Chương 3: Nơi truyền thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thiên Dương nhỏ hơn y mười tuổi, cũng là từ Thanh Sơn Phái tiến nhập Thượng Thanh Tiên Tông, chỉ sau mấy năm. Sau này trong một lần rèn luyện tình cờ quen biết nhau, khi đó Diệp Thiên Dương chính là hạng người tốt không hơn không kém, tới mức hết thuốc chữa.

Vừa là đồng môn lại vừa chung sở thích, đều lấy hết sức lực phục vụ tông môn, không mong người khác quan tâm đến mình, chỉ mong không thẹn với lòng.

Hai người chí thú tương đồng quả thực ăn ý.

Đời trước y mang trên lưng danh phản đồ người người phỉ nhổ, kia hóa ra lại là người duy nhất tin y. Cuối cùng khi y bị trục xuất khỏi môn phái, lại khuyên y chấp nhận số phận.

“Vì lợi ích của thương dân, chết thì có sao! Công đạo tự tại nhân tâm.” Diệp Thiên Dương chém đinh chặt sắt trả lời.

Chết tiệt!

Nếu không phải không biết trước kết cục bị giết, Dung Huyền dám chắc kết cục của Diệp Thiên Dương sẽ không tốt hơn y là bao. Thân phận của người đó không tầm thường, rõ ràng có thể trở mình nhưng lại chắp tay nhường cơ hội lại, đây không phải lương thiện mà là ngu xuẩn, Dung Huyền hiểu rõ, nhưng Diệp Thiên Dương thì không.

Nếu ban đầu hai người đều ở Thanh Sơn Phái, nên để hắn ở bên người quản giáo nghiêm ngặt sớm một chút! Kiếp trước y đã chịu đựng nhiều như vậy, hắn cũng không biết, tự cho là có thể khiến người khác động lòng, thật đáng buồn.

“Muốn thu đồ đệ, việc cấp bách là đột phá Linh Giả bậc ba.” Dung Huyền lẩm bẩm nói. Nói thật sáu tháng đột phá không dễ dàng chút nào, nếu là trước kia khẳng định nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại y dự định sẽ thử.

Tổ địa của Dung Tộc, kỳ thật cũ nát, cỏ dại mọc thành cụm. Không xa là một ngọn núi thấp phía sau mái nhà nát tươm, xung quanh là rừng cây, nhìn rất bình thường, ước chừng ngay cả phụ thân y cũng không biết ở đây có gì đặc biệt.

Trên vách núi có một lỗ nhỏ tương tự vết nứt trên mặt đất, hẳn là có thể mở ra bằng chìa khóa mở của lớn do tổ tiên để lại.

Bên trong là một hang động tự nhiên, sâu bên trong là linh đàm. Nước hồ trắng đục, linh khí dày đặc, những cột đá nóng chảy treo ở trên chảy xuống, tạo thành một khối đá kiên cố không phá vỡ nổi, rộng ở trên hẹp ở dưới, đáy hồ sâu chỉ chừng một thước, trong cột đá có linh bảo, cách một lúc sẽ có giọt linh lực màu trắng rơi vào trong đàm, gặp nước thì tan ra, linh khí nồng đậm bị pha loãng.

Linh đàm rộng một mét được hình thành như vậy.

Dựa vào linh đàm này tẩy gân phạt tủy, y mới trong khoảng thời gian ngắn đột phá bình cảnh, đạt tới Linh Giả cảnh bậc hai.

Muốn lại dựa vào nó để đột phá thì thật xa vời, bằng thực lực của y còn không thể đập nát cột đá lấy linh bảo ra, chỉ đành từ bỏ.

Dung Huyền bế quan mấy ngày không có tiến triển liền ra ngoài đi dạo, thấy không ít đệ tử Thanh Sơn Phái không kiêng nể gì tuần sơn ở tổ địa, y thậm chí còn trơ mắt nhìn trưởng lão Linh Sư cảnh tháo tấm cửa ra, buồn bực mà bất lực. Chỉ cần những người này không đào mộ tổ tiên, coi như họ cũng có đạo đức.

Vòng qua sau núi, một tấm bia đá ngoằn ngoèo nằm trên bãi đất hoang, nơi chôn cất tổ tiên nhà họ Dung. Dung Huyền tìm một chỗ ngồi xuống, cỏ dại không cao quá eo y,  ở đây ít người đến, cũng không có yêu ma quỷ quái gì, nếu thật là mộ địa thì thật sự thê lương.

Nếu Dung gia trước kia từng là đại gia tộc, thì giờ cũng đã xuống dốc, hơn nữa có lẽ tổ địa này không phải là tổ địa thật sự của Dung gia.

Chỉ là nơi này quá không tầm thường, ngay cả Linh Đan cũng có, lẽ nào còn ẩn chứ bí mật khác? Nhưng Dung Huyền đã nhiều lần tìm kiếm, và như hầu hết mọi người, y không tìm thấy gì cả, dường như y nghĩ nhiều rồi.

Dung gia xuống dốc, cuối cùng chỉ còn Dung Huyền một cây độc đinh. Sau khi tổ phụ chết trong tộc bị cướp bóc không còn gì, mẫu thân chẳng biết đi đâu, chỉ còn cha con hai người canh giữ tổ địa trong vô vọng.

Phụ thân Dung Huyền thiên phú bình thường, là người thành thật phúc hậu, sau trong tộc lại bị cướp sạch, cả ngày buồn bực không vui cho đến tận khi kết thúc sinh mệnh.

Phụ thân đã dạy y đọc viết, chỉ để lại tên cho đứa con trai duy nhất, sau đó giao y cho Diệp Kình Thương, người đừng đầu Thanh Sơn phái, và đưa y vào con đường tu luyện.

Đó là khởi đầu và kết thúc của mọi việc. Y đã bị cắt cổ sau khi chết, nhưng bây giờ y lại một lần nữa trở về. Trong hơn một tháng qua, Dung Huyền nhiều lần suy nghĩ, điều gì đã gây ra kết cục này? Hay là có điều gì đó kỳ lạ ở nơi này, điều gì đó mà y không tìm thấy?

Khoảnh khắc mở mắt ra, y vẫn đang ở trong Khóa Hồn tháo luyện hồn, lúc này nhớ lại nỗi đau tột cùng lan ra toàn thân, Dung Huyền không biết tại sao mình chưa chết, và y cũng không tin.

Mở mắt ra, y lại choáng váng, nhất là khi bước vào nơi chôn cất hoang vắng của nhà họ Dung, nó càng trở nên rõ ràng.

Sau khi Dung Huyền trở về, y trong tiềm thức muốn tránh xa nơi này, ngay cả khi kiếp trước bị truy lùng, y cũng chưa từng quay lại đây, và y cũng không muốn quấy rầy sự yên bình của tổ tiên.

Trước mặt là mộ của cha y, cỏ dại mọc um tùm trên gò đất, dùng tay đắp, không có chỗ lồi lên rõ ràng, cũng không dựng bia đá, Dung Huyền vuốt ve gò đất hơi nhô lên, chỉ cảm thấy trong lòng cô đơn vô cùng.

Thanh Sơn phái chỉ là một sơn môn phụ thuộc Thượng Thanh Tiên tông, những cuộc tỉ thí giữa đệ tử chỉ là đấu đá vụn vặt, Dung Huyền không quan tâm điều đó, y lo cho sau này.

Những ký ức về cha của y vốn dĩ đang dần mờ nhạt, nhưng bây giờ dường như có một ngọn núi lớn đè xuống đầu y, khiến Dung Huyền ngạt thở.

Y không cha không mẹ, không nơi nương tựa và không có gì, cho dù y có lợi hại đến đâu, y sao có thể đối phí với kẻ thù của Dung tộc một mình.

Không, còn một người nữa, là Diệp Thiên Dương. Nghĩ đến người bạn cũ của mình, Dung Huyền bình tĩnh trở lại.

Y ngồi trên mặt đất ba ngày.

Đột nhiên, đất dưới chân mềm ra, một con sâu chui ra, Dung Huyền di chuyển thân mình, dọc theo vết nứt có thể nhìn thấy phiến đá xanh lam cuốn vào mặt đất.

Thứ này trước đây đã có chưa?

Dung Huyền mắc mưu, đào tung lớp đất đen trước mộ, mất hơn nửa ngày mới đào được một cái hố sâu đến nửa người, lộ ra một trụ đá vuông vức đầy rêu, bề mặt không bằng phẳng. Trên đó có những đường nét cổ nhỏ xoắn lại thành những hình dạng phức tạp, giống với ngũ tạng của con người, và y hệt như những ký tự kỳ lạ, lúc thấy lúc không.

Dung Huyền ngồi xổm xuống nhìn kỹ, lại cảm thấy không giống.

“Là do góc độ sao?”

Thay đổi một vài góc độ, các ký tự cổ xưa của nó lúc thấy lúc không, cũng không có gì khác biệt.

Lòng bàn tay lướt qua phiến đá, có cảm giác kỳ quái, giống như bị hút vào, đâm mạnh, lòng bàn tay bị cắt thành nhiều vết, máu tươi nhỏ giọt chảy không ngừng.

Rêu xanh nhấp nhô trên đá, những hoa văn lộn xộn bên dưới giống như vẫn còn sống.

“Đúng là kì quái.” Dung Huyền vừa dứt lời, đột nhiên sắc mặt thay đổi, không kịp trốn, lực hút cuồng bạo từ đá xanh trào ra, ngưng tụ thành lốc xoáy đen nhánh, nuốt chửng Dung Huyền!

Cuồng phong gào thét, bụi bặm đầy trời, mọi vật yên lặng. Đá xanh biến thành đất đen, những đường nét huyền bí phong phú biến mất không còn tăm tích, trên mặt đất cằn cỗi cũng không có một bóng người, như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Dung Huyền không đứng vững thiếu chút nữa té ngã trên đất, lại phát hiện toàn thân lông tóc không sao cả.

Y đang ở trong một không gian hoàn toàn xa lạ, bước đi trên mây, trước mắt rộng lớn vô cùng, vô số thông tin mạnh mẽ tràn vào trong đầu, khung cảnh rộng lớn mênh mông cuồn cuộn làm y khiếp sợ.

“Nơi truyền thừa của Dung Tộc thượng cổ!” Dung Huyền kinh ngạc.

Chỉ có Đạo gia truyền thừa tối cao mới có truyền thừa, chứng tỏ gia tộc này từ lâu có người thành tiên, huyết mạch thăng linh đến bất hủ, đã từng hết sức huy hoàng, tỷ như Đại Diễn Thần Triều Cơ tộc, thân là thế lực đạo thống mạnh nhất Trung Châu, chẳng sợ thành lập thần triều tự phong đế, mặt khác đại giáo bất mãn cũng không dám lỗ mãng.

Bởi vì tổ tiên Cơ tộc có một vị tiên, mà nay dựa vào một vị tiên khác.

Trước đây là Dung Tộc, hiện giờ là Cơ tộc. Cách biệt một trời.

Không gian hoang vu, thiên địa mênh mông, chỉ có một cột thần quang to lớn hướng thẳng lên trời chìm trong mây, cột trụ đã bị gãy làm đôi, tràn đầy dấu vết của năm tháng. Quá khứ qua đi, chỉ để lại một không gian hư hỏng nặng nề.

Trên tế đàn rách nát, nơi đặt bảo vật của trời đất đều trống rỗng, chỉ còn lại vài chiếc kiếng ba chân và chiếc kiềng đồng nhỏ năm lăn lóc ở góc, lại cũng tràn đầy vết rạn.

“Đây là có chuyện gì?”

Khiến Dung Huyền khiếp sợ là lúc, dao động vô hình từ trên trụ thông thiên truyền xuống. Thần niệm lởn vởn trong đầu Dung Huyền, trả lời cho sự bối rối của y.

—— Từ khi Dung Tộc không truyền thừa mà bị phong ấn, không còn có người của Dung Tộc tiến vào.

Càng là nơi truyền thừa cổ xưa càng có linh tính, truyền thừa mà có thể giao tiếp với người! Nơi này có rách nát như thế nào thì cũng đã vạch trần một sự thật: Dung Tộc thượng cổ thật sự tồn tại.

Dung Huyền vuốt ve vạc đồng, vào tay ôn nhuận nhưng khí linh đã chết. Y bước lên bậc thang, nhưng khi tới gần thần trụ đột nhiên bị văng ra, thức hải thần niệm quay cuồng muốn nổ tung, đầu đau muốn nứt ra.

—— Dung Tộc đã diệt vong, truyền thừa sắp sụp đổ, chỉ có thể một người đạt. Để ngăn chặn cơ nghiệp bị cắt đứt, lệnh ân xá đã được ban hành. Người ngoại tộc cần là Linh Vương bậc năm trở lên, nguyện ý tự phế tu vi tu luyện lại một lần nữa, mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Dung Tộc, kế thừa "Hỗn Nguyên Phệ Đạo"……

—— Tiên giới hư vô, chân tiên qua đời, tộc nhân mất đi phù hộ, người thừa kế ắt gặp ngoại tộc xâm sát, nơi truyền thừa sẽ bị phong ấn, và con cháu Dung Tộc sẽ không được tiến vào.

Người ngoại tộc đến truyền thừa, Linh Vương bậc năm? Tự phế tu vi tu luyện lại một lần nữa…… Dung Huyền lạnh sống lưng.

Thật trùng hợp, Diệp Hạo Nhiên đời trước tu vi lùi lại vừa lúc là Linh Vương bậc năm!

Khoảng thời gian đó hai người rất thân, người này nói bóng nói gió kỉ niệm khi còn nhỏ của mình, người sau còn nhờ tình đồng môn lòng sinh ấm áp, hơn nữa khi ở Thanh Sơn Phái Diệp Hạo Nhiên tự nhiên sẽ để ý y hơn, Dung Huyền đồng thời thụ sủng nhược kinh, song cũng bị người khác ghen ghét, lúc trước ở Thanh Sơn Phái y kỳ thật không có chấp nhất gì với cái gọi là đệ tử đời thứ ba, có một phần nguyên nhân là do Diệp Hạo Nhiên.

Nếu tất cả điều này đều là có mục đích khác……

Y có thể khẳng định là lúc trước có người ở Thượng Thanh Tiên Tông chắc chắn lấy được thánh pháp, có thật sự là Diệp Hạo Nhiên?

Khoảng trống to như vậy, cái gì cũng không có, cho dù có cũng đã sớm bị dọn đi. Từ khi y vào Thanh Sơn Phái, tổ địa liền thuộc quyền quản lý của Thanh Sơn Phái, nếu trước đó đã có người tiến vào thì sao?

“Trước ta trăm năm nay, nơi này có người tới hay không?”

—— Có.

Dung Huyền nheo mắt: “Là ai?”

—— Ba người, Huyết Kiếm môn Thương Khôi, Thanh Sơn Phái Diệp Hạo Nhiên, còn có một người đã chết. Ba người này không đủ điều kiện truyền thừa, đều chỉ được đến da lông.

Người trước chưa từng nghe qua, hai sơn môn này đều là môn phái nhỏ không đáng nhắc đến.

“…… Diệp Hạo Nhiên!” Gằn từng chữ một, Dung Huyền hít sâu một hơi. "Thật sự là ngươi"

Đời trước y liều mạng mà chạy theo Diệp Hạo Nhiên, nhưng chưa bao giờ đuổi kịp.

—— Diệp Hạo Nhiên trời sinh là bán linh thể, thiên phú ngàn năm khó gặp, hắn là chuẩn đệ tử ngoại môn, trong vòng trăm năm tu vi đạt tới Linh Vương bậc năm là có thể tới đây truyền thừa, biến thành ngũ hành linh thể chân chính, hắn sẽ thành tiên.

Cái gọi là bất tử, chính là ném vào Khóa Hồn Tháp, ngày ngày tru hồn.

Quả nhiên hết thảy là ý trời, tất cả đều là nhân vi(*)!

(*) nhân vi: do con người tạo ra

Tốt, rất tốt! Đời trước y hoàn toàn không biết gì, đời này đã biết mà còn bỏ lỡ…… có khả năng đó sao.

Truyền thừa chỉ có thể tiến hành một lần, không thể cho Diệp Hạo Nhiên. Dung Huyền cố giữ bình tĩnh, nhưng nhìn có vẻ vô cùng âm trầm: “Người mà ngươi chọn sẽ giết ta. Truyền thừa lại cho ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro