Chương 5: Quỷ của quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết tích cùng yêu vượn đều là yêu thú bậc một, tương đương với thực lực của Linh Giả bậc ba, đủ để phàm nhân nghe tiếng sợ vỡ mật.

Thiếu niên thầm nghĩ, người trong thôn mấy chục người cùng nhau lên cũng không dám đối chọi chính diện cùng yêu thú bậc một, vậy mà vị nam tử trẻ tuổi trước mắt này lại giải quyết dễ dàng, trong lòng kính sợ, quả thực giống với thế ngoại cao nhân.

Ai ngờ này khi cao nhân mở miệng, lại tạt cho hắn một chậu nước lạnh.

“Không cứu.” Dung Huyền nói.

Thiếu niên đôi mắt trong veo tràn đầy nghi hoặc: “Tại sao? Ngươi rõ ràng lợi hại như vậy, yêu thú này cũng không phải đối thủ của ngươi, nếu không đi nàng ta sẽ chết, tất cả đều nói đệ tử Thanh Sơn Phái đều là người tốt, sẽ không thấy chết mà không cứu.”

"Không liên quan đến ta."

“Nhưng ngươi không phải cũng vừa cứu ta sao, lúc ta xông tới ngươi cũng không đuổi ta đi, chỉ có ngươi mới có thể cứu nàng, nơi này lại có không người khác, cầu xin ngươi, muốn ta làm gì cũng được, ta không thể bỏ mặc muội ấy!”

Thiếu niên cảm thấy oan ức, gấp đến mức hai mắt đỏ lên, có lẽ là hắn chưa đủ thâm sâu, cho rằng Dung Huyền cứu hắn thì là người tốt, cứu người khác cũng là chuyện đương nhiên.

Thật khó để khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nói những điều vô nghĩa trong lúc vội vàng, ngoại trừ tuổi còn nhỏ, nó vô dụng.

“Cứu ngươi chỉ là tiện tay. Mạo hiểm để cứu những người không liên quan là không đáng nếu họ không có lợi ích gì. Ngươi chỉ có thể liều mạng mình, điều đó vô ích."

Dung Huyền còn có thương tích chưa lành, y không muốn nhiều lời cùng đứa nhỏ này, “Ngươi có đi hay không? Còn không đi, ta ném ngươi ra.”

Thiếu niên bị bắt về lại phía xác con quái vật, vùng vẫy nhưng vẫn không chịu thua: "Thực xin lỗi, ta không nên nói nhảm. Mẹ của nàng ta bị bệnh nặng, chỉ có thể sống tiếp bắng linh quả, ta biết nó ở đâu, muội ấy nhất định muốn đi theo tôi, nhưng ta đã không bảo vệ được muội ấy…" Đã quá muộn, hắn hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.

Dung Huyền dừng lại, xoay người hỏi: “Linh quả gì?”

“Là Thủy Ngọc quả.”

Thủy Ngọc quả hai mươi năm tuổi, là linh dược cấp thấp, khơi thông kinh mạch, cho phàm nhân ăn ít nhất cũng có thể khiến cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Dung Huyền động lòng, đương nhiên chỉ là bởi vì linh quả thuộc tính thủy, thứ này muốn gặp cũng khó, dù cho nó có rất nhiều.

“Có bao nhiêu quả?” Dung Huyền hỏi.

“Hai hoặc ba quả.” Thiếu niên nói đúng sự thật.

“Dẫn ta đi.”

“Dạ?” Thiếu niên nhất thời không phản ứng kịp.

“Ngươi dẫn đường, đi cứu muội muội ruột của ngươi.” Nói xong, Dung Huyền im lặng một lúc, bổ sung, “Bất kể nàng ta sống hay chết, hai quả linh quả đều là của ta, nếu có cái thứ ba ngươi có thể lấy không. Hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn dẫn ta đi, hoặc là ta trực tiếp sưu hồn khiến ngươi choáng váng giữ hơi tàn được thêm mấy ngày. Khuyên ngươi đừng nghĩ tới việc động tay động chân, ta chỉ dùng một ý niệm là có thể lấy mạng của ngươi.”

“Không phải muội muội ruột, chỉ là tình cờ gặp mà thôi. Bên kia, ở phía trước sơn cốc bên cạnh.” Thiếu niên thỏa hiệp, mếu máo thấp giọng nói.

Nói là một chuyện, có thật sự có hay không, Dung Huyền cũng lười để ý, theo quan điểm của y, không phải người thân còn xen vào chuyện của người khác, quả nhiên là trẻ con. Y đi tới mép của cái lỗ nhỏ, cắt đầu con thằn lằn, lấy ra nội đan của yêu thú bậc một, liếc nhìn cột đá không nói gì rồi rời đi.

“Đi ra ngoài trước đã.” Dung Huyền khom lưng ôm lấy eo của thiếu niên, nhấc ngang hắn lên. Vừa gầy vừa nhẹ, eo nhỏ đến mức một vòng tay ôm vẫn thừa.

Thiếu niên tuy không dễ chịu nhưng cũng không dám nhúc nhích, cứ mặc y bế.

Hai người đi ra khỏi sơn môn, cửa đá phía sau đóng chặt.

“Vậy ra đây là cửa chính.” Vừa rồi hắn khoan lỗ làm gì, thiếu niên vừa thấy ánh sáng liền giãy giụa muốn đứng xuống.

“Đây là chỗ của ta, ngươi không được phép đến nữa, cũng không được nói cho bất kỳ ai.” Sau khi thiếu niên gật đầu thề thốt, Dung Huyền lập tức lên đường, “Ta đưa ngươi đi, ngươi tới chỉ đường.”

“Ta chạy nhanh lắm, con thằn lằn to lớn kia sẽ không đuổi kịp ta. Sẽ không kéo chân ngươi!” Thiếu niên vội nói

“Nói ít thôi, đừng làm chậm trễ thời gian.” Dung Huyền bật nhảy, dẫm lên cành cây chạy nhanh đi. Thiếu niên thức thời ngậm miệng.

Đến một chỗ trong sơn cốc, xuyên qua rừng cây, hai mắt mở to. Những tảng đá gồ ghề, thảm thực vật tươi tốt, ẩm ẩm, quả thực rất thích hợp cho sự sinh trưởng của linh quả.

Lúc tới gần mùi máu tươi tức khắc nồng đậm khiến Dung Huyền nhíu mày, dấu vết yêu thú đánh nhau quá rõ ràng, trên mặt đất toàn là vết máu.

“Yến nhi!” Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, đẩy Dung Huyền ra, chân vừa chạm xuống đất, thất tha thất thểu chạy vào bên trong.

Dung Huyền đi theo, nhìn chung quanh một vòng rồi dừng lại ở nơi nào đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.

Trên cây nho xanh có ba tinh thể bạch quả như ngọc, giống như một vài ngọn đèn nhỏ, linh khí mạnh mẽ. Mùi thơm nồng đậm của hoa quả từ xa phả đến, ven đường hơn phân nửa là xác quái vật, huyết nhục mơ hồ lộ ra xương cốt, hiển nhiên cách đây không lâu đã xảy ra một trận hỗn chiến, hẳn là do linh quả mới lớn thu hút yêu thú đến tranh đoạt.

Y bay lên, chuẩn bị hái linh quả.

Dưới mặt đất cách đó không xa có màu vàng tươi, lồng ngực khẽ phập phồng, thấy Yến nhi bình yên vô sự, thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, đang muốn cảm ơn Dung Huyền.

Như cảm giác có gì đó mà ngẩng đầu, hắn thở ra khí lạnh.

“Đạo trưởng cẩn thận!”

Gầm!

Đột nhiên một tiếng gầm nhẹ, một con yêu vượn rũ bỏ lớp sỏi trên người rồi đứng dậy, cao chừng một trượng, hai mắt đỏ tươi lúc nào cũng có thể phát điên.

Dao động vô hình hất tay y ra, Dung Huyền không kịp phòng bị suýt chút nữa đụng vào vách núi, phủi tay một cái bắn ra oanh kích.

Đòn tấn công không nhằm vào yêu vượn, mà là đập vào vách đá, một viên đá nhỏ lăn xuống. Yêu vượn bị thương, hiển nhiên là vừa trải qua một trận kịch liệt, cũng không để ý đòn đánh rõ là lệch hướng.

Nó đã giác ngộ và biết mình không địch lại Dung Huyền, nó quay ngoắt đi, đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm vào thiếu niên cách đó không xa.

“Đa tạ đạo trưởng! Tiểu Yến vẫn còn sống.” Thiếu niên hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm, kêu lên với Dung Huyền. Quay đầu lại, hắn đang đối diện với cái đầu to dữ tợn đầy tóc và răng nanh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy
hướng về phía Dung Huyền kinh hô ra tiếng.

Đúng lúc có một tiếng động lớn, những tảng đá phía trên rơi xuống ầm ầm, nện vào người yêu vượn! Đó là từ đòn kích trước đó Dung Huyền đã nhắm vào chỗ dựa dưới tảng đá trên sườn núi, đến khi không chịu được sức nặng, tảng đá từ trên lăn xuống, đáp xuống lưng của yêu vượn.

Bụi đất đầy trời, bao phủ khắp phạm vi mười trượng.

Máu tươi tóe ra trên mặt của thiếu niên, hắn cứng đờ, không thể tưởng tượng được nhìn Dung Huyền.

Núi khẳng định sẽ không rỗng mà đổ xuống, từng thấy một hòn đá bị vỡ chỉ với một cú đánh, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cả một ngọn núi vỡ vụn chỉ với một cú đánh, thật quá mạnh.

Ngay khi hắn đang kinh ngạc, một luồng sáng trắng bay tới từ trong màn sương xám, thiếu niên giơ tay nhận lấy nó với đôi mắt mở to, đúng là Thủy Ngọc quả!

Hắn toét miệng cười.

“Đạo trưởng đại ân đại đức, suốt đời khó quên! Sau này ta vào Thanh Sơn Phái tu luyện có thành tựu, nhất định sẽ báo đáp, đạo trưởng hãy tin ta, tên ta là……”

“Không cần, theo như thỏa thuận mà thôi, không cần phải nhớ ơn ta.” Vào Thanh Sơn Phái thì có thể có tiền đồ gì, Dung Huyền không muốn liên quan quá nhiều đến người ngoài.

Tảng đá chôn xác quái thú, chỉ chừa ra một cái đầu, y quay lại lấy tay tập trung vào đầu con vượn, muốn nhổ cỏ tận gốc.

Đột nhiên, trước mặt tối sầm, một bóng người gầy gò che ở trước mặt.

“Đợi đã!”

“Ngươi muốn làm gì.” Dung Huyền đột nhiên thu tay, đúng là tìm chết, một kích đi xuống tiểu quỷ này không chết cũng tàn tật nửa người.

Thiếu niên co rúm lại, nhưng không tránh ra: “Có thể để cho nó một con đường sống được không.”

Yêu thú hung mãnh, càng bị thương nặng càng tàn bạo, thời điểm nào cũng không thể thiếu cảnh giác.

Dung Huyền không để ý tới hắn, tịnh chỉ như đao đang muốn cho yêu vượn một kích cuối cùng.

“Nó đã bại rồi, không cần thiết hạ sát chiêu.” Thiếu niên ngây ngô thở hổn hển nói.

“Bại trận cũng chỉ có đường đi chết.” Ánh mắt Dung Huyền lạnh băng. Nếu người thua chính là y, yêu thú này cũng sẽ không chút lưu tình xé xác y. Nơi này chỉ toàn là người tàn phế cùng xác chết, nhưng có quá nhiều dấu chân hỗn độn, yêu vượn trước nay đi thành đàn, tuy rằng là yêu thú bậc một, nhưng số lượng nhiều, y cũng không cam đoan có thể an toàn rút lui.

“Cút ngay!”

“Nó lúc nào cũng có thể giết Yến nhi, nhưng vẫn không xuống tay với Yến nhi, nếu không phải chúng ta muốn đoạt đồ của nó, nó cũng sẽ không tức giận. Yêu thú này không làm sai gì cả, nơi này vốn dĩ là chỗ của nó, chúng ta là người đột nhập, còn lấy đi linh quả nó bảo vệ nhiều năm, rồi còn muốn đoạt mạng của nó, nó cũng quá đáng thương rồi……”

“Cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn, ngươi không hiểu được điều này mà cũng dám xông vào rừng hoang. Bảo ngươi lăn đi ngươi có nghe hay không, nếu không ta giết ngươi một thể."

Đứa trẻ này không biết trời cao đất rộng, Dung Huyền thật là muốn giết người. Vẫn còn có thiện cảm với yêu thú, còn coi yêu thú như con người, yêu thú bỏ mặc nữ tử này chết vì thấy nàng ta tay trói gà không chặt, thuận tiện làm đồ ăn dự trữ cho sau này.

Thiếu niên cắn chặt răng, không thể nghĩ được người này mặc quần áo của đệ tử Thanh Sơn Phái, tu vi hơn người, lại là hạng người máu lạnh vô tình như vậy! Hắn giang hai tay ra trước sau không có buông: “Không được! Muốn giết cứ giết đi, dù sao mạng cũng là ngươi cứu, giết cũng tùy ngươi.”

Nghe những lời này thật sự rất đau đầu, y uống nhầm thuốc rồi mới nhiều lời với tên nhóc này. Ánh mắt đầy sát khí của Dung Huyền càng lúc càng phức tạp, cực kỳ ép buộc, như muốn xé nát hắn. Đứa trẻ nhắm chặt mắt lại.

“Đừng mà!” Giọng nữ sắc bén chói tai, cô gái vừa tỉnh dậy vẻ mặt khiếp sợ, đột nhiên che miệng lại, đạp chân trở về.

Yêu vượn thở hổn hển nhân cơ hội gầm lên, tiếng vang hết đợt này đến đợt khác hô ứng từ xa đến gần.

Dung Huyền nhìn về phía cánh rừng xanh ở xa đang đung đưa, có điềm báo chẳng lành

“Vậy tự sinh tự diệt ở đây đi”

Bây giờ đã có được những gì cần lấy rồi, không cần phải nói những điều vô nghĩa với đứa trẻ này. Dung Huyền không thèm nhìn người thiếu niên nữa, mặc kệ con quái vật đang hấp hối trên mặt đất, bay đi, ngay sau đó biến mất.

Sau khi Dung Huyền rời đi, thái độ thù địch của yêu vượn lộ rõ, tơ máu trong đôi mắt gớm ghiếc dần dần nhạt đi, càng lúc càng trở nên băng giá và cắn xé. Nó nhìn chằm chằm vào quả Ngọc Thủy trong tay của thiếu niên, nhưng không đoạt lấy.

“Mẫu thân Tiểu Yến bị bệnh, cần thứ quả này để cứu mạng, thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn huỷ hoại chỗ này của ngươi. Cảm ơn ngươi đã không làm Tiểu Yến bị thương, vừa rồi…… Cũng không trách ngươi.” Thiếu niên vẻ mặt chân thành, giải thích với nó. Đôi mắt thanh triệt sáng trong mà chân thành.

Yêu vượn bị chôn trong đá vụn, địch ý trong mắt dần dần biến mất, nó giãy giụa bò ra, không biết từ đâu lấy ra một đám cỏ xanh có hình thù kỳ lạ ném đến phía chân thiếu niên, rống giận gầm lên. Sau đó dùng sức tàn dư tiến vào hang động nửa sụp đổ không ngoảnh lại.

Hẳn là muốn đuổi bọn hắn đi, hai người hai mặt nhìn nhau. Thiếu niên cúi người nhặt linh thảo lên, hai mắt sáng lên.

Cỏ trị thương!

Cũng không phải là linh dược gì, nhưng đây là thứ tốt nhất để điều trị bệnh trầm cảm và các bệnh linh tinh. Có cỏ trị thương cùng Thủy Ngọc quả, những người dân bình thường có thể được cứu kể cả khi chỉ còn nửa hơi thở! Thật là trong cái rủi có cái may.

“Thiên Dương ca ca, người vừa rồi không khác gì kẻ giết người. Cái gì mà Thanh Sơn Phái đều là người tốt, xem ra chưa chắc, chúng ta vẫn đừng nên đi Thanh Sơn Phái.”

Cuối cùng sau khi an toàn ra khỏi cánh rừng, Triệu Linh Yến ở bên hồ rửa mặt sạch sẽ, trông khá tươi tắn, nhưng sắc mặt trắng bệch một cách bất thường, nhớ lại chuyện vừa rồi khiến nàng vẫn còn chút sợ hãi.

Cỏ trị thương phát ra ánh sáng màu lam nhạt, linh khí kém hơn Thủy Ngọc quả một chút, nhưng lại là loại thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho phàm nhân.

Diệp Thiên Dương đem nó đặt vào tay Linh Yến, cười tươi rói: “Yêu còn như vậy, huống chi là người, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro