CHƯƠNG 4: HẰNG ĐÊM SÊNH CA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hựu thề, đó là ba mươi giây dài nhất trong cuộc đời của hắn.

Hắn trong lòng giết Tống Nam Kha đến một trăm tám mươi lần cũng không thể xóa bỏ giây phút xấu hổ này.

Chỉ có thể dùng thanh âm cứng ngắc mà giải thích :" Những cái này do bạn của tôi tặng, không phải tôi mua."

Bùi Minh Tiêu :" Ồ!"

Khương Hựu từ cái "ồ" đó mà sinh ra cảm giác bị đội nồi * , càng thêm xấu hổ :" Anh không tin đúng không ...... được thôi, bây giờ tôi gọi điện cho Tống Nam Kha , chúng ta ba mặt một lời nói rõ ràng."

Nói xong, không quản Bùi Minh Tiêu có đáp ứng hay không, trực tiếp bấm số Tống Nam Kha.

Sau vài tiếng âm thanh, điện thoại đã kết nối, Khương Hựu ấn loa ngoài:" Mày đang ở đâu?"

" Tao đang trên đường về nhà" Tống Nam Kha kinh ngạc nói :" Mày sao còn lòng dạ mà gọi điện cho tao, không cùng Bùi Tổng ch*ch à"

Bọn hắn từ khi kết hôn vẫn luôn chia phòng ngủ, làm gì có chuyện làm tình. Khương Hựu vô lực:" .... Mày nói tiếng người đi!"

" Tao lúc nào chẳng nói tiếng người, không phải mày với Bùi tổng hàng đêm sênh ca hay sao! Hiện tại bọn mày là tiểu biệt thắng tân hôn, không phải nên củi khô gặp lửa sao?"

Hàng đêm sênh ca....

Buổi tiệc sinh nhật đêm đó, quả thật hắn có ám chỉ qua, Khương Hựu chột dạ liếc mắt nhìn Bùi Minh Tiêu

" A.... tao đã biết" Tống Nam Kha cười hắc hắc:" Mày là muốn hỏi tao mấy cái đồ vật kia dùng như thế nào đi, tao dạy mày, trước là thay quần áo, đừng gài nút, kẹp cái kẹp chữ x, sau đó nhét quả cầu vào phía sau....."

"Ba----- " Khương Hựu trực tiếp cúp điện thoại

Hắn cảm giác mình bị nướng chín, nếu hiện tại đưa cho hắn một cái nhiệt kế, phỏng chừng không tới 100 độ thì cũng 80,90 độ rồi.Hoàn toàn trải nghiệm được cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, hắn ngượng ép cười, chậm rãi ngẩng đầu:" Ha...hả... Cái kia..... Nó uống nhiều, anh đừng nghe nó"

Bùi Minh Tiêu:" Tôi đừng nghe cái gì?"

Khương Hựu:" Chính là...."

" Hàng đêm sênh ca?" Bùi Minh Tiêu hỏi

Khương Hựu:"......"

" Củi khô bốc lửa?"

Khương Hựu:"...."

Ngữ khí người này rõ ràng mang theo ý trào phúng, nhưng lại mang vẻ mặt nghiêm trang, giống như thật sự muốn hỏi.

Tức giận cùng ngượng ngùng đan xen, cuối cùng hóa thành thẹn quá hóa giận, Khương Hựu bỏ lại một câu" Tin hay không thì tùy"

Gân cổ, giận đùng đùng lên lầu.Hắn chỉ mặc chiếc áo len cổ tròn, cái cổ mảnh khảnh lộ ra ngoài, Bùi Minh Tiêu thấy rõ một mảnh đỏ hồng

Làm cho người ta liên tưởng đến hộp quà màu hồng phấn

Bùi Minh Tiêu khẽ cười một tiếng, cũng theo lên lầu.

.

Biệt thự gồm 4 tầng, lầu một là phòng khách, nhà ăn cùng phòng sinh hoạt, lầu hai là chỗ ở của quản gia, dì giúp việc và đầu bếp, lầu ba là phòng dành cho khách, còn lại lầu bốn là hai gian phòng ngủ lớn

Trưởng bối hai nhà Bùi Khương ngẫu nhiên sẽ ở lại đây, vì phòng ngừa sự tình bị bại lộ, hai người phân phòng không phân lầu, đều ở lầu bốn.

Xảy ra cớ sự này, sợ là người đều không ngủ được. Khương Hựu nhắm mắt liền có thể nhớ tới biểu tình thiếu đánh của Bùi Minh Tiêu, ngón chân co quắp như muốn chọc thủng ván giường.

Lăn qua lăn lại gây sức ép đến nửa đêm, hắn khát nước, mang giày dưới đất, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Trên tay nắm cửa có cái gì treo lủng lẳng, Khương Hựu không có thói quen trang trí cửa phòng, buồn bực bật đèn pin di động lên.

Chỉ thấy một túi giấy treo ở đó, màu trắng, có vẻ rất nặng, có in dòng chữ nhà đấu giá ở Thụy Điển.

Quản gia đều đã ngủ, ai treo cái này lên không cần nói cũng biết

Khương Hựu gỡ xuống xoay người trở về phòng.Bởi vì không muốn Tiêu cặn bã phát hiện mình xấu hổ đến không ngủ được, vừa rồi hắn không bật đèn pin, chuẩn bị lén lút xuống dưới này uống nước.

Lúc này hắn bật đèn , ngay tại chỗ xé miếng giấy niêm phong. Bên trong là một cái hộp hình chữ nhật, chữ in giống như trên cái túi, cũng là của nhà đấu giá.

Nắp hộp đậy rất kín, Khương Hựu nhẹ nhàng mở , nhìn thấy thứ bên trong, đột nhiên toát ra vẻ hờ hững giống như Bùi Minh Tiêu

Ngàn vạn lần không nên ôm tâm trạng chờ mong đối với tra nam

=== Đó là một bức tranh sơn dầu.

Kết cấu bức tranh cùng quan niệm nghệ thuật rất đẹp,có thể nhìn ra qua tay rất nhiều người. Đáng tiếc mặc dù hắn học nghệ thuật , nhưng đối với bức tranh không có hứng thú.

Hắn thậm chí có thể nghĩ được bức tranh này làm sao có---- Bùi Minh Tiêu một mặt xem văn kiện, một mặt không ngẩng đầu phân phó Quách Chiêu :" Đi đến chỗ đấu giá tìm thứ thích hợp để tặng"

Vì thế Quách Chiêu liền nghĩ phải thanh cao một chút

Khương Hựu vứt bức tranh ở trên sô pha , không có hứng uống nước, trái lại muốn đi ngủ

.

Hắn một đêm nằm mơ, trong mơ các thứ đồ chơi tình thú chất thành núi, hắn hoảng loạn không tìm thấy đường ra, không thể chạy đến điểm cuối cùng.

Đứng giữa sườn núi ngẩn đầu, Tống Nam Kha tay cầm microphone, nói phải phỏng vấn trải nghiệm.Đi xuống xem, Bùi Minh Tiêu đang đang khoanh tay, khóe miệng trào phúng sắp vểnh lên tận trời.

Khương Hựu giật mình tỉnh lại.

Chờ đến khi hắn rửa mặt, quản gia đã theo lệnh Bùi Minh Tu, đem tất cả hộp quà vào kho. Hôm qua đồ chất đống ở cạnh cửa không ai xử lý, vì không ai lên tiếng nên họ không dám động, sợ không cẩn thận làm hỏng vật quý bên trong.

Đồ chơi tình thú ở trong hộp cùng không thấy, Khương Hựu làm bộ như không có việc gì, gọi quản gia:" Chú Lý,chú có thấy mấy hộp quà nhỏ rải rác nằm ở đây không, tối qua còn ở đây.

Chú Lý nhớ lại một lát :" Không có, không thấy vật nào rải rác ở đây, đều nằm được bọc lại mà"

Đồ của bọn họ dì giúp việc bình thường sẽ không đụng vào, có lẽ nào Bùi Minh Tiêu thấy xấu hổ, đã tự mình dọn rồi?

Nghĩ tới khả năng này, da đầu Khương Hựu run lên, bật người lấy điện thoại di động, đem Tống Nam Kha- cái người thành sự thì ít , bại sự thì nhiều kéo vào sổ đen.

.

Sắp tới giờ lấy kim cương, Khương Hựu chỉ có thể vội vàng ăn sáng, lái xe đến trung tâm thương mại.

Nếu nói trên thế giới cái gì hòa thành một thể, hẳn chính là tiêu tiền của tên cặn bã Tiêu. Lấy lại kim cương, hắn lại mua hai đôi giày

Đi ngang qua một gian hàng ở lầu hai, bên trong rất ồn ào , như thể đang có người đang tranh cãi.

Khương Hựu theo bản năng men theo nơi phát ra âm thanh, thấy một người phụ nữ xinh đẹp nổi giận đùng đùng cùng thu ngân giằng co, phía sau vây quanh bởi một đám người tuổi không chênh lệch cô ta.

Trái đất quả thực tròn, đúng là trùng hợp.Người phụ nữ này hắn biết, là một nữ cổ đông ở Đông Huy, tên Hứa Tri.

Làm trong ban giám đốc của Đông Huy, người duy nhất khác họ, tổ tiên của Hứa Tri là phụ tá đắc lực của Khương gia, giúp Khương gia dành giang sơn. Tuy rằng cổ phần ở công ty không cao , nhưng trước mặt Khương lão gia có thể nói hai câu

Khương Hựu đứng ở cửa nghe một lát , lý do tranh chấp là thu ngân yêu cầu phân phối mua hàng, Hứa Tri sảng khoái nhấn 1:1:5 . Kết quả thu ngân nói hàng bây giờ chưa có, cần hơn nửa tháng nữa mới nhận được.

Cái túi da hàng hiệu này không dễ mà mua được, từ nơi khác chuyển đến thời gian sẽ khác nhau. Nhưng Hứa Tri dẫn theo nhóm bạn thân đến, bị thu ngân đùa giỡn, khó tránh khỏi bị mất mặt

Hơn nữa cô ta xuất thân từ gia đình giàu có và đông đúc, mà cũng không tính là nhà giàu có, bình thường rất khó hòa nhập vào cái vòng bạn bè này. Lần này nếu không mua được túi, nói không chừng sẽ bị chê cười rất lâu

Khương Hựu nhớ lại, tình tiết của cuốn đam mỹ này:Sau khi Khương Duy thay thế hắn cùng Bùi Minh Tiêu kết hôn,vì nịnh bợ Khương Duy, các thân thích đều bỏ đá xuống giếng, trực tiếp đùa cợt hắn. Hắn bị bệnh nặng như vậy, cũng có nguyên nhân là do đây.

Khi chết cũng không ai giúp hắn nhặt xác, vẫn là nhóm hộ sĩ thiện tâm đem hắn đến nhà hỏa táng.

......... Má nó

Ông trời cho hắn một cơ hội , hắn không thể bước vào vết xe đổ đó nữa. Người đưa đến nhà hỏa táng không nên là hắn mà chính là mẹ nó, tên tra Tiêu kia.

Hắn đi vào trong:" Thật ngại quá, xin ngắt lời một chút, cô muốn cái túi nào?"

Hứa Tri nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt kia ngẩn ra, sau khi nhận ra, chỉ vào kệ cho có lệ, có chút không muốn dính dáng đến hắn.

Khương lão gia tử đã sắp đến tuổi nghỉ hưu, vài năm gần đây đều có hành động, có vẻ như lão muốn để tâm đến thế hệ mới.

Trong những cháu trai của Khương gia, trưởng tôn Khương Duy tâm tư kín đáo, thái độ khiêm tốn, có tiếng nói cao nhất. Thứ tôn Khương Trì tính tình nóng nảy, nhưng có năng lực nghiệp vụ , quan hệ thông gia hiển hách, nhất định cũng có người ủng hộ.

Chỉ có duy nhất Khương Hựu thuộc loại cháu ngoại, bởi nữ nhân nhỏ nhất Khương gia cùng người bình thường bỏ trốn sinh ra, sau khi cha mẹ đều qua đời, mới quay về Khương gia. Xuất thân vốn kém, hơn nữa không có chỗ dựa, không ai lựa chọn hắn.

Hơn nữa nghe nói Khương Hựu cùng đại thiếu gia có hiềm khích, vì để biểu thị lập trường, người ủng hộ Khương Duy đều tránh xa hắn, Hứa tri cùng cha cô ta đều như nhau.

Khương Hựu làm như không phát hiện biểu tình cô ta không tốt, cười nói :" Cái kia phải không? Được ! Mọi người đi qua quán trà bên đường ngồi chờ một chút"

Con ngươi trong trẻo, có thể nhìn thấy đáy, nhìn về phía Hứa Tri trừng trừng, không có ý từ trêu đùa nào.

Hứa Tri đoán không ra hắn muốn làm gì, nhưng dù sao cũng là người Khương gia, lại không thể bỏ đi, chỉ có thể nghẹn lại, đi vào trong cửa hàng nghỉ ngơi

Mười phút sau, thu ngân cùng cô giằng có đi đến, vẻ mặt mang ý xin lỗi :" Thực xin lỗi Hứa tiểu thư, quản lý nói đã lấy được túi từ vị khách khác, cô có thể mua nó'

".......Thật sao?"

Khương Hựu thế mà lại giúp nàng! Hơn nữa... nàng cùng thu ngân tranh cãi rất lâu cũng không xong, Khương Hựu có thể làm được sao?

Thu ngân:" Thật ạ, vừa rồi vị tiên sinh kia đã trả tiền rồi, cô có thể trực tiếp dùng luôn, không cần trả tiền........"

Hứa Tri hoàn toàn giật mình

Thẳng đến khi ra đến quầy thu ngân , trong đầu cô vẫn mơ hồ

Nhóm mỹ nữ kia ồn ào nói phải nhận thức lại Khương Hựu , nhưng không biết khi nào Khương Hựu đã rời đi . Có cô gái vừa hâm mộ vừa chế nhạo, chậc lưỡi :" U choa, Chúng ta biết mị lực là lớn, nhìn soái ca kia ra tay hào phóng, hẳn là con nhà giàu có. Hơn nữa có thể cùng khách đoạt lại đồ , có tiền thôi thì chưa đủ, còn phải có địa vị. Thế nào, giao thiệp thế nào?"

Một vị khác phụ :" Đúng vậy, bộ dáng như ngôi sao điện ảnh. Tuy rằng có hơi non nớt, nhưng so với mấy người tai to mặt lớn thì tốt hơn a, cô không xuống tay được thì để tôi"

" Các cô đùa nữa" Hứa Tri hàm hồ nói " Anh ta là bạn của tôi....... Không nói về hắn nữa, chúng ta đi xem túi đi"

" Bạn? bao nhiêu tuổi rồi, có đối tượng chưa? thích nam nữ hay là bất nam bất nữ, lần sau gặp mặt gọi anh ta đến chơi!"

"........."

Bên kia đoàn khuê mật líu ríu, bên này Khương Hựu đã mang theo chiến lợi phẩm , đi đến công ty trang sức Đông Huy.

Bùi Minh Tiêu có giao dịch với khu quản lý Đại Hoa, lấy thân phận Bùi Minh Tiêu, một cái túi thôi mà, rất dễ dàng đến tay.

Hắn đương nhiên biết Hứa Tri không muốn có quan hệ với hắn, vì thể trả tiền trực tiếp bỏ chạy lấy người.

Hắn không sợ số tiền này đánh mất phiếu, Khương Hựu cười khẽ

Không bao lâu họ lại nhìn thấy

*无中生友 : Friends out of nothing, một từ thông dụng trên internet, là một biến thể của việc tạo ra thứ gì đó từ hư vô. Có nghĩa là bạn đừng sợ mình làm sai, chỉ cần bạn không bị bắt tại chỗ, không thừa nhận, chỉ kết bạn ảo và nói rằng bạn này đã làm điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro