm thanh lẩm bẩm có hơi lớn, vừa vặn để cho mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng rành mạch, tu võ giả biết 'Ngọc Long hoàn' là vật gì đều vì khẩu khí lớn của y mà trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm rồi không, 'Linh Hư đan' chưa từng được nghe qua lại muốn cao cấp hơn cả thánh dược cực phẩm thiên hạ đệ nhất 'Ngọc Long hoàn' ư, đây quả thực là chuyện tiếu lâm tức cười nhất bọn hắn từng nghe. Dân chúng không biết 'Ngọc long hoàn' là vật gì thì há to miệng đủ nhét được một quả trứng vịt lớn, viên thuốc gì mà đáng giá quá vậy?

"Tiểu tử vô tri, ngươi..." Uông Văn Trị cười lạnh vài tiếng, đang muốn hung hăng châm chọc tên nhà quê chưa thấy qua việc đời vài câu thì lại bị Uông Văn Kiệt ngăn trở, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, ra dấu cho lão giả vẫn đứng ở một góc đi qua kiểm nghiệm bình 'Linh Hư đan' của Quân Tà.

Cao thủ! Vừa thấy lão nhân bình thường ẩn dấu trong đám người tuyệt đối tìm không được này, Quân Tà mày khẽ nhăn, mâu quang sắc bén trong nháy mắt đánh giá hắn một lần, khí tức lâu dài trầm ổn, cước bộ nhẹ nhàng, mặc dù lão nhân này không bằng Nam Cung Chí Lạc sâu không lường được, nhưng cũng không thể khinh thường, ít nhất trước lúc hắn hiện thân, nàng không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

Chỉ thấy lão nhân kia đầu tiên cung kính hành lễ với Uông Văn Kiệt, sau liền cầm lấy bình sứ Quân Tà đưa qua, mở nắp, tiếp đem mũi tới gần miệng bình ngửi, hai tròng mắt không gợn sóng hiện lên tia kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, mở rộng nắp hơn, khẽ nghiêng chai, đổ ra một viên đan hoàn tuyết trắng, cầm lấy nghiên cứu nửa ngày, lại ngửi hồi lâu, vẻ mặt cũng ngày càng thêm cổ quái.

"Uông Trung, nghiên cứu đủ chưa, bản thiếu gia còn chờ đánh cược đâu?" Người đầu tiên không bình tĩnh được chính là Uông Văn Kiệt, hai tròng mắt nổi lên tơ hồng hung ác trừng mắt nhìn lão giả, lớn tiếng quát.

Uông Trung sắc mặt cứng lại, cầm bình sứ đi đến bên người Uông Văn Kiệt, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ vài tiếng, ngoại trừ Quân Tà cùng Phùng Đại Hải gần đấy, không ai nghe được hắn đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy Uông văn Kiệt không cách nào che dấu được khiếp sợ cùng đại hỉ cũng đủ biết bình 'Linh Hư đan' này tuyệt đối là bảo vật.

"Hảo, bản thiếu cho phép ngươi dùng 'Linh Hư đan' áp hai trăm vạn lượng." Uông Trung vừa nói xong, Uông Văn Kiệt đã vội vã mở miệng nói như sợ Quân Tà hối hận, Uông Trung bên cạnh hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc nhìn đại thiếu gia nhà mình một cái, hôm nay đại thiếu gia có điểm quái, sao lại thiếu kiên nhẫn như thế chứ.

"Chậm đã, 'Linh Hư đan' là bảo vật gia truyền của ta, tuyệt đối so với 'Ngọc long hoàn' hai trăm vạn lượng càng đáng giá, tiểu gia ta hiện tại không tính áp hai trăm vạn lượng." Cái gì gọi là tăng giá ngay tại chỗ, nhìn Quân đại thượng tướng nàng đây là được, bởi vì hiểu biết với thế giới này quá ít, nàng không rõ đan dược trên người nàng giá trị bao nhiêu, bất quá, Uông Văn Trị lại để cho nàng ít nhất kinh hỉ phát hiện, thì ra nàng đã tự coi thường lợi thế trong tay mình rồi.

Vừa nghe lời này, Uông Văn Kiệt không biết vì sao chỉ cảm thấy đầu nặng đi, liếc bình sứ trắng một cái, vội vàng hỏi: "Vậy ngươi muốn áp bao nhiêu?"

Ngón tay mảnh khảnh duỗi ra, Quân Tà tà ác cười, môi đỏ mọng khẽ mở: "1000 vạn lượng."

Oa dựa vào, cái này khác nào công phu sư tử ngoạm đâu, quả thực chính là cường đạo, cho dù là tiên dược cũng không có quý đến như vậy! Ngu ngốc mới đồng ý cái này!

Nào biết Uông Văn Kiệt đầu óc nóng lên, đại chưởng vỗ xuống mặt bàn, giải quyết dứt khoát: "Hảo, vậy 1000 vạn lượng." Nói xong, liền tìm trong người lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo khảm ngọc châu, lại đem minh châu, bảo ngọc trong ngực đệ đệ hắn đều lấy ra, thậm chí đến cả Phùng Đại Hải cũng không buông tha, đáng tiếc vẫn không đủ, cuối cùng thế nhưng hoang đường đề xuất áp luôn gian Tụ tài phường này.

Gian Tụ tài phường này tuy nói là Uông gia ngầm chiếm được một phần, nhưng như thế nào thì đây cũng là sản nghiệp của Vân thành đệ nhất đại bang Thanh Vân Bang, cho nên muốn đặt cược Đổ phường vẫn phải để thiếu bang chủ Thanh Vân Bang Phùng Đại Hải đến áp, Phùng Đại Hải vốn ngu xuẩn nhát gan tuyệt đối không dám tự chủ trương đặt cược gian Tụ tài phường có thể vơ vét của cải nhiều nhất này, nhưng ai kêu hắn vừa vặn nghe được giá trị bình 'Linh Hư đan' này đâu, lại nghĩ đến trận đặt cược hôm nay chỉ là một âm mưu, người thắng cuối cùng tất nhiên là bọn hắn, mặc kệ đặt cược cái gì, đều không sao cả.

Nghĩ như thế, Phùng Đại Hải vung tay lên đặt cược Tụ tài phường.

Tần Tử Hạo cũng không cam lòng lạc hậu, tuyệt bút vung lên, ký thêm tờ tám trăm vạn lượng ngân phiếu định mức, cứ như vậy, làm cho ba người Uông Văn Kiệt càng thêm hưng phấn, thu hoạch ngày hôm nay lớn hơn so với bọn họ dự kiến a!

"Tiểu huynh đệ muốn áp ai?" Uông Văn Kiệt chờ mong nhìn Quân Tà hỏi, tâm tư lại vòng vo mấy vòng, nếu y áp Huyết Báo, như vậy 'Linh Hư đan' là vật trong tay hắn, nhưng nếu nàng áp Thiết Hùng thắng, như vậy...'Linh Hư đan' cũng vẫn sẽ là của hắn.

Lời này nghe sao mà không thuần khiết vậy ta! Quân Tà sờ sờ cằm, vào lúc mọi người ngừng thở chờ đợi bèn vung tay lên, một bộ hết sức tùy tiện nói: "Các ngươi một bên áp Thiết Hùng, một bên áp Huyết Báo, vậy ta ai cũng không áp, hoà."

Lời vừa nói ra, tập thể ồ lên, ánh mắt nhìn Quân Tà hệt như đang nhìn đồ ngốc vậy, phàm là người biết 'Hắc quyền', ai chẳng biết muốn đánh một ván hoà quả thực so với thiên hạ hồng vũ còn không có khả năng hơn, dù sao muốn hòa thì hai vị 'Quyền thủ' phải đồng thời ngã xuống, loại tình huống này, nghe nói từ lúc 'Hắc quyền' ra đời tới nay còn chưa bao giờ xuất hiện qua đâu!

"Tiểu huynh đệ ngươi cần phải hiểu rõ ràng, 'Hắc quyền' tái từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện ván hoà, nếu không, ngươi theo bản thiếu cùng nhau áp Huyết Báo đi, bản thiếu không ngại phân cho ngươi năm trăm vạn lượng." Tần Tử Hạo rõ ràng một bộ không kìm nổi muốn đánh cược, cố tình còn lên tiếng khuyên Quân Tà, có thể thấy được hắn đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện này có bao nhiêu hảo cảm, không thể không khiến người ta hoài nghi hắn có phải hay không 'Coi trọng' y rồi hay không.

Bản thượng tướng khẩu vị lớn lắm, không chỉ muốn mình năm trăm vạn lượng thôi đâu! Quân Tà tà tà cười, một bộ bại gia chi tử nói: "Ta luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nói hoà thì hoà, không phải chỉ là 1000 vạn lượng thôi sao, có thua cũng chả sao cả."

Bại gia chi tử a bại gia chi tử, Vân thành tứ công tử so sánh với y, quả thực là gặp sư phụ.

Tên bại gia chi tử này rõ ràng là vì đưa cho hắn 'Linh Hư đan' mà đến! Uông Văn Kiệt bởi vì quá mức kích động mà tâm như nổi trống, trước khi Tần Tử Hạo kịp mở miệng đã lập tức tuyên bố đánh cuộc bắt đầu, chỉ sợ Quân Tà đột nhiên hối hận.

Như thế, một ván cược hai trăm vạn lượng lập tức tăng lên thành một ván cự đổ 1000 vạn lượng không gì sánh được, trên lôi đài, Thiết Hùng cùng Huyết Báo đã bắt đầu đấu võ.

Mọi người, bao gồm cả huynh đệ Uông gia cùng Phùng Đại Hải tâm hoài âm mưu tất cả đều như điên rồi vung tay lớn tiếng la, giống như chỉ cần bọn họ la lớn tiếng thì bọn họ chính là người thắng, chỉ có mình Quân Tà nhàn nhã ngồi trước bàn dài, không chút để ý nhìn lôi đài, giống như tuyệt không để ý thắng thua.

Bất thình lình, Quân Tà mâu quang khẽ động, thân mình hơi nghiêng về phía trước, dường như có chút hứng thú nhìn chằm chằm Huyết Báo trên lôi đài, khóe miệng hơi nhếch lên, không buông tha bất cứ chiêu thức nào của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro