Chương 8 : Giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Quyển 2 : Vân thành quật khởi

Chương 4: Giết người

"Tiểu dã loại, xem ngươi chạy trốn thế nào?" Nam Cung Cảnh Thuận cười lớn đuổi theo, lòng hắn đang sôi trào, một loại khoái cảm biến thái kêu gào trong linh hồn hắn như sai khiến hắn phải tự tay làm thịt nàng.

Biểu hệ là con cái của nữ nhi Nam Cung thế gia sau khi xuất giá sinh hạ ra kế thừa một ít gien đặc thù của mẫu thân, có thể chất có thể tu luyện được công pháp của Nam Cung gia, sẽ bị đón về Nam Cung gia, đổi họ thành Nam Cung, trở thành một hệ khác không thuộc dòng chính và chi thứ.

Cái gọi là nhất biểu tam thiên lý, địa vị của biểu hệ trong gia tộc luôn luôn có vẻ tương đối thấp, hơn nữa tốc độ tu luyện công pháp so với người thuộc bổn gia chậm hơn nhiều, cho nên bọn họ vốn đối với những huynh đệ thuộc bổn gia đầy bất công này căm hận, lại không thể không nịnh bợ bọn họ, làm tùy tùng cáo mượn oai hùng.

*Nhất biểu tam thiên lý: là dân gian Trung Quốc dùng để nói tới khoảng cách có lúc xa cách giữa họ hàng, trong xã hội nam quyền, huynh đệ tỷ muội chi thứ cùng họ xừng "Đường", khác họ xưng "Biểu". (Ờm, không có ích cho mấy nhể :v)

Nam Cung Quân Tà thân là người thừa kế của dòng chính đệ nhất mạch, vốn nên cao cao tại thượng, lại vì phụ thân cùng vấn đề của bản thân mà trở thành sỉ nhục của gia tộc, nhưng thân phận dòng chính của nàng vẫn bày ra ở đó, nên ngày thường trở thành đối tượng để bọn họ phát tiết, hôm nay còn khó có được cơ hội có thể tự tay giải quyết cái sỉ nhục này của gia tộc, làm sao không nóng máu sôi gan được cơ chứ!

Vì thế, trong tiểu viện nho nhỏ, dưới bầu không khí nóng rực, trình diễn một hồi vở kịch ngươi truy ta trốn, ngươi bắt ta tránh, một nữ hài xấu xí nhỏ bé gầy gò đến có thể so với cây diêm một bên khóc lớn hô to cứu mạng một bên gian nan chạy trốn tránh thoát bốn thiếu niên có thân thủ nhanh nhẹn như sói như hổ, động tác rất vụng về, tốc độ cũng rất chậm, nhưng luôn có thể vào lúc bị bọn họ bắt lại thoát thân.

Tu vi của Nam Cung Quân Dương so với Nam Cung Quân Hoa thấp hơn một bậc, vốn đã dần rơi vào thế hạ phong, lại nghe tiếng Bát muội hô cứu mạng, trong lòng quýnh lên, tự nhiên phân tâm, ngực lập tức trúng một chưởng, may mà hắn có tu vi là võ sư, có thể phóng thích chân khí hộ thể, một chưởng này nhìn như nặng, lại không tổn thương đến nội tạng, lập tức nhanh chóng thu liễm tâm thần, toàn lực chống đỡ, chỉ có mau chóng đánh lui Ngũ ca hắn, mới có thể đi cứu Bát muội.

Nam Cung Quân Hoa tất nhiên là cũng nghe được âm thanh non nớt gào thét, cảm thấy thanh âm đó thật sự là tuyệt vời cực kỳ, tâm tình không khỏi tốt lên, từng chiêu từng thức xuất ra càng thêm uy lực mười phần.

Quân Tà kêu cứu mạng, trực tiếp đem sinh tử quyết đấu giữa hai người tăng lên tới một trình độ kịch liệt khác, cương phong mang theo sóng nhiệt mạnh mẽ lấy hai người làm trung tâm tản mát ra, khiến cho nhiệt độ không khí trong tiểu viện tăng lên tới mức có thể đem người ta chưng chín, huống chi là những hoa cỏ nhỏ này. (cương phong = trận gió)

Cũng không biết có phải Quân Tà may mắn hay không? Hay là bốn người Nam Cung Cảnh Bình đuổi theo chung quanh xui xẻo , bắt người bắt không được không nói, còn luôn bị dư kình chưởng phong do hai người đang đánh nhau kia lan đến gần, một lần lại một lần bị đánh ngã tới mặt mũi bầm dập, y phục trên người càng bị cháy chỗ này một lỗ chỗ kia một cái hốc, trừ bỏ Nam Cung Cảnh Thuận tinh lực hãy còn tràn đầy, ba người kia đã sớm quỳ rạp trên mặt đất le lưỡi thở hổn hển như chó chết.

Lại lộn thân một cái tránh thoát khỏi một chưởng Nam Cung Cảnh Thuận đánh ra, Quân Tà cả người bùn đất, trong áo chảy mồ hôi ướt đẫm, dinh dính khiến nàng khó chịu cực kỳ, nhưng nàng cũng không có để trong lòng, nhất tâm đa dụng, chú ý lắng nghe động tĩnh ngoài viện, con ngươi đen chớp động cơ trí quang mang liếc qua hai người đang đánh nhau hừng hực khí thế.

*Nhất tâm đa dụng = multitasking = làm nhiều việc cùng 1 lúc

Chính là hiện tại!

Quân Tà lãnh khốc tàn nhẫn nheo lại con ngươi đen, thay đổi phương hướng chạy trốn, trực tiếp nhảy vào giữa vòng chiến đấu của hai người Nam Cung Quân Dương, thân giống như tại nơi núi lửa nóng rực cũng không làm cho nàng lùi bước, lấy một loại bộ pháp nhìn như hồ xông loạn đụng, thực tế lại cao minh vô cùng trong vô hình tránh khỏi trùng kích từ cương phong hỏa diễm mạnh mẽ của hai người. (hồ xông loạn đụng = đi bừa, cương phong hỏa diễm = trận gió lửa)

Nam Cung Cảnh Thuận không biết là do thế nào cũng không bắt được nàng mà buồn bực phẫn nộ hay là bị sóng nhiệt nóng rực trong không khí đả thương, mặt mũi đỏ bừng lên, đôi con ngươi âm ngoan biến đỏ đậm, lộ ra vẻ hưng phấn dữ tợn, vừa đuổi theo Nam Cung Quân Tà đang chạy về phía góc chết, vừa lặng lẽ rút chủy thủ hàn quang lóng lánh tử trong tay áo ra.

"Đi chết đi!" Quân Tà đang trong vòng chiến đấu trái trốn phải chạy, phía sau là Nam Cung Cảnh Thuận phát cuồng kêu to, một thân ảnh mang theo áp thế nhào tới. (áp thế = xu thế đè)

Quân Tà kinh hãi, phản xạ có điều kiện quay người lại, trên khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ tràn ngập sợ hãi, một đôi tay nhỏ bé theo bản năng vươn ra bắt lấy chủy thủ trên tay Nam Cung Cảnh Thuận, chống đỡ thế đâm tới hung hăng về phía bụng nàng, lại vì không chống cự nổi hắn xông tới mà hốt hoảng lui lại, đột nhiên dưới chân như vấp phải cái gì, lảo đảo một cái ngược lại đánh về phía Nam Cung Cảnh Thuận trước mắt.

Tựa như cố ý, lại vô tình, trong nháy mắt đánh về phía Nam Cung Cảnh Thuận, Quân Tà khẽ cong cánh tay, hai tay thủ đoạn bắt lấy cổ tay hắn chuyển một phát.

"Ách..." Con ngươi đỏ ngầu của Nam Cung Cảnh Thuận chợt co lại, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, chuôi chủy thủ này rõ ràng phải đâm về phía bụng tiểu dã loại cứ như vậy âm kém dương sai đâm ngược lại, ngay cả thời gian kinh hô cũng không có, lưỡi nhọn ánh lên hàn quang chuẩn xác đâm vào mệnh huyệt dưới bụng của hắn, không kém một phân một li nào.

Con mẹ nó, vận khí của hắn cũng quá kém rồi!! Một khắc sinh mệnh chấm dứt kia, hắn chỉ kịp mắng một câu trong lòng!

Từ lúc Quân Tà xoay người đến khi Nam Cung Cảnh Thuận tắt thở, chẳng qua chỉ phát sinh trong chớp mắt, một đao phản xuyên đó vì bị thân hình của hai người ngăn cản mà người khác không thấy được.

Trong mắt ba người Nam Cung Cảnh Bình đang nằm úp sấp, cũng chỉ thấy Nam Cung Cảnh Thuận cầm đao muốn đâm vào bụng Quân Tà, vì nàng còn nhỏ lực lượng yếu nên không thể không ngừng lui về phía sau, mắt thấy chỉ lát nữa thôi là không chống đỡ được, coi như nàng chịu đựng được, phương hướng thối lui cũng là chỗ hai người Nam Cung Quân Dương, thấy thế nào, nàng, cũng chết chắc rồi.

Nam Cung Quân Dương cho dù thu liễm tâm thần, cũng hầu như không tránh được phân thần đi chú ý tình huống của Bát muội, mà vừa chú ý, thiếu chút nữa đã làm cho toàn bộ tim hắn ngừng đập.

Cuối cùng bất chấp tất cả, chân khí võ sư cấp sáu toàn bộ phóng thích, đánh về phía Nam Cung Quân Hoa, đồng thời, thân ảnh chợt lóe, liền muốn tới che chắn cho Quân Tà đã lui đến bên người họ.

Đáng tiếc, Nam Cung Quân Hoa nhận thấy được ý đồ của hắn, thân thể lắc một cái, cũng không đi đỡ một chưởng này của Nam Cung Quân Dương, ngược lại ngưng tụ chân khí toàn thân trong tay, cướp đường Nam Cung Quân Dương, một mạch tới sau lưng Quân Tà cách hắn không đến ba bước.

Cảm thấy sóng nhiệt sau lưng đủ để đốt trọi da thịt, Quân Tà không tiếng động buông ra tay đang cầm lấy cổ tay Nam Cung Cảnh Thuận, cước bộ xê dịch một chút, tránh khỏi một chưởng Nam Cung Quân Hoa đánh qua kia đồng thời khó khăn lắm mới ngã xuống giữa bên phải hai người, vốn tưởng rằng sẽ té lăn trên đất, lại ngoài ý muốn rơi vào trong ôm ấp dày rộng.

Trái lại Nam Cung Quân Hoa đem hết toàn lực vào một chưởng này nên căn bản không kịp thu hồi, cứ như vậy đánh vào ngực Nam Cung Cảnh Thuận, khóe mắt lại thoáng thấy giữa hai người có hàn quang thoáng hiện, thân thể theo bản năng, tay trái đột nhiên vươn ra, muốn chặn lại chủy thủ lóe qua hàn quang.

Bóng người bốn người lay động một hồi, có vẻ hỗn loạn không chịu nổi.

Sóng nhiệt nóng bỏng theo hai người Nam Cung Quân Dương thu công mà lạnh đi, ba người Nam Cung Cảnh Bình nằm úp sấp dưới đất chỉ cảm thấy bóng người trước mắt thoáng động, tới lúc định thần nhìn lại một lần, con ngươi nháy mắt mở lớn như muốn lồi ra.

Chính giữa tiểu viện phảng phất như đã bị đốt cháy, Nam Cung Quân Hoa ngây ngốc trợn to hai mắt, bàn tay phải còn đang đặt trên ngực Nam Cung Cảnh Thuận, đưa y phục toàn thân hắn đốt tới cháy sạch nát bấy, tay trái chồng lên tay phải Nam Cung Cảnh Thuận, dưới hai tay là một thanh chủy thủ điểm hàn quang, lưỡi chủy thủ chưa hoàn toàn đâm hết vào bụng Nam Cung Cảnh Thuận, máu tươi chói mắt nhỏ giọt giữa hai người.

Khoảng cách cùng lắm là một bước về phía bên phải, Nam Cung Quân Dương vẻ mặt bối rối, trong lòng ôm Nam Cung Quân Tà đang run lẩy bẩy.

Cái này cũng chưa tính là tệ nhất, tệ nhất là, ngay vào lúc Nam Cung Quân Hoa mất hồn lui về phía sau hai bước, thuận tay rút ra chủy thủ chưa hoàn toàn đâm vào bụng Nam Cung Cảnh Thuận, một loạt tiếng bước chân vang lên, một đám người trùng trùng điệp điệp xuất hiện trước cửa tiểu viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro