Chương 4: Hỗn Nguyên Phệ Đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian truyền thừa không có ý thức, nhưng lại có thể thuật lại một cách đơn giản, chỉ khi có điều kiện nào đó phù hợp, là có thể kích hoạt tính năng đáp lại. Thân là hậu nhân của Dung Tộc, Dung Huyền bị chặn ở ngoài, y tự mình tìm đến, có thể tiến vào tức là đã được công nhận.

—— Nhằm bảo tồn huyết mạch Dung Tộc, hậu nhân Dung Tộc không được kế thừa pháp quyết này.

“Vớ vẩn, truyền thừa cho ta!” Dung Huyền chỉ thấy thật nực cười, người của tộc mình lại không được kế thừa pháp quyết tộc mình.

—— Lý do.

Dung Huyền trầm giọng nói: “Dung Tộc vì sao mà xuống dốc, quên rồi sao? Chẳng lẽ bảo tồn huyết mạch chính là đứng ngoài cuộc cùng thế vô tranh, cuối cùng bị nhốt trong Khóa Hồn Tháp ngày ngày toái hồn sao? Ta sẽ chiến đấu cho những gì ta muốn, không cần mượn tay người khác, càng không cần bất kỳ kẻ nào bảo vệ!”

Trời đất hoang vu một mảnh tĩnh mịch, tinh thần tu luyện ngàn năm của Dung Huyền đã sớm không còn, y cực kì giận dữ nhưng vẫn phải bình tĩnh suy nghĩ, bởi đây là cách duy nhất để lật đổ Cơ tộc, ngay cả khi có phải trả giá, chứ đừng nói đến bảo vật sẵn có này.

“Nơi truyền thừa là chí bảo của Dung Tộc, ta là hậu nhân duy nhất của Dung Tộc, lời ta nói chính là vương lệnh, ngươi không làm trái được.”

Dung Tộc vì chuyện gì cũng có thể tha có thể nhịn, không tranh sự đời, sau tộc trưởng lại bị người ta đoạt hết báu vật, tộc nhân trôi dạt khắp nơi. Đây chính là kết cục của sự ngu thiện.

—— Người học môn pháp này phải máu lạnh cứng cỏi, người có tâm tình thiện lương đời này đã định không nên duyên, cưỡng ép tu luyện gân mạch đứt đoạn hủy hết căn cơ trở thành phế nhân.

Dung Huyền đã từng nếm trải qua, giờ phút này khóe miệng hiện ra tia giễu cợt.

“Vừa đúng ý ta.”

Là đệ tử Dung Tộc thượng cổ, Dung Huyền quả là một người hiếm có phù hợp với điều kiện này.

Tiếng thở dài như đến từ cổ chí kim, nơi truyền thừa dần thỏa hiệp.

Cột đá bắn ra chùm tia sáng, bao phủ lấy Dung Huyền. Tim người sau đó run lên, lỗ chân lông toàn thân mở ra, vừa mới đột phá không bao lâu, bình cảnh không ngờ lại dần buông lỏng.

Vô số cổ tự tràn vào thức hải, y mơ hồ nhận ra lời mở đầu của cuốn luyện công, hai mắt Dung Huyền cay xè, toàn thân rối rắm xoắn xuýt nghi hoặc thốt ra tiếng.

“《 Hỗn Nguyên Phệ Đạo 》quyển thứ nhất?”

…… Chưa nghe nói qua.

Chẳng trách Dung Huyền kiến thức hạn hẹp, công pháp cắn nuốt vốn rất ít thấy, thậm chí còn không có cấp bậc, tu vi càng cao công pháp càng mạnh, môn pháp này quả thực là giấc mộng tha thiết của các bậc cường giả. Đáng tiếc chỉ có quyển thứ nhất.

Công pháp không hoàn chỉnh lại khó học có ưu cũng có nhược, Dung Huyền suy tư, tiếp tục đọc, cuối cùng hô hấp cứng lại như bị điện giật, hoàn toàn không nói ra lời.

Bí thuật cấm kỵ của《 Hỗn Nguyên Phệ Đạo 》quyển thứ hai, gọi là thánh pháp niết bàn.

!!!

Thánh pháp niết bàn, y đương nhiên nhớ rõ!

Khiến hai đại Cổ Giáo không tiếc trở mặt đều phải cướp đoạt, đến cả bậc quái vật như Thần Triều Đại Diễn cũng mơ ước…… Chỉ vì bí thuật trong đó? Công pháp này rốt cuộc nghịch thiên đến mức độ nào.

Đột nhiên Dung Huyền ngửa đầu cười điên cuồng, học, tại sao không! Đời trước chưa từng thấy qua thì đã bị vu hãm đến chết, vậy nếu đời này y ngồi trên đầu bọn họ thì sao? Đây vốn là thứ y nên được.

Mặt đất rung chuyển, trong không gian truyền thừa xuất hiện các vết nứt.

——《 Hỗn Nguyên Phệ Đạo 》phụ trách giết chóc, cất chứa vạn pháp, đạt đến đỉnh cao thậm chí có thể hủy thiên diệt địa, nhưng từng bước cực kỳ khó khăn, gian khổ. Người tu luyện môn pháp này sẽ được kế thừa cơ nghiệp, không được khuất phục trước bất kỳ thế lực nào, tộc nhân Dung Tộc không thẹn với trời đất lại chịu khổ bị giẫm đạp, giết hết kẻ thù cũng không cần áy náy, toàn lực sống sót……

Cuối cùng, thần niệm dần dần ít đi, những vết nứt đáng sợ leo khắp cột đá cao ngất trời, bắn ra ánh sáng đen kinh người.

Dung Huyền đứng trong hư không, hắc quang trong nháy mắt biến mất giữa hàng lông mày.

Cột đá sừng sững lâu đời đột nhiên đổ sập, không gian vỡ vụn bong ra từng mảng như tấm gương vỡ, lộ ra một vùng bóng tối rộng lớn, sóng gió tràn vào ...

Dung Huyền cuối cùng cũng được truyền thừa, không gian này cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

Đá vụn cuồn cuộn từ trên trời rơi xuống, dòng chảy hỗn loạn suýt chút nữa xé nát thân thể của y, Dung Huyền nện vào đống đổ nát, dựa sát vào đá tiếp tục tìm nơi trú ẩn.

Lực cắn nuốt bá đạo nhập vào cơ thể như một tia điện quái dị mà cuồng bạo, toàn thân co rút như thể nội tạng bị di chuyển. Dung Huyền đột nhiên túm chặt cạnh của chiếc kiềng đồng bị lật để ổn định thân hình, nhưng lại bị đẩy ra cùng nó.

Trời đất quay cuồng, ánh nắng chói chang làm nhức đầu, khi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc là nghĩa trang cách tổ địa của Dung tộc không xa. Nơi y bị hút vào là không gian truyền thừa.

Vạc đồng nện trên mặt đất, đúng lúc cả người Dung Huyền run lên, máu trào ra khỏi miệng. Thoát khỏi không gian hủy diệt nhặt về được một mạng, nhưng không phải là dấu chấm hết. Mọi chuyện còn tệ hơn y nghĩ, sức mạnh của Hỗn Nguyên Phệ Đạo cực kỳ bá đạo, trước đây chưa từng thấy, tu luyện cực kỳ khó khăn, nhưng lực công kích lại mạnh hơn. Chính vì để có được chiêu thức này mà tu vi của Diệp Hạo lùi lại, trùng tu cảnh giới vậy mà lại cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.

Mà chính mình vẫn luôn đuổi theo, nhưng chưa bao giờ đuổi kịp. Đã đủ rồi!

“Diệp Hạo Nhiên có thể làm được, ta cũng có thể!”

Dung Huyền khống chế linh lực toàn thân muốn dẫn đường cho Hỗn Nguyên Phệ Đạo vào trong cơ thể, nhưng không được. Thân là Linh Giả chẳng sợ bộc phát linh lực trong thân thể, trước mặt Hỗn Nguyên Phệ Đạo như gà vườn chó xóm, không chịu nổi một kích. Khoảnh khắc đầu đụng phải mép tấm bia đá, suýt chút nữa nửa ngất xỉu.

Hỗn Nguyên Phệ Đạo cắt đứt kinh mạch trong cơ thể như dao cắt đậu phụ, cắt da lao ra khỏi cơ thể, ngưng tụ thành một vòng xoáy tối đen như mực, lực hút kinh khủng phóng ra ngoài.

Linh khí vô tận đến từ bốn phương tám hướng, điên cuồng ùa vào máu trong cơ thể!

“A!” Dung Huyền thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn suýt chút nữa biến thành người đầy máu.

Mắt thường có thể thấy được thiên địa linh khí nhanh chóng tụ tập, bầu trời trong xanh trong khoảnh khắc bị mây đen bao trùm.

Sắc trời ảm đạm, mây đen cuồn cuộn, gió thổi mãnh liệt. Sấm sét màu tím quét ngang bầu trời, có thể nhìn thấy những con thú hung dữ đang gầm thét trong thiên kiếp, tiếng leng keng của xích sắt nặng nề va vào nhau, chỉ có sự ra đời của dị bảo và tân pháp mới có thể kích hoạt dị tượng của trời đất!

Thiên địa thay đổi lớn, lôi đình vạn quân. Vô số tu sĩ trong phạm vi trăm dặm khi nhìn thấy kỳ quan này, sợ hãi run lên, lại không tự chủ bị hấp dẫn.

“Đây là cái gì, có dị bảo xuất thế?”

“Ai đang chiến đấu trên mây, con thú bị mắc kẹt kia là hư ảnh ư……”

Đạo tu cách tổ địa không xa, nhìn lên chỉ thấy mây đen, không thấy được toàn cảnh, nghe thấy tiếng rên tê tâm phế liệt của ai đó trong mộ địa và tiếng đá sụp đổ, họ chạy tới hốt hoảng kêu: "Ai!"

Dung Huyền bừng tỉnh, cảnh tượng này cực kỳ chấn động, vượt quá dự kiến của y, cơ thể y như sắp nổ tung cùng với linh lực bị hấp thu.

Vạc đồng ngăn cách âm thanh bên ngoài, tình huống trong chốc lát liền trở nên yên lặng.

Dung Huyền đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, y chỉ có thể dốc hết sức luyện hóa nuốt chửng hắc mang, một bên thúc giục vạc đồng, đè thấp thân mình men theo hướng đến linh đàm của ngọn núi mà lao ra.

“Không có hương thơm đan dược, không phải là linh dược trưởng thành. Cái gì vậy, bóng đen? Chẳng lẽ là ma?” Nhiều đệ tử khiếp đảm không dám tới gần.

Dung Huyền vọt vào trong sơn động, chiếc vạc đồng vỡ nát cuối cùng cũng bị sức tàn phá của người áp đảo, bật tung, sắc mặt y tái nhợt, suýt chút nữa rơi vào trong linh đàm!

Sức mạnh của Hỗn Nguyên Phệ Đạo xuyên qua nhiều kết giới, mở rộng kinh mạch toàn thân ra gấp đôi, tẩy gân phạt tủy để cấu tạo lại cơ thể đủ khiến người ta phát điên.

Ở trong Khóa Hồn Tháp luyện hồn ước chừng ba ngàn năm, linh hồn vỡ vụn đau đớn nhẫn nại suốt ba ngàn năm, chỉ là công pháp luyện hồn mà thôi, đừng nghĩ đến việc bóp chết ta!

Bên ngoài có người tuần tra, Dung Huyền hít sâu một hơi, hai mắt đầy tơ máu, không kêu lấy một tiếng.

Một sớm ngộ đạo, hơn bốn tháng qua đi.

Quá trình dung hợp lâu dài cuối cùng cũng dần dần dịu đi, nuốt lấy hắc mang một cách nhẹ nhàng, đến giây cuối cùng tan biến, gần như là bản năng hoặc có thể là đã dự tính từ lâu, Dung Huyền đã làm một việc mà không ai ngờ tới.

Y dùng linh lực của mình để chặt đứt đuôi của hắc mang đang rút lui nhanh chóng, giữ lấy sức mạnh nuốt chửng nguyên thủy! Hắc mang phát điên giãy dụa, cổ họng phun ra một ngụm máu tanh ngọt. Khuôn mặt vặn vẹo, y gầm lên bằng một giọng khàn khàn:

"Tinh luyện!"

Linh lực cùng lực cắn nuốt chấn động mạnh, một nguồn năng lượng kinh khủng xé nát nội tạng và gân cốt, Dung Huyền bị chấn động, suýt nữa ngất xỉu. Linh lực trong cơ thể nhanh chóng bị tiêu hao, linh khí lại được bổ sung bằng cách hấp thu trong linh tuyền.

Dung Huyền dẫn động hết tinh huyết hồn lực, gần như là một ăn cả ngã về không.

Cả một tháng trôi qua, cuối cùng cũng luyện hóa được một sợi Hỗn Nguyên Phệ Đạo, hắc mang lơ lửng trong biển khí, vụt lên như ngọn lửa.

“Thành công rồi.” Dung Huyền mở mắt ra, ánh sáng trong mắt lóe lên, cười ha hả thành tiếng, cả người như bị rút sạch máu, nhìn như một ông lão tiều tụy, giọng nói khô khốc khàn khàn.

Y vươn tay, tâm niệm vừa động, trên đầu ngón tay có một tia sáng đen rất mỏng nhảy lên, không gian chung quanh vặn vẹo giống như một vòng xoáy cực nhỏ, có lực hút kinh người, linh khí trong sơn động tụ lại, ùa vào trong cơ thể! Chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được thân thể đã trở nên sung mãn, sau nửa giờ, nó lại như được tái sinh.

Cả người Dung Huyền trắng nõn như ngọc, kinh mạch thông suốt, tinh thần sáng suốt, sức mạnh vô biên, chỉ cần một cú đấm là có thể làm sập núi.

Chỉ với một ý nghĩ, linh lực kích hoạt, năm đạo kinh mạch trong cơ thể được nối liền, linh lực uy nghiêm còn hơn xa kiếp trước. Dung Huyền cả kinh, trong mắt là sự ngạc nhiên đến không thể tưởng tượng được, vui sướng vô cùng.

“Linh Giả bậc năm!”

Hỗn Nguyên Phệ Đạo quả nhiên lợi hại, chỉ là tu luyện tầng thứ nhất, thế mà trực tiếp đột phá Linh Giả bậc năm, quả thực khiến người nghe kinh sợ.

Linh tuyền hoàn toàn biến thành nước trong, Dung Huyền dựa vào bên hồ, không muốn nhúc nhích, lười biếng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Ở trong hồ nước hôn mê một ngày một đêm, Dung Huyền bị tiếng gào rống đánh thức, sau đó nghe được có tiếng người thở dốc. Y duỗi tay chống trên mặt đất, tựa lưng vào bên linh đàm, từ từ mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt to trong veo.

Có một thiếu niên mười tuổi ngồi xổm ngay trước mặt y.

“Ta……” Thấy nam tử trong nước mở mắt, kinh hãi lùi lại, hai tay chống trên mặt đất nhìn thiếu niên trong bể với vẻ mặt đờ đẫn. Chưa bao giờ thấy qua một người nào xuất trần như vậy, giống tiên nhân không dính nửa điểm phàm khí.

Thiếu niên cúi đầu nhìn chính mình, quần áo cũ nát cả người dơ hề hề, trong lúc nhất thời cái gì cũng quên.

Linh khí trong linh tuyền đã bị cắn nuốt hầu như không còn, nhìn cũng không khác gì nước trong, cho dù là bảo vật trong cột đá trên núi, đứa trẻ này không phải Linh Giả thì cũng không nhìn ra được manh mối ở đây, không nhất thiết phải che giấu. Dung Huyền suy nghĩ một lát rồi yên lòng.

“Ngươi vào đây bằng cách nào?”

Dung Huyền đứng dậy, nước không quá eo, y không mặc quần áo, tóc đen ướt sũng dính trên ngực, vai rộng eo thon làn da trắng nõn, bên dưới mơ hồ có chút ánh sáng trong suốt.

“Chỗ đó.” Thiếu niên ngơ ngác mà chỉ về phía sau, nham thạch bên bụi cỏ bao trùm, có cái lỗ ẩn nấp cực kỳ nhỏ, vừa hay đến đầu gối, “Ta từ trong động kia chui vào, không biết bên trong có người.”

Thượng giới cường giả vi tôn, nếu sơn động này có chủ, thân là tiểu bối tự tiện xông tới thực sự không lễ phép. Chân tay của thiếu niên có chút luống cuống.

Quả nhiên, Dung Huyền mặc vào quần áo đứng dậy, trực tiếp đuổi người: “Đi ra ngoài.”

Grào!

Bên ngoài núi truyền tới tiếng rống bén nhọn của yêu thú, như ngay gần bên tai.

Thiếu niên giật mình, cuối cùng nhớ ra chuyện gì, hắn sắc mặt trắng bệch, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dung Huyền: “Huyết tích ở bên ngoài, khẩn cầu đạo trưởng……”

Một cái đầu mảnh khảnh xuyên vào trong hang, phủ đầy vảy màu xanh lục sẫm ánh lên một tia lạnh như băng, con ngươi đen như mực lộn ngược, miệng hé mở, răng nanh dữ tợn đầy mùi hôi thối, chiếc lưỡi dày dài tới ba thước, chất nhầy đầy ghê tởm quét về phía hai người như một cây roi dài.

Dung Huyền không thèm nhìn, giơ tay ra quyết định đập, một tiếng nổ mạnh, đầu con thằn lằn bị xé toạc, mùi máu tanh hòa cùng mảnh vỡ văng tung tóe.

Băng quyết vốn chỉ là pháp quyết Hoàng giai trung phẩm, Thanh Sơn Phái chỉ là một sơn môn cực nhỏ trực thuộc của Thượng Thanh Tiên Tông, pháp quyết công kích tối cao cũng chỉ có vậy, độ khó tu luyện cao hơn một chút, chỉ có người có ngũ hành tu vi đạt đến cảnh giới Linh giả bậc hai mới có thể tu luyện thành công.

Đời trước Dung Huyền tu vi dừng bước ở Linh Giả bậc một, chỉ có thể tu luyện pháp quyết Hoàng giai hạ phẩm thực lực thấp hèn, mượn đọc băng quyết còn bị nhạo báng là đua đòi, sau khi sống lại Dung Huyền nhìn một lần là biết.

Không đáng nhắc tới.

Hoàng giai trung phẩm pháp quyết thấp kém này thật sự không đủ xem, với kinh nghiệm của thánh nhân thực sự không hấp dẫn. Thanh Sơn phái chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều sơn môn trực thuộc của Thượng Thanh Tiên tông. Cao thủ trẻ tuổi đi tiên tông chẳng là cái thá gì. Không ai ở Thanh Sơn Phái hiểu rõ điều này hơn Dung Huyền.

Tiêu hao linh dược để bổ sung linh lực còn thiếu có thể khiến cho việc tu luyện có hiệu quả hơn phân nửa, về sau muốn tu luyện càng thuận lợi thì linh dược càng phải hiệu quả hơn cái trước, cũng có thể dựa vào Hỗn Nguyên Phệ Đạo cắn nuốt ngũ hành linh lực lột xác tiến cấp, càng nhiều các loại nội đan của yêu thú cùng linh dược thì càng tốt.

Chém yêu thú xong, Dung Huyền lười liếc hắn một cái: “Ngươi có thể đi rồi, về sau đừng bén mảng đến đây.”

Thiếu niên đi đến bên cạnh Dung Huyền, không dính lấy nửa giọt chất nhầy. Không kịp khiếp sợ, nhìn về phía chính diện nhận ra là quần áo của đệ tử nội môn Thanh Sơn Phái, nhẹ nhàng thở ra, như bắt được cọng rơm cứu mạng hốc mắt lập tức đỏ lên.

“Cầu xin ngươi hãy cứu tiểu muội, ngoài đó có yêu vượn, ta không thể dẫn nó đi, nó sẽ làm bị thương muội ấy, xin ngươi mau cứu nàng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro