CHƯƠNG 7: KHĂN QUÀNG CỔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tám giờ bốn mươi sáng, vẫy tay với cô bé ở lễ tân, Khương Hựu ngày đầu tiên quẹt thẻ nhân viên.

Nhưng mà hắn đến coi là muộn, Norns chín giờ làm, khi đến tầng năm, các thành viên ở phòng marketing đều đến, Hoắc Văn Đông cũng thành thật ngồi đúng vị trí của mình

Công ty có thể có loại không khí này là chuyện tốt, chung quy vẫn tốt hơn so với làm biếng. Nhưng không biết vì cái gì, Khương Hựu cảm giác có chỗ nào là lạ.

--Một người xa lạ, liên tục đến đây hai ngày, bọn họ không hiếu kỳ sao? Tại sao đều làm như không thấy hắn.

Hắn chưa đi làm lần nào, không biết như vầy là đúng hay không.Đi ngang qua cô gái giống Shizuka kia, hắn thân thiện cười với đối phương một cái.

Cô gái cúi đầu , Khương Hựu nhìn ra một tia bối rối trong mắt cô.Ngày hôm qua còn chủ động chào hỏi hắn, hôm nay như thế nào lại làm bộ không biết.

Khương Hựu nhíu nhíu mày, gõ cửa văn phòng của trưởng phòng.Hôm nay trưởng phòng trái lại đến đây, nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc, phỏng chừng đã nghe được tin tức.Hai người hàn thuyên vài câu, Trưởng phòng Trần cười nói:" Cậu lâu lắm rồi không đi làm, thì ra những nhân viên cũ từ chức, đi ăn máng khác, hiện tại đã thay một đợt mới, Đến, tôi đưa cậu đi giới thiệu những nhân viên mới"

Nói xong, hắn dẫn Khương Hựu đi đến đại sảnh, thanh thanh giọng:" Mọi người trước tiên hãy dừng mấy việc đang làm lại, tôi sẽ tuyên bố một chuyện tốt-- Từ hôm nay trở đi , phó phòng marketing của chúng ta Khương Hựu chính thức quay về làm".

Đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

"Phó phòng Khương có tố chất chuyên nghiệp cao, năng lực công tác mạnh, mọi người có vấn đề gì nhất định phải đến thỉnh giáo cậu ấy...."

Trưởng phòng Trần nước miếng bay tứ tung, đem Khương Hựu thổi phồng lên. Có điều hằng ngày điều Khương Hựu nhận được nhiều nhất là nịnh hót, sớm đã quen, tai trái qua tai phải bay mất, nghiêm túc quan sát nhân viên đối diện.

Đối mặt với vị phó phòng nhảy dù mà tới này, bọn họ vẫn chưa bộc lộ ra cảm xúc tò mò hay gì khác, sắc mặt bình tĩnh, làm như đã sớm biết .

Kết hợp với biểu hiện của trưởng phòng Trần, hắn có thể xác định, tuyệt đối có người đã thả ra tin tức rồi.Biết hắn là phó phòng, có năng lực và lãnh đạo nhân viên mà nói chỉ có Hoắc Văn Đông.

Giới thiệu Khương Hựu xong, trưởng phòng Lý điểm danh tên nhân viên, hóa ra cô gái giống Shizuka cũng tên là Shizuka (Tĩnh Hương).

Làm xong quy trình , trưởng phòng Trần trở về tiếp tục làm việc, Khương Hựu tự hỏi một lát, nói:"Tĩnh Hương, phiền cô tìm hồ sơ các hạng mục trong một năm gần đây đến văn phòng cho tôi"

Tĩnh Hương chần chờ một lát, gật gật đầu.

Khoảng mười phút sau, cô ôm một chồng hồ sơ gõ cửa, Khương Hựu để cô vào phòng:" Ngồi đi"

"...... Đồ của anh đây, tôi không ngồi đâu"

Giọng Khương Hựu dịu dàng:" Tôi đã lâu không tới, đối với công việc của công ty có chút xa lạ, cần người hướng dẫn một chút"

Tĩnh Hương mím chặt môi, cứng ngắc ngồi xuống.

Khương Hựu chưa nói gì khác,một bên lấy hồ sơ một bên hỏi tình huống từng hạng mục, Tĩnh Hương cẩn thận trả lời, hầu như phải suy nghĩ vào giây trước khi trả lời.

Chờ cô ra ngoài, Khương Hựu có thể xác định,khẳng định Hoắc Văn Đông đã làm điều mờ ám sau lưng hắn. Nếu không khi đối mặt với hắn, mọi người sẽ không sợ hãi đến mức đó .

Bộ phận marketing có một nhóm chat, mọi người đều ở trong đó. Chín giờ chiều tối qua, Hoắc Văn Đông đột nhiên xuất hiện, nói cho mọi người phó phòng đến, bao gồm chuyện hắn bị đuổi ra khỏi phòng ngày hôm qua.

Ở trong lí do của hắn, Khương Hựu vênh mặt hất hàm sai khiến, dùng những lời nói cực kì khó nghe để nhục nhã hắn, cho nên hi vọng mọi người có thể giúp đỡ hắn.

Phiên dịch lại chính là hắn muốn cô lập Khương Hựu.

Hoắc Văn Đông do Trần trưởng phòng một tay đề bạt, cùng với lãnh đạo có quan hệ vô cùng tốt, nếu đắc tội hắn, tuyệt đối không có gì tốt lành.Một bên là đồng nghiệp xa lạ, một bên là thân tín của sếp, không cần hỏi, trong lòng mọi người tự nhiên đều có sự lựa chọn.

Đương nhiên trong đó cũng có người không muốn, tỷ như cô. Mà nếu không theo, cũng sẽ bị cô lập...

" Tĩnh Hương, anh ta nói cái gì với cô"

Tiếng của Hoắc Văn Đông đánh gãy suy nghĩ của cô, Tĩnh Hương lắc đầu:" Không có gì, hỏi một chút tình huống của các hạng mục"

" Ừm " Hoắc Văn Đông 'thiện ý' nhắc nhở nói:" Vậy cô nhớ trả lời cẩn thận"

" Lúc nãy tôi trả lời rất cẩn thận, cảm ơn...."

.

Đến trưa, tất cả mọi người đều đi vòng qua Khương Hựu, khiến cho hắn tưởng mình là đồ mang bệnh độc..

Giữa giờ nghỉ trưa, Khương Hựu kéo số Tống Nam Kha ra khỏi sổ đen, gọi điện thoại:" Theo tao đi cửa hàng"

"huhuhu baba! cuối cùng mày đã kéo tao ra, tao còn nghĩ mày không cần tao nữa! Đi cửa hàng làm chi?"

Khương Hựu không thay đổi sắc mặt:" Có đi hay không?"

"Đi đi đi! Bây giờ tao đi đón mày"

Vất vả lắm mới liên lạc được với Khương Hựu, Tống Nam Kha nào có tâm tình dọn dẹp gì nữa, hai hàng lông mày rối tung, một đường phóng thẳng đến Norns đón Khương Hựu, lại một đường phóng thẳng đến cửa hàng.

Khương Hựu lôi kéo hắn đến B gia một hơi chọn mười cái khăn quàng cổ, tất cả đều là kiểu dáng caro.Không phân biệt giới tính, nam nữ đều mang được.

Chờ mua xong đồ , hai người đói bụng, quyết định đi ăn bữa cơm đơn giản.

"Dữu tử" chọn xong đồ ăn, Tống Nam Kha vứt cho Khương Hựu một cái wink:" Mày còn chưa nói cho tao biết, mấy thứ kia dùng thế nào đâu!"

Khương Hựu vốn định tha thứ cho hắn, nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống:" Mày không thấy xấu hổ hay sao mà hỏi?"

"Vì sao lại xấu hổ, Bùi Tổng không thích? Dựa theo kinh nghiệm của tao, ngoài mặt là một người lạnh lùng, sau lưng là dã thú, muộn tao, chơi tuyệt đối kích thích"

Kinh nghiệm???

Khương Hựu nhớ lại bộ dáng cắt đứt với dục vọng của tra Tiêu kia, bĩu môi.

Trước khi kết hôn, hắn đã nghe qua tính tình lãnh đạm của Bùi Minh Tiêu , sau khi kết hôn mới hiểu thêm về người đàn ông đó.Đã hơn một năm, hắn chưa bao giờ nghe Bùi Minh Tiêu thích ăn cái gì, chơi cái gì, cũng chưa bao giờ gặp Bùi Minh Tiêu đối với đồ vật nào đó mà ao ước. Giống như làm chủ thiên hạ, nắm trong tay cả thế giới, cái gì anh ta đều có được, cho nên vô dục vô cầu.

Nếu không phải có nhiệt độ cơ thể bình thường, Khương Hựu thậm chí hoài nghi anh ta là một người máy.

Cái gì vô dục vô cầu, yêu kích thích không , hoàn toàn không phù hợp với anh ta.

" Về sau sẽ dùng mấy thứ kia" Khương Hựu nói.

Tống Nam Kha:" Tại sao a? Mày không nên bảo thủ quá!"

"Chả vì sao cả" Khương Hựu tỏ vẻ khó chịu:" Dù sao đừng dùng là được"

Tuy rằng họ là anh em nhiều năm, nhưng Tống Nam Kha vẫn không biết hai người không phải là chồng chồng thật. Không phải Khương Hựu không muốn nói cho hắn, mà là hắn tâm tư đơn thuần, dễ bị người khác dụ dỗ.

Khương Hựu không muốn nhắc lại chuyện không tồn tại này, nói sang chuyện khác:" Đúng rồi, trong nhà mày mấy ngày nay không sắp xếp cho mày xem mắt?"

"Sắp xếp một lần, sau khi ăn bữa cơm tìm cớ cự tuyệt"

Khương Hựu:" Nam hay nữ?"

Tống Nam Kha thở dài:" Nữ"

Khương Hựu thật sự không tưởng tượng được, miệng lúc nào cũng :" Có 1 không" của Tống Nam Kha khi cùng phụ nữ đính ước sẽ là bộ dáng như thế nào.

Cùng nhau tán gẫu về sản phẩm dưỡng da nào tốt? Đoán xem màu của tuần lễ thời trang năm sau?

"Dữu tử, mày đừng vui sướng khi tao gặp họa chứ!"

"Được rồi! Được rồi, tao không cười nữa"

Khương Hựu nhanh chóng thu hồi lúm đồng tiền:" Nói, nếu nhà mày ép mày kết hôn cùng phụ nữ , mày sự định làm sao?"

"Tao a.... Tao sẽ cho cô ấy tất cả, trừ việc yêu cô ấy, cần sao không cho trăng"

Khương Hựu nhíu mày:" Nhưng đây là hành vi lừa hôn?"

Tống Nam Kha kéo kéo khóe miệng:" Trước tiên tao sẽ nói cho cô ấy, nếu không chấp nhận có thể dứt ra sớm một chút, nhưng mà phần lớn đều không để ý. Ở trong cái vòng luẩn này, giả cho ai đều giống nhau,đều là vì gia tộc không thể không kết --- Chị họ tao kết hôn với một tên gay, không làm thì sống làm sao"

"....................................."

Khương Hựu không hiểu được logic trong đó, chẳng lẽ lợi ích lại quan trọng như vậy? Quan trọng đến mức có thể lấy hạnh phúc cả đời để đổi?

".......Đúng đúng đúng, chính là như vậy, mày lại lộ ra vẻ mặt này!" Tống Nam Kha theo dõi sắc mặt hắn một lúc lâu," Dữu tử, mày có biết tao hâm mộ mày nhất ở điểm nào không?"

Khương Hựu :" Điểm nào "

" Ở cái vòng luẩn quẩn này", Tống Nam Kha nói:" Mày luôn giống người ngoài cuộc"

.

Bởi vì thời gian Norns thành lập ngắn, thuộc về loại xí nghiệp trẻ tuổi, quản lý tương đối nhân tính hóa, ba giờ chiều có một thời gian giải lao, có thể thả lỏng hai phút.

Khương Hựu ở văn phòng buồn bực hơn một tiếng, rốt cuộc cũng đến thời gian giải lao, cầm một đống hộp đi ra, đi hộp quà từng cái phân phát cho mỗi người, nói là tặng mọi người nhân lễ gặp mặt, hi vọng về sau có thể cùng nhau công tác vui vẻ.

Mọi người mở hộp quà, bên trong là khăn quàng cổ của B gia, xem đóng gói chỉ biết là quầy chuyên doanh hàng. Hiện tại không phải ngày lễ, không có giảm giá, giá gốc phải hơn bốn ngàn nhân dân tệ!

Ngoài ra còn có một tấm thiệp nhỏ, viết tên người nhận cùng lời chúc đơn giản. Mọi người cùng tụ lại một chỗ, phát hiện như vậy mà Khương Hựu lại nhớ kỹ tên từng người, hoàn toàn không viết sai.

Hiện tại đúng lúc cần mang khăn quàng cổ, lễ vật này vừa thực dụng lại ấm lòng, căn bản không giống như tính cách táo bạo ương ngạnh như Hoắc Văn Đông miêu tả.

Nhóm nhân viên anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sắc mặt nhất thời có chút phức tạp

Đợi buổi tối tan tầm, Khương Hựu đứng sau mọi người chờ thang máy, Tĩnh Hương lại gần hắn, nhỏ giọng nói :" Cảm ơn quà của anh, tốn kém quá"

Khương Hựu mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền mờ nhạt:" Cô thích là tốt rồi"

Không cố ý nhấn mạnh quà quý bao nhiêu, cũng không nhân cơ hội làm quen nội bộ nhân viên.Mấy nhân viên đứng chờ thang máy xung quanh , độ hảo cảm lên đến tận chân trời!

Đồng thời, Bùi Minh Tiêu cũng nhận được tình báo của đặc phái viên đồng chí lão Trương, trình báo lần bốn:| Buổi chiều ba giờ, Khương tiên sinh tặng đồng nghiệp mỗi người một cái khăn quàng cổ|

Ba thông tin đầu tiên:

| Khương tiên sinh tám giờ bốn mươi đến nơi|

|Khương tiên sinh kêu đồng nghiệp nữ vào văn phòng( đồng nghiệp nữ này diện mạo đáng yêu, chưa kết hôn)|

|Giữa trưa Khương tiên sinh bị một người lái chiếc Porsche màu phấn phòng đón đi|

"...................."

Bùi Minh Tiêu xoa bóp ấn đường, hoài nghi lão Trương ở Norns quá lâu, bị điên rồi.

Nhưng mà.... ngoài ý muốn là, cái người chồng hợp pháp của hắn , thế mà lại biết dùng một ít ân huệ lôi ké đồng sự.

Xem ra ,thiếu niên thông minh hơn một chút so với tưởng tượng của mình

Mùa đông ở phương Bắc ngày ngắn đêm dài, khi Khương Hựu về nhà thì trời đã tối rồi. Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, lộ ra phòng khách to càng thêm trống trải.

Chú lý chờ ở cửa, sau khi mở cửa cho hắn hỏi:" Bùi tiên sinh đêm nay tăng ca, không biết khi nào thì trở về. Đầu bếp đã làm xong đồ ăn, cậu muốn ăn trước hay chờ một chút?"

Nhìn xem, Bùi Minh Tiêu có trở về ăn hay không so với hắn chú Lý càng hiểu rõ hơn. Khương Hựu khoát tay:" Cháu chờ anh ấy về, các chú ăn trước đi"

Chú lý run rẩy vài giây, không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy. Trước kia Khương Hựu về nhà muộn, có thể gặp Bùi Minh Tiêu cùng nhau ăn, cũng chưa bao giờ chờ. Cho nên chú chỉ hỏi cho có trình tự, kỳ thật đồ ăn đã ăn xong rồi.

"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì......" Chú Lý vừa lẩm bẩm, vừa kêu dì giúp việc hâm nóng đồ ăn.

Nhìn tài liệu cả ngày, Khương Hựu quả thực là rất mệt, có điều không xem qua, đối với nghiệp vụ của bộ phận tiêu thủ đã có phán đoán ban đầu.

Ngoài miệng nói là chờ Bùi Minh Tiêu, đương nhiên hắn sẽ không thực sự đói bụng, ngậm hộp sữa trong miệng, nằm trong bồn tắm lớn vừa uống vừa lướt Weibo

Ngâm nước xong, mệt mỏi trong người cũng tiêu tan không ít. Bên cạnh phòng tắm là phòng cất quần áo, hắn thay một bộ quần áo ở nhà màu trắng ngà, kết cấu bông tinh khiết, không có phụ kiện gì.

Hắn luôn lười sấy tóc, mặc kệ tóc hơi ướt, ôm lấy hộp xuống lầu.

-Đúng vậy, hắn cũng mua cho Tiêu tra khăn quàng cổ.Cho dù rất nhanh sẽ ly hôn, hiện giờ hắn phải nhờ cậy vào đây, vẫn là thân phận " chồng Bùi Minh Tiêu" , hắn không thể cùng Bùi Minh Tiêu chấm dứt-- ít nhất vẫn chưa có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa chỉ là một cái khăn quàng cổ, không đau lòng, chỉ có mấy ngàn đồng thôi, phi thường hời.

Coi như là sợ tra Tiêu ở dưới lạnh, đốt cho hắn xem như là từ thiện.

Vừa nằm trên sopha vừa não bổ cuộc sống bi thảm của Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu rất đắc ý, mí mắt càng ngày càng nặng, dần dần thiếp đi.

Vì thế lúc Bùi Minh Tiêu đi vào, đầu tiên nhìn thấy trên sopha có một đống màu trắng.Tóc nam sinh nửa khô, tóc mái dán vào trán, lông mi so với tóc còn đen hơn. Hai chân cuộn lại, cho dù sopha rất lớn , nhưng cũng chiếm một góc nhỏ. Vô cùng giống một con...... chó con không nhà.

Đưa Bùi Minh Tiêu về , Quách Chiêu thử nói:" Bây giờ tôi đánh thức Khương tiên sinh?"

" Không cần" Bùi Minh Tiêu liếc Khương Hựu một cái, liền đi vào nhà ăn" Năm nay cũng ấm, để hắn ngủ ở đây đi"

Ặc, tổng tài nhà hắn quả nhiên là " tâm địa sắc đá". Lúc này quản gia nghe tiếng đi ra:" Khương tiên sinh nói phải đợi ngài cùng nhau ăn cơm.... Ui, ngủ rồi ?"

Bước chân Bùi Minh Tiêu dừng lại.

-- Thì ra hắn ngủ ở ghế sopha là vì chờ mình

Bùi Minh Tiêu do dự một chốc, lúc này Khương Hựu nghe được tiếng nói chuyện, mơ mơ màng màng mở mắt. Giống như hiến dâng vật quý vỗ vỗ hộp:" Ca ca anh đã trở về... Sợ anh ở dưới đó lạnh, tôi có mua cho anh khăn quàng cổ, đang chuẩn đốt cho anh......"

Quách Chiêu :"....."

Quản gia:"???????"

Bùi Minh Tiêu "."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro