CHƯƠNG 3: BẢO BỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Minh Tiêu nhìn tin nhắn wechat, ảnh đại diện của Khương Hựu.

Bấm vào trang cá nhân, số điện thoại cũng chính xác.

........ Có thể nào là tài khoản bị hack?

Hay là gửi nhầm người?

Không thể trách Bùi Minh Tiêu hoang mang, chủ yếu là Khương Hựu chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn.

Theo lịch sử nói chuyện ,số hai người bọn họ nhắn tin wechat có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nội dung cũng na ná như nhau.

|Ông ngoại kêu anh về ăn cơm |

|Cậu gọi anh về anh cơm|

|Cậu hai gọi anh về ăn cơm |

|Cậu và cậu hai gọi anh về ăn cơm|

Không có biểu tượng nào, đừng nói là biểu tượng cảm xúc--hay là mấy cái loại biểu tượng đáng yêu.

Thật là bất thường.

Ngón tay khẽ vuốt trên màn hình, Bùi Minh Tiêu lo lắng, muốn hỏi một chút. Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối không bao giờ sinh ra cái cảm xúc muốn tìm hiểu tâm tư đối phương, có thể tối hôm qua không đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của Khương Hựu, hắn cảm thấy mắc nợ, chỉ là chưa có thời gian cùng đối phương thương lượng cách đền bù.

Đang lúc suy tư,màn hình dưới tay bỗng nhiên thay đổi.Vốn là hình ảnh ngôi sao bóng đá NBA nay thay đổi thành cái đầu của Samoyed , với hai bàn chân ở mép bàn, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, rũ khóe mắt, giống Khương Hựu như đúc.

Bùi Minh Tiêu thậm chí có thể tưởng tượng , nếu bức ảnh có thể cử động, như vậy thì khi con chó đó mở miệng, nhất định sẽ phát ra âm thanh tội nghiệp" A ô ~ "

Ngay sau đó, tên wechat cũng thay đổi. Từ " Dữu tử" biến thành " Trà Bưởi", hoàn toàn không thể đoán ra mục đích của việc đổi tên này.

...... Xem ra việc tối hôm qua bị kích thích không nhẹ.Đợi khi nào gặp người kết hôn hợp pháp của mình, nhất định phải nói chuyện với hắn.

Bùi Minh Tiêu lời ít mà ý nhiều,trả lời một chữ :" Mua"

Khi nhận được hồi âm của Bùi Minh Tiêu , Khương Hựu đang ở tiệm trang sức thử chiếc kẹp cà vạt đính kim cương xanh.

Bình thường có cơ hội mặt tây trang rất ít, trừ khi có việc ra ngoài, không nhất định phải mua một , hai lần. Vốn dĩ hắn còn đang lưỡng lự, thấy chữ " Mua ", trong nháy mắt quyết đoán đưa thẻ cho nhân viên: " Quẹt thẻ, cảm ơn"

Dù sao cũng không phải dùng tiền của hắn, mua cho vui thôi. Một viên kim cương lớn như vậy , dù cho sau này có đi bán đấu giả cũng thu được một số tiền không nhỏ.

Hơn nữa, số tiền này không tiêu thì để làm gì, lưu lại cho đôi cẩu nam nam kia sống hạnh phúc nửa đời còn lại sao?!Hắn nên tiêu tiền của Bùi Minh Tiêu, dùng sức mà tiêu! Để cho đôi chân ái kia phải ăn không khí mới thôi!

"Tiên sinh, kẹp cà vạt của anh đã được đóng gói vào hộp, xin hỏi có cần kêu người người giao tận nhà cho anh không."

Nhân viên đánh gãy vở kịch trong đầu Khương Hựu, kim cương có giá trị cao , dễ làm người khác chú ý, gây ra những phiền phức không cần thiết, nhân viên sẽ hỏi khách có cần chuyển về nhà không.

Khương Hựu không sợ những thứ đó, chủ yếu là không lái xe, mang theo rất nặng, " Trước cứ để ở đây, ngày mai tôi lại lấy"

" Vâng"

Cùng nhân viên thương thời gian lấy kim cương, Khương Hựu mang theo một đống túi mua sắm---- rất cặn bã mà tiêu tiền , trong lòng vui vẻ mà rời đi.

Chân trước vừa mới ra khu mua sắm, chân sau lại nghe tiếng điện thoại, là Tống Nam Kha.

" Dữu tử, mày khỏe hơn chưa, ra ngoài chơi đi"

"Đi đâu? những chỗ bình thường đều chơi chán rồi."

" Thẩm nhị muốn cùng chúng ta chơi mạt chược, quấy rầy tao cả ngày, tao chưa đồng ý. Ha, cái loại tiểu nhân nói xấu sau lưng này còn có mặt mũi tìm tao..... Có điều y nói thành nam mới mở một câu lạc bộ, toàn là 1, chúng ta đi xem thử đi, hắc hắc...."

Thẩm nhị, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm , là người tối qua muốn dẫn hắn đi chơi cò quay Nga.

Trải qua lần này, Sau này Khương Hựu nhất định đối với y kính sợ mà tránh xa, có điều cùng Tống Nam Kha ra ngoài chơi thì có thể.Không phải vì tìm 1.Hắn đơn giản là không muốn về nhà.

Khương Hựu nói cho Tống Nam Kha tên khu mua sắm, không bao lâu chiếc xe thể thao quen thuộc chạy tới.

Hai người đến câu lạc bộ, xác định thân phận, không đợi Tống Nam Kha cùng tiểu ca mắt qua mày lại xong , chỉ thấy Thẩm nhị mang theo vài người từ thang máy bãi đổ xe đi ra:" Dữu tử!Nam Kha, đúng là các cậu!mau mau mau, cùng chơi đi"

"..........Đậu móa" Tống Nam Kha liếc mắt xem thường," Trước đó không biết nó sẽ tới. Bọn nó có nhiều người, không nên xé rách mặt ở đây, chúng ta đi thôi.:"

Khương Hựu giữ chặt Tống Nam Kha:" Không cần đi, gặp nhau cũng là duyên số, cùng nhau chơi cũng chả có chuyện gì, mất công nó lại cho rằng mình chột dạ."

Tống Nam Kha không hiểu " chột dạ" mà hắn nói là có ý gì , mơ hồ ngồi vào ghế lô.

Đến cùng Thẩm nhị vẫn là những người ngày hôm qua , mỗi người đều dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái. Ngồi ở bàn mạt chược , đảo mắt hai vòng, Thẩm Nhị bảo nam sinh ở bên cạnh mình:" Đi bồi Dữu Tử"

Nam hài đỏ mặt tiến lại, Khương Hựu cũng không làm hắn khó xử, từ hộp thuốc rút ra một điếu, bảo hắn châm lửa, điều này xem như là chấp nhận tấm lòng của Thẩm nhị.

Bởi vì đắc tội với Khương Hựu, Thẩm nhị băn khoăn suốt ngày hôm nay xem làm thế nào để bồi tội, nếu không cũng sẽ không yên với Tống Nam Kha. Xem ra bây giờ, đối phương không để tâm chuyện hôm qua, đầu óc bắt đầu bình tĩnh lại.

Đều nói hội nhà giàu toàn lũ xa hoa dâm dật, nhưng đối với họ, đây không phải là một thủ đoạn thu thập thông tin sao.

"Dữu tử" hắn giả vờ hiếu kỳ : " Tối hôm qua tại sao Bùi tổng không tới? Công ty có việc sao?"

Khương Hựu biết được chủ ý của hắn , vẻ mặt không hề thay đổi:" Ha... Thẩm nhị, quan hệ của chúng ta chưa thân đến mức có thể nói chuyện trong nhà "

Đây chính là không cho người kia mặt mũi, sắc mặt Thẩm Nhị thoáng chốc thay đổi, những người còn lại xấu hổ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không khí đột nhiên trầm xuống.

Thẩm Nhị muốn mắng người, nghĩ đến thế lực phía sau lưng Khương Hựu, nghẹn nuốt trở về, làm sắc mặt trắng trở thành màu gan heo:" Dữu Tử,tôi không phải là đang quan tâm cậu sao"

Khương Hựu ngâm dài" ồ" : " Thì ra là quan tâm a.... Vậy cậu muốn nghe tôi nói cái gì , nói tiên sinh không coi trọng tôi, rất nhanh thôi chúng tôi sẽ ly hôn?"

Bị nói trúng tim đen, Thẩm nhị hoàn toàn nghẹn lời.

" Không nghĩ tới anh ấy lúc đó lại có việc, không thể dự tiệc sinh nhật của tôi, sẽ thu hút nhiều người ' quan tâm' như vậy. Khương Hựu lật bài trên bàn:" Hồ, ta không chơi nữa"

Nói xong hắn mở wechat, nhấn gửi âm thanh:" Em đang ở câu lạc bộ Hào Đình, uống hơi nhiều, kêu người đến đón đi"

Dừng một chút, hắn hạ giọng nói nhẹ nhàng, làm bộ oán giận nói :" Em trước kia chưa từng tới những nơi như thế này, làm sao biết ở đây loại người nào cũng có, thật đáng sợ."

Lúc nói chuyện , hắn có nghiêng di động, mọi người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng tên.

Bùi Minh Tiêu

Có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Bùi tổng, xem ra đối phương đối với hắn rất cưng chiều, ngàn lần sủng ái. Chỉ có Thẩm nhị biết, cái câu" Loại người nào cũng có" là nói cho hắn nghe, sắc mặt càng ngày càng kém.

Khương Hựu vừa quan sát phản ứng mọi người xung quanh, vừa chầm chậm thu hồi điện thoại. Cảm giác thời gian không sai biệt lắm, thời điểm tin nhắn được gửi đi 2 phút, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu hồi tin nhắn

Dựa theo tình hình bận rộn của Bùi Minh Tiêu, khẳng định chưa thấy tin nhắn. Cho dù nhìn thấy, phát hiện hắn thu hồi cũng không hỏi nhiều--- Bùi Minh Tiêu không có lòng dạ để ý hắn

Ha, hắn đúng là một đứa bé thông minh

.

Để che dấu lời nói dối, Khương Hựu đặt một chiếc xe trên app, yêu cầu họ đến sau nửa tiếng nữa.

Câu lạc bộ cái gì cũng có, bên cạnh bàn mạt chược là bàn bi-a, Khương Hựu nói không chơi mạt chược, tên công tử kia ồn ào muốn chơi bi-a

Trong lúc Thẩm nhị luôn ở trên sô pha uống rượu, không ai gọi hắn.

Kỳ thật Khương Hựu đối với bi-a không có hứng thú, một gậy kết thúc, thừa lúc mọi người đòi thể hiện, hắn ngán ngẩm nói" Lái xe đến rồi, không chơi nữa.

"Đừng mà Dữu tử , bóng đều đã dọn xong" có người giữ lại " thật vất vả lắm chúng ta mới tụ tập được một lần."

" Đúng vậy, đúng vậy...." Mấy người đều lên khuyên bảo, làm Khương Hựu có chút phiền, lại muốn bỏ chạy---

" Phanh" một tiếng kêu vang lên , ghế lô đột nhiên bị đẩy ra, góc cửa có tiếng gõ, âm thanh dọa mọi người nhảy dựng.

Tưởng là nhân viên phục vụ không hiểu quy củ, mọi người đều nhìn ra ngoài, thấy một nam nhân cao lớn đứng ở cửa, tầm mắt đảo qua ghế lô, giống như tìm ai đó.

Hắn mặc một bộ tây trang màu xám khói, bên ngoài là chiếc áo khoác màu đen, mang một đôi găng tay màu đen.

Đồng tử so với người bình thường nhạt hơn, là cái màu hổ phách, cho dù đứng cách không xa, cũng khiến cho người ta có cảm giác không thể với tới với.

Một lát sau, tầm mắt hắn dừng lại, sải bước đến bàn bi-a, giờ phút này mọi người mới phản ứng lại được, đây là vị kia.

"Bùi, Bùi tổng?"

Bùi Minh Tiêu nhìn người nọ hơi gật đầu, lập tức chuyển hướng đến Khương Hựu.

Nhìn ra tên cặn bã Tiêu, Khương Hựu giận đến mức đánh ra ngoài. Hắn vừa rồi có uống chút rượu, đang mơ hồ, quay đầu... chỉ chừa cho Bùi Minh Tiêu thấy một bên sườn mặt trắng nõn:" Sao anh lại tới đây? Ván này vừa mới bắt đầu, còn chưa có bắn xong, bắn xong mới có thể đi"

Bùi Minh Tiêu hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu :" Đưa tôi cây gậy"

Công tử ca khom người đưa gậy tới, Bùi Minh Tiêu áng chừng trọng lượng, có chút nặng, cởi áo khoác ngoài cùng bao tay, đi đến bên trước bàn.

Ngay sau đó, âm thanh của cây gậy cùng bóng bi-a chạm nhau phát ra, Bùi Minh Tiêu phá bóng, sau đó thay đổi góc độ, trái bóng số tám bị bắn vào lỗ.

Mười phút đầu, " Đang" một tiếng, quả bóng màu trắng cuối cùng cũng vào lỗ

Im ắng......

Bùi Minh Tiêu lấy áo khoác, hất cằm về phía Khương Hựu đang dương dương tự đắc :" Bắn xong, về nhà"

.

.

Thời tiết phương Bắc khá khắc nghiệt, khi trời lạnh, bạn có thể bị đông cứng, không biết khi nào, trên trời lại có tuyết rơi.

Bởi vì không tính toán ở lâu, lái xe Bùi gia chưa tiến vào bãi đổ xe ngầm, dừng xe ở ngoài cửa câu lạc bộ. Ra khỏi cửa, Khương Hựu đi sau lưng Bùi Minh Tiêu, chân trước đá chân sau, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.

Thằng đến khi lên xe, áo lông bị tuyết làm ướt, khí lạnh tiến vào làn da, Khương Hựu mới thanh tỉnh--- Hắn như thế nào lại đi cùng Bùi Minh Tiêu?

Không phải đã nói là không về nhà sao?Hắn đang làm gì???

Khương Hựu cắn chặt môi, khuôn mặt nhăn lại. Ngay sau đó hắn ý thức được, không phải là một đối tượng kết hôn đạt tiêu chuẩn.

Cửa câu lạc bộ cách chỗ dừng xe rất gần, Bùi Minh Tiêu không tốn công mặc quần áo, áo khoác vẫn vắt trên tay.

Cũng không nói cho hắn mượn áo chống lạnh.

A, đồ tra nam, Khương Hựu đi xa tên cặn bã Tiêu này.

Nghe được âm thanh ma sát, trầm mặc hồi lâu, Bùi Minh Tiêu rốt cuộc cũng mở miệng:" Tôi thấy cậu uống không nhiều"

Lời này có ý gì, ám chỉ hắn gạt người? một cơn tức giận bùng lên, Khương Hựu nhịn không được cất cao thanh âm:" Như thế nào mới tính là nhiều, say như chết? Nháo loạn khóc lớn?"

Bùi Minh Tiêu:" Tôi không nói như vậy/"

"À, tôi đã hiểu" Khương Hựu cười nhạo," Tôi nên giống oán phụ khuê phòng, gặp người liền khóc lóc, kể lể chồng của tôi không đi dự sinh nhật của mình, khiến cho toàn bộ Tân thành có thể nghe được tiếng vả mặt của tôi , đúng không?"

Bùi Minh Tiêu :"......"

Quả nhiên, vấn đề xuất phát từ đây.

Hắn cố gắng sử dụng sự kiên nhẫn lớn nhất của đời mình để giải thích:" Ngày hôm qua ở Thụy Điển xảy ra tuyết lớn, chuyến bay ngưng lại mười mấy giờ. Lần này trách tôi sắp xếp hành trình quá gấp, muốn bồi thường cái gì thì cứ nói"

Nghe được câu đầu, Khương Hựu nổi da gà, không nghĩ tới Bùi Minh Tiêu giải thích với hắn.Cho tới khi nghe tới nửa câu sau, hắn vất vả lắm áp chế lửa giận , bây giờ lại bùng lên, càng đốt càng mạnh.

Cái gì kêu " Phải bồi thường"

Cái gì kêu " Tùy tiện nói"

Người này sống hai mươi năm đều là uổng phí sao? EQ đều cho chó ăn hay sao?"

Hẳn là vì phải bồi thường cho cơn giận của hắn.Ai cần những thứ nhỏ nhặt đó.

Dù sao về sau cũng xé rách mặt , không bằng hiện tại đánh chết hắn luôn đi! Khương Hựu xắn tay áo , nổi giận đùng đùng xoay người-----

Vừa vặn va vào ánh mắt đối phương.

Bùi Minh Tiêu khủy tay trái chống lên tay vịn, đầu ngón tay ấn ấn huyệt Thái Dương. Ánh nắng ngoài cửa hắt vào làm rộ lên ngũ quang của hắn,cũng làm cho quầng thâm mắt của hắn hiện lên càng rõ.

Nếu đúng như lời hắn nói nếu chuyến bay bị ngưng lại đến mười mấy giờ...... khương Hựu trong lòng tính toán, hẳn là bốn mươi mấy giờ đã không được nghỉ ngơi.

....... Coi như làm từ thiện đi, Khương Hựu thở sâu, yên lặng ngồi trở về.

Dù sao vẫn còn nhiều cơ hội để xử lý tra nam, trước tha cho hắn một mạng.

.

Bùi Minh Tiêu thích yên tĩnh, nhà tân hôn của hai người là biệt thự ở ngoại ô. Xung quanh là sông suối như một cái lá chắn thiên nhiên, ngăn cách biệt thự với thế giới ồn ào , náo động ngoài kia.

Đi vào sân nhà, vườn cây đã được tỉa cắt bị phủ lên tầng tuyết trắng. Khương Hựu từ nhỏ đã thích chơi với tuyết, ngứa tay phẩy phẩy cành cây, tuyết rung lay rớt xuống đất, mới yên tâm đi theo Bùi Minh Tiêu vào nhà.

Biệt thự gồm bốn tầng trên mặt đất, hai tầng ngầm, bên trong còn có thang máy. Buổi chiều Khương Hựu đã dặn dò quản gia, buổi tối không cần để đèn, quản gia liền nghe lời , chỉ để lại ngọn đèn ở cửa.

Đèn phòng khách ở trong góc, Bùi Minh Tiêu cởi giày, quẹo qua một góc.

"Ầm"-----Rầm rầm...

Mũi chân đá trúng cái gì đó, nghe âm thanh rất to

Hắn mở đèn phòng khách, lọt vào tầm mắt là" Một mảnh hỗn độn". Túi mua sắm, đồ chuyển phát nhanh, hộp quà rơi đầy đất, ít nhất có bảy, tám mươi món.

Đông một cái,tây một cái, không hề có quy luật.

Bùi Minh Tiêu nhăn mày lại.

Khương Hựu đứng bên cạnh hắn, quan sát toàn bộ biểu cảm của hắn. Dù sao sống cùng với nhau hơn 400 ngày,hắn đã phát hiện Bùi Minh mắc bệnh phiết khích rất nặng.

Vừa rồi không thể chân chí solo ,không tránh khỏi có chút nuối tiếc.Hiện tại thấy Bùi Minh Tiêu không vui, Khương Hựu trong lòng huýt sáo đầy khoái trá.

Sau đó đó giả vờ kinh ngạc nói :" A! Đây là những món quà sinh nhật của tôi đi? Tối hôm qua về nhà chưa kịp dọn dẹp, thật ngại quán, bây giờ tôi dọn dẹp ngay đây..

Nói xong hắn vứt giày, ngồi xổm giữa đống quà, quay trái quay phải, không giống như đang dọn dẹp, mà giống tìm cái gì hơn.

Bùi Minh Tiêu từ trên nhìn hắn, sắc mặt càng ngày càng kém, chuẩn bị mở miệng kêu quản gia xử lý.

"Tìm được rồi!" Khương Hựu đúng lúc đánh gãy, kiếm ra một hộp quà màu hồng nhạy--- đây là Tống Nam Kha tặng, lúm đồng tiền nhìn Bùi Minh Tiêu lắc lắc," Chúng ta mau nhìn xem trong đây có bảo bối gì"

Dung mạo trong sáng,cười rộ lên như tia nắng sau cơn mưa, tỏa ra mùi cỏ thanh khiết.

Dù sao sự tình cũng đã như vậy, không bằng mau chấm dứt, Bùi Minh Tiêu cắn môi thành một đường thẳng tắp, vẻ mặc hờ hững nhìn khương Hựu mở nắp hộp

"Ai nha!" vì để đổ dầu vào lửa, Khương Hựu giả vờ không nhìn bên trong là cái gì, trượt tay, đem hộp quà ném xuống đất.......

Bao siêu mỏng không xúc cảm vị bạc hà

Dầu bôi trơn 40 độ C

Silicone x còng tay x kẹp x dây đeo bóng bộ giới hạn.

Đồ cosplay cơ trưởng

Khương Hựu:"................................................."

Bùi Minh Tiêu liếc như thứ không sạch sẽ dưới đất, nhướng mày nhìn Khương Hựu đầy ẩn ý.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro