Chương 34: Khát vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 30: Khát vọng

Nơi cửa son rượu thịt ê hề,
Ngoài đường cái có xương người chết rét.

(Bài "Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên" – Đỗ Phủ)

Vân thành tuy là thành trì nhỏ hẻo lánh ở Nam Viêm quốc, nhưng có vị trí địa lý khá tốt, quặng lâm nghiệp phi thường phát đạt, hoặc bởi vì Nam Viêm đệ nhất lâm 'Thú Tinh lâm' tọa lạc ở đây, cũng dẫn đến vô số võ giả (từ chương này 'tu võ giả' đổi thành 'võ giả') đến đây, cho nên so với đại thành trì còn phồn hoa hơn.

Nhất là từ sau khi triều đình phát chiêu lệnh ban bố muốn tổ chức Võ Minh đại hội lần thứ nhất tại Vân Thành, lại càng thêm sôi trào, tùy thời đều có thể thấy được võ giả tay cầm mười tám ban vũ khí đi dạo xung quanh, thường thường còn đến vài trận làm nóng người.

Phía nam Vân thành, mỗi đêm ở phố hoa đều phi thường náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, mùi phấn son khắp nơi, cách một con phố đều có thể ngửi được, đây là nơi phong lưu tiêu tiền, có cô nương đẹp nhất Vân thành, rượu thơm ngon nhất, múa hát đẹp nhất, tài tử phong lưu nhiều nhất, đại thúc đáng khinh nhất...

Ai lại thấy được phía sau cái phố hoa hào nhoáng ấy, trong một ngôi miếu đổ nát tàn phá không chịu nổi có những người ăn mày mà trong mắt người đời là đê tiện nhất chen chúc với nhau, bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhận hết giẫm đạp, nhận hết xem thường...

Ấy quả thực là thiên đường với kẻ có tiền, là địa ngục với người nghèo!

"Khụ khụ khụ..." Trong một góc xó xỉnh của ngôi miếu đổ nát, tiếng ho khan nặng nề liên tiếp truyền ra, một tiếng lại một tiếng đánh vào lòng người, làm cho lòng người cực độ không thoải mái.

"Tiểu Quyền, đến, uống miếng nước nào." Lão ăn mày y phục rách rưới bưng một cái chén mẻ, đỡ thiếu niên ho khan không ngừng đang nằm trên đống cỏ ngồi dậy, vẻ mặt đầy đau lòng và lo lắng nói.

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch như giấy hơi ngẩng đầu, theo tay lão ăn mày nhấp một ngụm nước, lại chợt ho khan mạnh lên, tia máu theo khóe miệng tràn ra, hiển nhiên tâm phế đều bị thương nặng, dưới sợi tóc hỗn độn, lộ ra khuôn mặt non nớt chính là Huyết Báo thi đấu ở 'Hắc quyền', lúc này hắn không chút nào che giấu sự yếu ớt, trên người không tìm thấy một chút hơi thở dã thú.

"Tiểu Quyền, Tiểu Quyền..." Vừa thấy Huyết Báo ho ra máu, lão ăn mày nhất thời gấp đến luống cuống tay chân, cái chén mẻ trong tay cũng rơi xuống đất, những người ăn mày khác trong miếu đổ nát cũng đầy mặt lo lắng vây lại xem, thi nhau nhao nhao nói.

"Tất thúc, Tiểu Quyền lần này bị thương quá nặng , không nhanh chóng trị liệu sợ là không được, ta, ta đi tìm đại phu đến..."

"Đại phu? Nhưng chúng ta không có tiền a! Làm gì có đại phu nào lại chịu đến chữa bệnh cho đám ăn mày hạ lưu chúng ta chứ..."

"Ta, đây là ta hôm nay chiếm được một cái tiền đồng, ta đi cầu đại phu đến khám cho Quyền ca ca..."

...

Miếu đổ nát che không được phong, chắn không được mưa, lại là nơi ấm áp nhất nhân gian, những người ăn mày bụng ăn không no, bản thân còn không lo nổi, nhưng lại có được trái tim chân thật tinh khiết nhất.

Huyết Báo hô hấp dần dần ổn định, nhìn qua từng khuôn mặt đầy vét bẩn kia, trong lòng lại như có nước ấm chảy qua, khóe miệng kiên nghị hơi hơi cong lên, âm thanh suy yếu nói: "Ta... khụ, ta không sao, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi là tốt rồi, đừng, khụ khụ, đừng cho gia gia biết, ta... khụ khụ khụ..." Lại tiếp tục ho khan.

Lần ho này, lại ho ra không ít huyết, nhìn mà giật mình, lão ăn mày gọi là Tất thúc vội vàng lại đỡ hắn, giúp hắn thuận thuận khí, hai tròng mắt đục ngầu lộ ra bi thương: "Tất thúc sẽ giúp ngươi gạt, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng Tất thúc, đây là lần cuối cùng..." Những lời này, ông đã từng nói rất nhiều lần, nhưng lần này là lần cứng rắn nhất.

Đau lòng hắn, yêu thương hắn như tôn tử, nhìn hắn bị thương lần sau so với lần trước càng nghiêm trọng hơn, tâm ông đau như đao cắt, nhưng lần nào đối mặt với khuôn mặt thành khẩn non nớt của y, ông lại mềm lòng, giúp hắn gạt người gia gia cố chấp của hắn, nhưng lần này ông biết mình không thể mềm lòng nữa, bằng không ông không dám tưởng tượng, lần sau trở về có phải sẽ là một khối thi thể lạnh băng hay không.

Nghe ra sự cường ngạnh trong lời nói của Tất thúc, con ngươi Huyết Báo tối sầm lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một thân ảnh gầy yếu, nhất thời không nói gì, cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú, do dự nửa ngày, mới gật đầu cho lấy lệ: "Ân..." Hắn cũng không muốn để mọi người phải lo lắng cho hắn, nhưng mà nếu hắn không đi đấu ở 'Hắc quyền', giờ này năm sau, những người bên cạnh hắn sẽ không biết còn lại được mấy người!

Biết tâm tư của hắn, cũng rõ ràng hắn cùng gia gia hắn đều là dạng người cố chấp, Tất thúc chỉ có thể vừa cảm động vừa đau lòng lặng lẽ thở dài, bọn họ đều là ăn mày sinh hoạt dưới tầng đáy của xã hội, là kẻ yếu kém nhất, trong cái thế giới cường giả vi tôn này phải chịu người đời khinh bỉ, bố thí, đó là một từ cỡ nào xa xỉ chứ! Nếu không phải Tiểu Quyền hắn còn tuổi nhỏ đã đi đánh "Hắc quyền" kiếm tiền, cái 'Đại gia đình' này của bọn họ đã sớm đói chết, bệnh chết.

Mười mấy thiếu niên thiếu nữ trạc tuổi Huyết Báo ngồi vây quanh Huyết Báo, một người trong đó nắm chặt hai đấm, ngữ khí kiên định nói: "Quyền ca ca, ngươi hảo hảo dưỡng thương, ta, ta cũng biết đánh nhau, lần sau để ta đi đánh..."

"Đừng nói bậy." Huyết Báo lạnh lùng quát, hai tròng mắt lộ ra uy nghiêm không cho phép người khác phản kháng, thẳng đến làm cho người nọ sợ đến nước mắt lưng tròng, Huyết Báo mới thấy không đành lòng, quét nhìn những thiếu niên thiếu nữ vây quanh hắn một cái, thả nhẹ giọng nói: "Ai muốn ra ngoài đánh 'Hắc quyền', trước đánh ngã ta đã rồi nói."

Nhẹ nhàng một câu lại làm cho mười mấy thiếu niên thiếu nữ nhất thời nghẹn lời, từ trước đến giờ vì không đủ dinh dưỡng nên thoạt nhìn bọn họ nhỏ hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều, Tiểu Quyền tuy rằng cũng nhỏ gầy, nhưng 'Võ công' của hắn cũng là tốt nhất, tất cả bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, muốn đánh bại hắn, căn bản là chuyện không có khả năng.

Không khí trầm mặc lắng đọng trong ngôi miếu đổ nát, sắc mặt mọi người đều khó coi, tuy rằng Tiểu Quyền nói là sự thật, nhưng bọn hắn đâu thể nào nhẫn tâm nhìn bả vai gầy yếu của hắn tiếp tục khiêng trách nhiệm lớn như vậy chứ!

Nhẹ thở dài một hơi, Huyết Báo dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, hai tròng mắt lộ ra sự bình tĩnh mà thiếu niên không nên có, lạnh nhạt mà kiên định nói: "Tin tưởng ta, Mạc Quyền tuyệt sẽ không ngã xuống, một ngày nào đó, ta sẽ để mỗi người chúng ta đều có cơm no ăn." Hắn còn trẻ, để cho mỗi người trong cái 'Đại gia đình' này có thể ăn no mặc ấm là giấc mộng lớn nhất của hắn.

"Khá cho một hồng hộc đại chí(*), không thể tưởng được kỳ tích Huyết Báo của tái đàn 'Hắc quyền' lại là một thiếu niên 'Khát vọng phi phàm'." Cùng với gió lạnh mà đến, âm thanh hài hước trêu đùa khiến cho ăn mày đầy phòng đang cảm động đến khóc bù lu bù loa cảm thấy phi thường chói tai, lại làm cho Huyết Báo thân mình chấn động mạnh mẽ, hiển nhiên, hắn nghe ra người đến là ai.

(*) Hồng hộc đại chí = Hùng tâm tráng chí = tham vọng lớn, chí hướng cao rộng

Quả nhiên, ngẩng đầu đưa mắt nhìn qua, ngoài cửa ngôi miếu đổ nát là một thân ảnh so với hắn càng nhỏ gầy hơn đang tà tà tựa vào cạnh cửa, trong đêm đen đơn độc, không thấy rõ khuôn mặt, một đôi nhãn tình thâm thúy như hắc diệu thạch lại lần nữa rung động tâm khô cạn của hắn, môi Mạc Quyền hơi giật giật, lời nói ra khỏi miệng mang theo đề phòng: "Sao ngươi lại ở đây?"

Có lẽ là vì ý cười mị hoặc cuối cùng của y trong sòng bạc đi! Lúc này thấy y xuất hiện ở đây, trong lòng Mạc Quyền nổi lên một loại cảm giác mãnh liệt, có lẽ, vận mệnh của hắn sắp thay đổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro