CHƯƠNG 2: TRÀ XANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vài giây như vậy, Nữu Hỗ Lộc - Dữu Dữ vô cùng hối hận khi quen biết Tống Nam Kha.Hắn như nhìn một đứa bệnh thần kinh, thở sâu, mặc áo khoác lập tức ra khỏi phòng bệnh

Lúc tiến hành làm thủ tục xuất viện, hắn yên lặng tính toán như thế nào để bảo vệ tính mạng. Xem ra hiện tại, thừa dịp trước khi Khương Duy về nước,phương pháp tốt nhất ly hôn bỏ chạy lấy người.

Tống Nam Kha sớm đã tỉnh rượu,lo lắng bắt xe cho Khương Hựu, căn dặn nói lái xe phải chở hắn về . Khương Hựu không từ chối, vẫn không muốn về bên Bùi Minh Tiêu , kêu Tống Nam Kha đưa mình đến Hợp Thịnh Thế Kỷ, bất động sản của hắn trước khi kết hôn.

Một chiếc Ferrari màu hồng nhạt xẹt nhanh qua, cuốn lấy bọt tuyết dừng ở dưới lầu, Tống Nam Kha không yên tâm nói :" Dữu tử , mày có thể tự mình làm được không? Hay là qua nhà tao ?"

"Không sao" Khương Hựu tháo dây an toàn.

" Nhưng Bùi tổng bên kia....."

Bùi Minh Tiêu? Cuộc sống của hắn không cần tra nam tham dự, Khương Hựu nói chắc như đinh đóng cột :" Không cần nói cho anh ta, coi như trận tai nạn xe cộ này chưa xảy ra đi"

Nói xong Khương Hựu đóng cửa xe cái rầm. Ở mùa đông phương bắc bốn giờ sáng trời mới tờ mờ sáng, những tia nắng ban mai yếu ớt xé mở tầng mây, phía sau lưng hắn đột nhiên cảm giác thấy lạnh thấu xương sống.

Rõ ràng vẫn là cái vẻ ngoài đó, lại không hiểu ở đâu xuất hiện khí chất tráng sĩ quyết liệt.

Tống Nam Kha nghiêm trọng hoài nghi, đại tỷ lái xe có thể đã làm chuyện gì rất đáng sợ với hắn.

.

Sau khi kết hôn, Khương Hựu vẫn chưa quay về Hợp Thịnh thế kỷ sống, có điều cậu thường xuyên phái người dọn dẹp, phòng ở cũng không bẩn, thủy tinh trên tường, mỗi khe hở đều được lau sạch sẽ

Khương Hựu không bật đèn , ném bay đôi giày, đi thẳng đến phòng ngủ, lấy thuốc giảm đau từ tủ đầu giường-- trước khi kết hôn, hắn từng trải qua một trận tai nạn xe, so với lần này còn nghiêm trọng hơn, thiếu chút nữa là đi chầu diêm vương .

Hôm nay bác sĩ nói " Đại não bị tổn thương" đó là sau sự cố đó, căn bệnh đau đầu luôn đi theo hắn

Cắn viên thuốc, Khương Hựu oán hận nghĩ, hai năm liên lục đều gặp tai nạn xe, cũng chỉ có pháo hôi mới đạt được đại ngộ " cực tốt" đó đi?

Ha, không đúng, cũng có thể là Bùi Minh Tiêu khắc hắn.

Tên đàn ông chó chết! Tiêu cặn bã!Phi! Khương Hựu vừa mắng vừa chui vào ổ chăn.

Khi mở mắt ra, mặt trời đã ngả về phía tây, đã là buổi chiều.

Sau khi nghỉ ngơi,cơn đau đầu đã đỡ hơn nhiều, hắn đi đến phòng khách uống nước, một bên chậm chậm uống , một bên quét bản thảo ở ghế sô pha

Không đợi tốt nghiệp từ RCA, hắn đã bị người trong nhà sắp xếp kết hôn, đây là bản thảo thiết kế trang sức được mang khi về nước, đa phần là bản nháp, phỏng chừng người giúp việc sợ phá hư nên không dám đụng , vẫn luôn đặt ở đây.

Di động cả một đêm không sạc, không biết điện thoại tắt nguồn từ lúc nào, Khương Hựu cắm sạc điện thoại, tự hỏi làm thế nào mới ly hôn một cách tự nhiên nhất.

" zi zi zi —— "

Lúc này , di động trên bàn trà đột nhiên rung lên, nhìn thông báo trên điện thoại, Khương Hựu thở sâu, bắt máy

"Cậu"

Đầu bên kia điện thoại là cha của Khương Duy - Khương Thiên :" Ừm! Tiểu Hựu!Con không về nhà à?"

Khương Hựu ngơ ra một lát mới phản ứng lại "Nhà" chỉ chỗ ở của Bùi Minh Tiêu

Kết quả, không chờ hắn trả lời , bên kia đã khuyên :" Mau tìm tài xế đưa về nhà , chuyện ngày hôm qua ta có nghe nói, Minh Tiêu không đi có thể là sự việc trì hoãn, con đừng lo lắng"

"Hơn nữa cuộc sống hôn nhân xảy ra cãi vã là chuyện bình thường, nếu không vui các con có thể từ từ nói chuyện, không cần náo loạn trốn khỏi nhà, rất dễ làm tổn thương tình cảm."

Tổn thương tình cảm ?

Khương Hựu không nhịn được cười

Tổn thương là tình cảm sao?Kỳ thật là hư tổn đến ích lợi của Khương gia đi.

Công việc kinh doanh của tiệm trang sức Đông Huy dưới thời nhà họ Khương gần đây gia sút hẳn,để thu hút vốn đầu tư , khi nhà họ Bùi ngỏ lời cầu hôn, ông Khương lập tức bắt lấy cành ô liu này.

Cho dù trong lòng người Khương gia đều hiểu rõ, trong cái đám cưới này, Bùi gia không có ý định tốt.

Tập đoàn Bùi thị lập nghiệp từ đầu tư cùng với thu mua , nhất là Bùi Minh Tiêu, một tay nắm giữ ngân tinh thế giới, càng làm nên tiếng tăm lẫy lừng, kẻ khác đổ xô vào lại không thể cảnh giác với tân tư bản. Dựa vào vốn đầu tư từng bước xâm chiếm từng cái xí nghiệp, sau đó từng miếng từng miếng nuốt vào bụng, đây chính là sở trường của hắn.

Đơn giản mà nói, rất nhiều công ty vì thế trở thành vốn đầu tư

Mà Bùi Minh Tiêu chính là người đùa bỡn nó

Sau đám cưới,bên ngoài Khương gia đạt được viện trợ từ Bùi thị, trên thực tế của hồi môn của Khương Hựu là 10% cổ phần của Đông Huy, chính là cái giá của khoản đầu tư này

Vì thế Khương gia liền đem hy vọng ký thác vào người Khương Hựu, hy vọng Khương Hựu có thế giữ lấy Bùi Minh Tiêu, cho Đông Huy có thời gian thở.

Đối mặt cùng với người hòa giải này, Khương Hựu một chữ cũng không muốn nói. Sau khi cha mẹ mất, Khương Thiên chiếu cố hắn cũng không ít, giống như người cha thứ hai, căn bản không thể nói được từ " Không"

Chỉ có thể cứng nhắc nói " Con đã biết"

.

Vốn định nhanh chóng ly hôn chạy lấy người, trải qua cuộc điện thoại này, Khương Hựu hoàn toàn hiểu được, Khương Gia sẽ không tha cho hắn.

Nhưng nếu đã biết được chân tướng, hắn tuyệt đối không can tâm tiếp tục là vật hi sinh. Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, đã chết một lần thì có gì mà phải sợ.

Hắn muốn sống sót, lấy công bằng cho chính mình.Hơn nữa hắn tuyệt đối không buông tha tên khốn Bùi Minh Tiêu, nếu hiện tại không đi được, hắn chịu khổ sở, đôi cẩu nam nam kia đừng nghĩ có thể sống dễ chịu!

Trong sách thiết lập của hắn không phải là pháo hôi trà xanh sao?

A, tốt lắm!!!!

---- Vậy tôi sẽ làm trà xanh cho anh xem!!1

Khương Hựu cười lạnh một tiếng, từ bóp tiền lấy ra thẻ tín dụng, hùng hổ đi ra cửa.

Cùng lúc đó, Ngân tinh quốc tế tầng 48

Tối hôm qua chuyến bay lùi lại mười mấy giờ, hạ cánh đã là buổi chiều. Dù sao đã bỏ lỡ tiệc sinh nhật của Khương Hựu, Bùi Minh Tiêu trực tiếp đến công ty .

Hắn vừa đi vừa phân phó trợ lý Quách Chiêu:" Tìm bộ phận chứng khoán đem cho tôi một phần báo cáo xu hướng cổ phiếu 300223 và 300976, nửa tiếng nữa bảo trưởng phòng tài vụ đến văn phòng tôi, ông ta sẽ biết phải làm gì , gửi email cho các giám đốc bộ phận có cuộc họp lúc 4 giờ'

".... Bùi tổng!" Sau lưng đột nhiên có người hô to, đánh gãy lời hắn nói.

Tầng 48 chỉ có văn phòng tổng giám đốc cùng với trợ lý, nhân lúc Bùi Minh Tiêu thích yên tĩnh, bình thường nhân viên nói chuyện đều cố gắng nhẹ giọng, không ai dám ồn ào.

Ở chỗ này mà la to chỉ có thể là người ngoài, Bùi Minh Tiêu bước chân không dừng, tiếp tục đi về phía trước, "Quách Chiêu,tìm bảo an xử lý đi"

"Vâng" Quách Chiêu nhanh chóng gọi điện thoại" Phòng bảo an sao!Đội trưởng đội bảo an tầng 48 làm cái gì vậy! Mau tới đại sảnh!!"

Thừa dịp Quách Chiêu gọi điện thoại, người đàn ông mà đã hét lên chạy tới bên Bùi Minh Tiêu:" Bùi Tổng! Xin chào ! tôi là Âu Cách Thương mậu Lão Mã , xin cậu cho tôi vài phút, tôi muốn cùng cậu nói chuyện !"

Âu Cách thương mậu.... Bùi Minh Tiêu ngẫm nghĩ, là một trong số xí nghiệp mà công ty đang thu mua.

Lão Mã nhắm mắt theo sát bên người hắn, khuôn mặt đầy tang thương,giọng nói khàn đặc : " Âu Cách tuy rằng gần bị thua lỗ, nhưng nó là do một tay tôi gây dựng, kinh doanh hơn 4 năm , tôi biết tình trạng của nó, và tôi tự tin rằng nó sẽ chuyển lỗ thành lãi. Chúng tôi sắp nhận được một đơn hàng lớn,dự tính doanh thu cuối năm nay ở mức hai nghìn đến ba nghìn vạn, xin cậu trước hết hãy giữ lại quan sát, đừng dừng kinh doanh, được không?"

Trước khi đề xuất thu mua, hạng mục ngân tinh sẽ đánh giá giá trị xí nghiệp. Nếu có giá trị cao, có thể tiếp tục kinh doanh, còn tài sản có hại sẽ được tách ra bán. Nếu giá trị thấp, trực tiếp đóng cửa, tài sản có giá trị sẽ được bán đi, còn lại sẽ vứt.

Trường hợp bán ra tổng thể, ban giám đốc tuy rằng mất đi quyền chế , nhưng ít ra còn giữ được công ty.Bị đóng cửa, công ty bị phá thành những mảnh nhỏ, không bao giờ.... có thể khôi phục lại.

Đó chỉ là hạng mục nhỏ, do tổ hạng mục phụ trách, Bùi Minh Tiêu khi phê duyệt chỉ xem qua, Âu Cách thương mậu hẳn là thuộc hạng mục có giá trị thấp.

Hắn nhếch môi, hiển nhiên không tính toán với người sủa bậy. Ánh mắt Lão Mã xung huyết:"Hơn nữa năm nay tôi đã 59, cũng sẽ 60 tuổi, trên có người già dưới có trẻ nhỏ. Nếu công ty không còn, tôi không biết sống làm sao..... Âu Cách còn có hơn ba ngàn công nhân, bọn họ cũng giống tôi, trên có người già, dưới có trẻ con, cho nên tôi cầu xin cậu, van xin cậu cho chúng tôi một con đường sống! Nửa năm, chỉ nửa năm , tôi sẽ cho cậu thấy sự thay đổi!"

" Người nhà ông cùng công nhân có chỗ ngủ hay không đây là việc của ông" Bùi Minh Tiêu lúc này mới lên tiếng, giọng nói không hề giao động, " Tôi không phải là nhà từ thiện, không liên quan gì đến tôi"

" Cậu....." Lão Mã sững sờ tại chỗ, không thể nghĩ đến nhận được câu trả lời như thế này.

Những năm tháng cực khổ, tâm huyết kinh doanh cả đời bỗng chốc tan biến, gần hai tháng ông ăn không ngon ngủ không yên, tóc một đêm bạc trắng, người nhà sốt ruột đến phát giận, mẹ ông thậm chí phải phẫu thuật vì bệnh tim.....

Tất cả hết thảy chỉ đổi được một câu " Không liên quan gì đến tôi"

Dây lý trí đứt đoạn, Lão Mã chửi ầm lên:" Bùi Minh Tiêu, mày cho rằng có tiền là giỏi sao? Mày còn là con người sao? Mày có gia đình không? Mày còn có lương tâm không? Tao nói cho mày biết, cái loại súc sinh như mày nhất định chết không tử tế! Chết xuống mười tám tầng địa ngục, heo chó không bằng."

Lúc này , đội trưởng đội bảo an tới, nơm nớp lo sợ lôi người đi

Âm thanh mắng chửi càng lúc càng nhỏ, mà từ đầu đến cuối, Bùi Minh Tiêu chưa từng dừng lại, thậm chí chưa từng liếc người đàn ông kia lấy một cái.

Chỉ khi nhìn thấy những chậu hoa đã được xếp thẳng tắp bị lão Mã làm loạn, mới nhíu mày.

Quách Chiêu thấy không ổn, tự mình động thủ, đem chậu hoa sắp xếp lại thành một hàng, Bùi Minh Tiêu mới vừa lòng vào văn phòng.

.

.

Đi công tác gần nửa tháng, những văn kiện đợi hắn phê duyệt đã sắp thành núi . Đem công việc chồng chất hoàn thành, nghe các bộ phận báo cáo, khi Bùi Minh Tiêu ngẩng đầu, sắc trời đã tối sầm.

Hắn xoa bóp ấn đường, nối điện thoại với Quách Chiêu :" Hắn về nhà chưa?"

Ở bên Bùi Minh Tiêu nhiều năm, Quách Chiêu lập tức hiểu ra" Hắn" là chỉ ai, khó xử nói :" Tôi vừa hỏi qua quản gia, Khương tiên sinh từ ngày hôm qua đến giờ vẫn không về nhà ."

Bùi Minh Tiêu có chút ngoài ý muốn.

Sau khi kết hôn, hắn và Khương Hựu sống riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau. So với vợ chồng hợp pháp, họ giống như khách trọ chung cùng một mái nhà.

Khương Hựu thích chơi đùa, Bùi Minh Tiêu sớm đã biết. Nhưng đối phương rất thông minh, bất luận ban ngày có chơi đùa như thế nào, buổi tối nhất định sẽ về nhà, cũng không đụng đến giới hạn của hắn.

Đây là lần đầu tiên Khương Hựu không về nhà, Bùi Minh Tiêu hỏi : " Hắn đang ở Hợp Thịnh Thế kỷ ?"

" Ở ban ngày, ba giờ trước đã đi rồi, trước khi đi nói quản gia không cần chờ hắn"

Xem ra đêm nay cũng tính không về nhà, Bùi Minh Tiêu nhíu mày.

Quách Chiêu phụ trách lịch trình của Bùi Minh Tiêu, chuyến bay bị hoãn, anh đã ở cạnh Bùi Minh Tiêu, đương nhiên biết lý do Khương Hựu tức giận, vội vàng nói đùa để hòa hoãn không khí:" Có nhiều người khi tức giận sẽ đi mua sắm,đúng lúc hiện tại trời đang chuyển lạnh, Khương tiên sinh có thể đang mua trang phục cho mùa đông, mua rồi sẽ trở về. Bà xã nhà tôi cũng vậy, cứ lấy cớ thay đổi mùa mà mua mua mua, tháng trước tiêu hơn một vạn, làm tôi đau lòng chết đi được, ngài cũng có thể xem tin nhắn ngân hàng."

" Tin nhắn ngân hàng?" Bùi Minh Tiêu mỉm cười" Không có khả năng đó, hắn cũng không lừa tiền ta"

Ngày hôm sau sau khi kết hôn, hắn đưa cho Khương Hựu thẻ ngân hàng, Khương Hựu vẫn không dùng, giữ vững tư cách " khách trọ " , nước sông không phạm nước giếng,ranh giới rõ ràng.

"Đinh ! Đinh ! Đinh "

Vừa dứt lời, di động Bùi Minh Tiêu đột nhiên rung lên, thông báo liên tiếp nhảy ra.

Quách Chiêu rất ngạc nhiên , trên đời này lại có người vợ không dùng tiền chồng, theo bản năng lén nhìn điện thoại.

|Số đuôi thẻ tín dụng phụ của ngài 7777 vào 19:56 ngày 13 tháng 11 tiêu 34399 nhân dân tệ|

|Số đuôi thẻ tín dụng phụ của ngài 7777 vào 19:57 ngày 13 tháng 11 tiêu 198000 nhân dân tệ|

|Số đuôi thẻ tín dụng phụ của ngài 7777 vào 19:56 ngày 13 tháng 11 tiêu 4870000 nhân dân tệ|

|.........|

Cuối cùng có một tin nhắn đến từ Khương Hựu

| Dữu tử: Gần đây nhiệt độ hạ thấp, bên ngoài lạnh lắm nha. Anh lợi hại như vậy, hẳn là sẽ không để ý tôi dùng thẻ mua đồ đi|

| Dữu tử: Mèo con wink . jpg|

Quách Chiêu :"........"

Đây là không tiêu tiền

A, vị này của ngài so với vợ tôi còn phá sản hơn vạn lần.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro