Chương 32: Thông sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 28: Thông sát

Trên lôi đài, Thiết Hùng thay đổi yếu thế của vòng thứ tư, thậm chí còn dũng mãnh hơn cả vòng thứ nhất, thân hình cường tráng đồng thời cũng rất nhanh nhẹn, mỗi quyền mỗi thức đều mạnh mẽ tràn đầy sinh lực, tuy rằng theo luật không thể sử dụng chân khí, nhưng cũng vẫn để hắn đánh ra được khí thế phá không, cái tên Thiết Hùng này nào phải 'Quyền thủ' bình thường chứ! Rõ ràng là một cao thủ tuyệt đỉnh nội ngoại kiêm tu mà.

Còn Huyết Báo, động tác quả thật bén nhạy hơn nhiều so với Thiết Hùng, hơn nữa trên người còn có sự hung ác của dã thú, lực bộc phát không thể khinh thường, rõ ràng thân thể đã cực độ mỏi mệt, lại càng đánh càng hăng, nhưng dù sao chỉ là một 'Quyền thủ', đến ngay cả công phu bên ngoài cũng chỉ là mày mò ra được từ trong kinh nghiệm đối chiến nhiều lần, cũng không tính là công phu gì, một tiểu tử như vậy, sao có thể đánh thắng được Thiết Hùng, khó trách Uông Văn Kiệt bọn họ tin tưởng đến thế.

Ai cao ai thấp, ở trong mắt một vài người ngoài nghề chỉ nhìn thấy tình hình chiến đấu rất chi là kịch liệt, nhưng người tinh mắt lại nhìn ra được, Thiết Hùng đang vững vàng chiếm thượng phong, mà trong mắt người có nhãn lực cực độc, thì đã có thể suy tính ra nhiều nhất trong thời gian một nén hương, Huyết Báo tất sẽ bại.

Mà người có nhãn lực độc đến biến thái như Quân Tà càng thấy sâu hơn một tầng, chiêu thức của Huyết Báo không phức tạp, không hoa lệ, từng chiêu từng thức đều thật, nhãn lực chuẩn, ra quyền nhanh, lực đạo mạnh! Thật đúng là một hạt giống tốt, tiểu tử này nếu được chỉ điểm, ngày khác tất thành danh, hơn nữa bộ dạng quyết không chịu thua, cá tính càng bị áp chế càng muốn vượt lên, lại càng thêm hợp khẩu vị nàng.

Mâu quang chợt chuyển, Quân Tà lấy ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, cười tà, khóe miệng ngày càng cong lên, đây là biểu tình quen thuộc lúc nàng suy nghĩ.

'Bịch...' một chiêu mãnh hổ xuống núi của Thiết Hùng làm Huyết Báo trốn tránh không kịp bị đánh cho nặng nề ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra, hiển nhiên đã bị nội thương, nhìn một bên Uông Văn Kiệt này tiếng hoan hô rống to, tự cho là đã thắng, thế nhưng, chỉ hơi tạm dừng, Huyết Báo trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm một lần nữa đứng dậy, máu me đầy mặt, rất chi là dữ tợn.

Tần Tử Hạo hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm lôi đài, trong bụng lại chợt cảm thấy không đúng, vừa nhìn liền biết Huyết Báo quả thật đã sắp không được, chính mình lại cảm thấy phi thường hưng phấn, lại không biết hưng phấn vì cái gì nữa.

Không sai biệt lắm nên kết thúc rồi! Ngón tay Quân Tà đang gõ bàn hơi ngừng, mâu quang tỏa sáng, trong lòng cười tà ác, tập trung tinh thần, một cỗ niệm lực mạnh mẽ hình thành trong đầu, tinh thần lực lấy tần suất 50 Hz phóng nhanh ra ngoài.

"Đánh a đánh a..." Một tiếng tiếp một tiếng hét càng to hơn, Huyết Báo giờ chỉ còn lại phần bị đánh mà không còn sức đánh trả, trong tiếng mọi người hò hét tới lạc giọng Huyết Báo bị một chiêu 'Lan yêu trảm' của Thiết Hùng hung hăng bổ trúng, khống chế không được hét thảm một tiếng rồi ngã nghiêng xuống...

Thắng bại đã định, không có chút hồi hộp nào, cơ hồ mỗi người đều nhìn ra được, Huyết Báo lần này ngã xuống là tuyệt đối không thể nào đứng lên.

Thế nhưng, thế sự chính là khó dự liệu như vậy.

Trong nửa cái chớp mắt, kinh hỉ trên mặt Uông Văn Kiệt, Uông Văn Trị, Phùng Đại Hải còn chưa kịp hiện lên, tâm Tần Tử Hạo còn chưa trầm xuống đáy, tiếng la ầm ĩ của người vây xem còn chưa hoàn toàn phát ra hết, thời gian cứ như vậy dừng lại, chỉ thấy mỗi cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi chậm rãi diễn ra trên lôi đài.

Chỉ thấy, Huyết Báo vừa ngã xuống trong nháy mắt, ở trước mắt bao người, toàn bộ thân mình nhưng lại lấy thân pháp phi thường xảo quyệt khẽ lắc mình chuyển sang bên, gắng gượng bay lên không, hai chân tách ra hai bên trái phải, kẹp lấy cổ Thiết Hùng còn đang ngốc lăng, dùng sức vặn.

'Ầm' một tiếng vang rất lớn, hai người song song ngã xuống đất không dậy nổi, một vòng này, đúng là hoà.

Lặng, tĩnh lặng đến châm rơi cũng có thể nghe, mấy trăm người trong sòng bạc, lại lặng yên đến ngay cả tiếng hít thở cũng nghe rõ ràng, tất cả động tác biểu tình của mọi người đều cứng lại, cả đám như biến hết thành những pho tượng.

Thời gian phảng phất như trôi qua được một thế kỷ, sòng bạc vốn tĩnh lặng như không người bỗng bùng lên những tiếng hoan hô long trời lở đất: "Oaaa, hoà, hoà, ha ha ha, ta thắng, ta thắng, oa ha ha, thông sát rồi." (Thông sát là giết sạch, trong trường hợp này là ăn sạch => thắng)

Mọi người như bừng tỉnh, bản năng theo âm thanh nhìn qua, nháy mắt, khuôn mặt vừa mới khôi phục chút tri giác lại cứng đờ.

Cái người thiếu niên mang mặt nạ bạc thoạt nhìn rất khí chất, thực chất là một bao cỏ hoàn khố kia giờ phút này đang mặt mày hớn hở cầm lên xấp xấp ngân phiếu trên mặt bàn, khế đất Nam Sơn sơn mạch, khế đất Tụ Tài Phường, chủy thủ tinh xảo, linh ngọc cùng một đống trân bảo, mà sủng vật tiểu bạch thỏ của y cũng bị quăng qua một bên, bộ dạng chẳng khác nào cường đạo tham tiền, nào còn bộ dáng quý công tử gì nữa.

"Thua, Huyết Báo thua, bản thiếu thua, A Tài, bản thiếu thua, bản thiếu đem Nam Sơn sơn mạch của lão đầu tử cược thua, lần này chết chắc rồi." Tần Tử Hạo lúc này phản ứng lại mới nhớ ra chuyện hắn làm là cỡ nào hoang đường, xoay người, vậy mà úp sấp lên người gã sai vặt đi theo bên cạnh hắn oa oa 'Khóc', khóc làm cho mọi người đầy đầu hắc tuyến.

Ba người Uông Văn Kiệt đến giờ mới phản ứng lại, sắc mặt tất cả đều trở nên trắng bệch, huyết dịch toàn thân rét lạnh.

Bọn họ... Thua! Bại bởi một tên bao cỏ hoàn khố tử đệ không biết từ đâu chui ra!

Tại sao có thể như vậy? Hôm nay bọn họ vốn là phụng mệnh đặt bẫy giành khế đất Nam Sơn sơn mạch từ trong tay Tần Tử Hạo, mắt thấy hết thảy đều chiếu theo kế hoạch bọn họ mà thuận lợi tiến hành, thế nhưng hiện tại tại sao có thể như vậy, bọn họ không chỉ không có lấy được Nam Sơn sơn mạch, còn đem Tụ Tài Phường tất cả đều cược thua!

"Đợi chút..." Phùng Đại Hải vẻ mặt đỏ bừng đưa thân hình to mập của hắn chuyển qua trước bàn, rầm một tiếng đè lên khế đất Tụ Tài Phường mà Quân Tà đang thu gom vơ vét, thở gấp nói: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi chơi bẩn."

"Không chịu nổi thua thì đừng chơi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta chơi bẩn?" Quân Tà chẳng buồn liếc mắt nhìn Phùng Đại Hải lấy một cái, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bàn tay mập mạp của hắn, ngữ khí vô cùng khinh thường.

Phùng Đại Hải nhất thời nghẹn lời, quả thật hắn cũng không nhìn thấy y chơi bẩn, hơn nữa y cũng không có khả năng chơi bẩn, cho dù y là cao thủ, có thể ngầm dùng chân khí ảnh hưởng hai người trên lôi đài, nhưng nếu làm vậy thì đừng nói không thể gạt được cao thủ như Uông Trung, đến cả chính hắn cũng có thể nhìn ra được.

Ngay lúc Phùng Đại Hải đang bận phân tâm, Quân Tà không chút khách khí đẩy ra tay heo của hắn, nhanh chóng thu toàn bộ chiến lợi phẩm vào trong túi, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, trên mặt bàn trừ bỏ một xấp ngân phiếu chưa cất vào ngực, các chiến lợi phẩm khác trong chớp mắt đều biến mất sạch.

"Hắc hắc, hôm nay ta thật cao hứng, Tụ Tài Phường tạm dừng buôn bán một ngày." Hai tay khoanh trước ngực, Quân Tà ra vẻ đại lão bản, hì hì cười, mở rộng vòng tay, ôm lấy xấp ngân phiếu, liền muốn đắc thắng rời đi.

"Chậm đã, muốn đi cũng không dễ dàng vậy đâu." Đột nhiên hét lớn một tiếng, ngăn lại được bước chân của Quân Tà, cũng hét đến mọi người xung quanh đứng không vững.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro