Chương 35: Tôn nghiêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 31: Tôn nghiêm

Giờ mẹo đã qua, bầu trời đã mơ hồ hiện lên tia sáng, những gò đất nhấp nhô liên miên trong sơn lâm, lá cây rậm rạp chặn mất nắng sớm, nhìn có vẻ âm u.

Trên đường nhỏ của sơn lâm, mười mấy thiếu niên thiếu nữ y phục rách nát không đủ che thân một đường chạy chậm tiến đến, nói là chạy, kỳ thực không khác đi bộ mấy, hơn nữa còn thuộc loại lung lay sắp ngã, trên mặt hiện lên mệt mỏi cho thấy họ chưa tỉnh ngủ, tương phản thì thiếu niên mặt mang nhiều thương tích dẫn đầu phía trước lại có vẻ tinh thần tràn đầy, tiến độ chạy chậm cũng là trầm ổn hữu lực.

Mười mấy người chạy vào trong sơn lâm, cho dù ánh sáng u ám, bọn họ cũng có thể liếc mắt một cái là thấy thân ảnh đang lấy tư thế kỳ quái treo giữa không trung kia, chạy tới gần nhìn kỹ, nhất thời tất cả đều choáng váng mặt mày.

Một đôi tay thon dài tinh tế nắm chặt lấy hai dải lụa bạch sắc, một đầu khác thắt trên thân cây cao, thân ảnh kia dựa vào lực lượng cánh tay chống đỡ, cả người bay thẳng lên trên, đến khi hai tay quấn quanh vài vòng sợi vải tạm chống được hai bắp đùi mới dừng lại, sau đó chậm rãi duỗi thẳng hai cánh tay hướng lên trên, hạ thấp trọng tâm thân thể, như bị treo giữa không trung, trên mu bàn tay phủ một lớp dày mồ hôi gần như trong suốt, gân xanh theo tiết tấu lên xuống của nàng mà thả lỏng một chút.

Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ bọn họ sau này phải đi theo người đầu có vấn đề?

"Một trăm..." Một tiếng đếm trầm trầm hơi mang theo thở dốc vang lên, thân ảnh mảnh khảnh nhẹ buông tay, đưa lưng về phía bọn họ nhẹ nhàng nhảy xuống, xoay người, như trước mang theo thiết diện mặt nạ, mồ hôi dọc theo chiếc cằm nhỏ chảy xuống từng giọt, làm ướt sũng y bào trắng thuần trên người.

Trên khuôn mặt giống như vừa mới vớt lên từ trong nước ấy, khi nhìn đến mười tám người đứng trước mặt nàng, nháy mắt che kín sương hàn, có loại xúc động muốn chửi má nó.

Đệch, bởi vì sáng sớm mỗi ngày nàng đều phải tiến hành luyện tập một canh giờ để tăng cường thể chất, cho nên đúng giờ mẹo đã xuất hiện ở trong này 'Nghênh đón' đám tiểu tử kia, nàng phải ngủ cả đêm trong sơn lâm này, uy bao nhiêu muỗi, nhưng bọn họ khen ngược, đã đến muộn không nói, cả đám còn một bộ chưa tỉnh ngủ, ghê tởm nhất là, bọn họ đây là ánh mắt gì đây, xem nàng là bệnh thần kinh đấy à?

Tối qua nàng rốt cuộc đứt mất sợi gân nào cơ chứ, vốn chỉ là thấy hứng thú với tên Huyết Báo nên mới theo dõi hắn, muốn xem xem tên Huyết Báo sở hữu đôi mắt ấy sẽ là người như thế nào, kết quả để cho nàng thấy được một màn ấm áp trong ngôi miếu nhỏ đổ nát kia, nghe được hào ngôn đại chí của Huyết Báo, sau đó đầu óc đứt gân, nàng liền hiện thân, một câu 'Nhược giả hữu nhân thực, bất cường hữu nhân khi(*), không muốn làm kẻ yếu, giờ mẹo sáng mai đến sơn lâm thành bắc', nàng liền đem mình 'Bán' đi rồi .

(*) Thấy dịch ra nghe không hay nên để nguyên. Dịch nghĩa như sau: Kẻ yếu làm thức ăn cho người, kẻ không đủ mạnh bị người bắt nạt.

Nàng trước giờ đều độc lai độc vãng, nếu không phải não đứt gân thì là do trúng tà, nếu không sao lại có thể đem đám tiểu tử không đáng yêu kia ôm đồm vào người cơ chứ! Tuy rằng trên người bọn họ có sự cứng cỏi bất khuất cùng trái tim hồn nhiên khiến cho nàng vô cùng thưởng thức, cũng sớm dự tính thu một ít tiểu đệ chạy chân, nhưng trừ bỏ Huyết Báo, nơi này không có ai có thể đạt đến yêu cầu của nàng.

Nhìn đến sắc mặt rất kém của Quân Tà, mười tám người không biết vì lý do gì trong lòng lộp bộp một cái, buồn ngủ cũng vơi đi không ít, âm thầm kinh hãi nhìn thiếu niên có vẻ nhỏ tuổi hơn bọn hắn lại có khí thế như vậy.

Hít sâu một hơi, Quân Tà nghiêm lại sắc mặt, không tiếp tục vô nghĩa mà trực tiếp chỉ vào một gò đất xa hơn ba dặm, lạnh lùng nói: "Xếp thành một đội, bắt đầu chạy bộ, mục tiêu là gò núi ngoài ba mươi dặm."

Cái này, đừng nói là trùng ngủ, dù có là rồng ngủ cũng chạy sạch bách, mười tám ánh mắt trừng đến sắp rớt, đùa giỡn gì thế, ba dặm đó, sẽ chạy chết người đó.

Trừ bỏ Mạc Quyền còn do dự, những người khác đều trừng mắt đến sắp lồi ra, không thèm để ý tới Quân Tà, vốn là, bọn họ cùng theo đến nơi này, chỉ là vì tối qua này người này cho Mạc Quyền một viên dược không biết tên, nội thương hắn lập tức được chữa trị tốt, nên bọn họ vô cùng cảm kích y, hơn nữa cũng bởi vì Mạc Quyền để cho bọn họ đến, bằng không, bọn họ bây giờ còn đang ngủ ngon đâu!

Tốt lắm! Quân Tà hơi nheo hai mắt, dù bận vẫn ung dung nhìn mười tám người đang thầm thì to nhỏ trước mắt, nửa ngày sau, mới chậm rì rì mở miệng nói: "Các ngươi không muốn chạy, cũng được thôi." Khẽ ngừng, tay chỉ đường về: "Theo đường cũ quay về ngôi miếu rách nát của các ngươi, trở về tiếp tục làm kẻ yếu của các ngươi, tiếp tục làm một cái bánh bao chẳng khác gì chó quỳ rạp trên đất mặc người giẫm đạp, tiếp tục sống không có tôn nghiêm, ta Quân Tà chỉ coi như không biết các ngươi, tuyệt không ngăn cản các ngươi."

Câu đầu làm cho bọn họ hưng phấn một trận, thân mình vừa chuyển muốn rời đi, nhưng từng câu từng chữ sau đấy lại giống như từng thanh đao sắc bén không chút lưu tình đâm thẳng vào lòng họ, động tác xoay người dừng lại, mỗi người khí tức nặng thêm, đôi mắt mới vừa rồi còn chưa tỉnh mộng giờ sung huyết đỏ bừng, hai đấm nắm chặt.

Không muốn, bọn họ không muốn lại làm kẻ yếu, không muốn lại bị người khinh thường, bọn họ muốn ấm no, muốn cho mọi người bên cạnh có thể ăn ngon mặc đẹp, bọn họ càng muốn... Tôn nghiêm!

'Phịch...' một tiếng vang trầm, Mạc Quyền hai mắt đỏ ngầu như dã thú, không chút do dự quỳ hai gối, dập trán xuống đất khấu đầu, nói giọng khàn khàn: "Mạc Quyền khẩn cầu công tử truyền thụ bản lĩnh cho chúng ta."

Quân Tà không đáp lời, chỉ nhíu mày nhìn những người khác, nhận được Quân Tà ánh mắt, mười bảy người khác nội tâm chấn động, nhìn Mạc Quyền đang quỳ, toàn bộ đều quỳ xuống, đồng thanh hét: "Khẩn cầu công tử truyền thụ bản lĩnh cho chúng ta."

Đủ rồi, bọn họ thật sự là chịu đủ những ngày tháng không có tôn nghiêm, mặc kệ thiết diện thiếu niên trước mắt này có phải thật sự có thể khiến bọn họ trở thành cường giả hay không, bọn họ đều chỉ có thể cược một phen.

Quân Tà khóe môi hơi nhếch lên, biết bọn họ vẫn chưa chân chính tín nhiệm nàng, nhưng vậy thì có sao chứ, nàng nhất định sẽ làm cho bọn họ toàn tâm tin phục, binh của Quân thượng tướng nàng đây, tuyệt đối là binh trung thành nhất.

"Hảo, nếu các ngươi đều không nguyện ý làm kẻ yếu, như vậy từ hôm nay trở đi, chờ trước mặt các ngươi chính là huấn luyện luyện ngục, là vô tận chướng ngại cùng mồ hôi, càng có thể là tàn phế hoặc là tử vong." Quân Tà sắc mặt nghiêm túc, thanh âm lãnh liệt: "Ta cho các ngươi cơ hội suy nghĩ, một khi đã suy nghĩ kỹ, sẽ không còn cơ hội để hối hận, trong lúc huấn luyện, mặc kệ các ngươi cầu xin, kêu khóc như thế nào, ta cũng tuyệt đối không nương tay, cho dù chết, các ngươi cũng chỉ có thể chết trên sân huấn luyện mà không thể bỏ cuộc, nghe rõ chưa?"

"Rõ." Mạc Quyền cao giọng trả lời, những âm thanh khác chỉ thưa thớt, hiển nhiên là đã bị dọa sợ, dù sao vẫn là hài tử mười mấy tuổi, vừa nghe đến có thể chết, vẫn sẽ sợ hãi.

"Làm sao? Mới thế đã sợ rồi? Bùn nhão thật đúng là bùn nhão, không thể trát tường." Quân Tà thật sự cảm thấy giận, thanh âm càng thêm lạnh lùng âm trầm, mẹ nó, thủ hạ như vậy, nếu là trước kia, đừng nói là đứng trước mặt nàng, chính là để nàng liếc mắt một cái, bọn họ cũng không đủ tư cách.

Giật mình một cái, tất cả ánh mắt đều trừng về phía Quân Tà, đụng phải tinh mâu thâm thúy như hàn đàm của nàng, nhất thời im lặng, trên mặt hiện lên xấu hổ, mới một câu mà tâm đã sinh khiếp ý, không phải bùn nhão thì là cái gì?

"Rõ." Ngừng một chút, đều đồng thanh hét, chấn động núi rừng làm chim tước bay tán loạn.

Rất tốt, tuy rằng khởi điểm quá thấp, nhưng cũng coi như là hạt giống tốt, nếu gia tăng cường độ huấn luyện dựa trên kế hoạch ban đầu, vẫn có thể phát triển! Trong lòng tà ác nghĩ thế, Quân Tà không phát ra tiếng động bước dài tới trước một bước, từ trên cao nhìn xuống mười tám người lưng thẳng tắp đang quỳ dưới đất, cất cao giọng nói: "Nếu đã rõ, vậy ta tuyên bố, từ nay về sau, các ngươi chính là binh lính của ta, ta gọi là Quân Tà, các ngươi có thể gọi ta là thượng tướng hoặc thủ lĩnh, ta sẽ huấn luyện các ngươi thành những chiến sĩ mạnh nhất Thiên Huyền đại lục, quân đoàn đệ nhất tung hoành thiên hạ."

Nghe không hiểu thượng tướng có nghĩa là gì, nhưng hiện tại đám thiếu niên thiếu nữ vô tâm suy nghĩ việc này, tâm tư bọn họ đều đã bị hai chữ 'Mạnh nhất' hấp dẫn, không khỏi ưỡn ngực, bên tai vang lên những lời sấm sét làm bọn hắn khí huyết sôi trào: "Hiện tại, ta tuyên bố kỷ luật huấn luyện, chỉ có một điều, đó là phục tùng mệnh lệnh, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Cãi lời quân lệnh, không phục tùng người, chỉ có một xử phạt, chính là trảm..."

Một tiếng trảm ấy, Quân Tà nói xong mà sát khí tung hoành, nhiệt huyết quân nhân yên lặng đã lâu giờ trở nên nóng bỏng, giờ khắc này, thân hình nhỏ gầy của nàng phát ra khí thế thiết huyết đủ để làm cho đám tiểu bất điểm đang quỳ trên mặt đất từ tâm dâng lên kính sợ.

"Đứng dậy, xếp thành hàng, bảo trì đội hình xuất phát chạy bộ, mục tiêu là sườn núi ngoài năm mươi dặm, thời gian một canh giờ." Mười tám người đang tâm tình kích động không thôi đã bị đạo quân lệnh thứ nhất đánh cho tỉnh lại, năm mươi dặm đó! Còn phải hoàn thành trong một canh giờ, bọn họ sao có thể làm được chứ, lần này bọn họ chết chắc rồi, sớm biết vậy vừa rồi sẽ không nói nhảm, trực tiếp chạy, hiện tại khen ngược, ước chừng gia tăng gấp đôi cường độ huấn luyện a.

Trong lòng không ngừng kêu rên, nhưng không có ai dám chần chờ, rất nhanh đứng dậy, xếp thành hàng, lấy Mạc Quyền dẫn đầu, nhanh chóng chạy về phía sườn núi cách năm mươi dặm.

Quân Tà mắt lạnh khẽ híp, nhìn đám 'Binh lính' nàng mới thu lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước, lại thủy chung duy trì đội hình bất loạn, khóe miệng lạnh lung cuối cùng cũng tà tà mà cong lên, huấn luyện ngày hôm nay mới chỉ là bắt đầu, các tiểu tử, trước chạy bộ nóng người đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro