CHƯƠNG 8: TY THẢO*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( *là người đẹp trai nhất công ty)

Nghe vậy, bên trong nhất thời rơi vào trầm mặc, Quách Chiêu nói được một nửa cũng im bặt, chú Lý bưng làm rơi dĩa đựng trái cây.Thậm chí Bùi Minh Tiêu đang định ăn cơm cũng không ăn nữa.Mấy người, cứ như vậy đứng chết lặng nhìn Khương Hựu.

Khương Hựu cảm giác mình như con khỉ trong sở thú, ngay sau đó, hắn đột ngột tỉnh dậy.

Đm , vừa rồi nửa tỉnh nửa mơ, hình như hắn đã ... đem mấy lời trong lòng nói ra!

Sao lại như vậy chứ!!!!!!!!!! Có bị ngu không vậy !!?????

Khương Hựu ngồi phịch xuống, không ngừng cầu nguyện trong lòng: Bùi Minh Tiêu bị điếc, Bùi Minh Tiêu bị điếc, Bùi Minh Tiêu bị điếc........

Đáng tiếc chuyện không như ý muốn, Bùi Minh Tiêu không chỉ không điếc mà còn nghe rất rõ.Hắn nhíu nhíu mày:" Nhìn không ra, cậu lại quan tâm tôi như vậy"

".........A?" Khương Hựu vẫn kiên trì giả ngu," Lúc nãy tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, không có nói mớ đâu ha"?"

Khóe môi Bùi Minh Tiêu khẽ cong lên, bộ dạng cười như không cười, thoạt nhìn không muốn phát biểu.

Khương Hựu chỉ có thể cố gắng nói sang chuyện khác:" Bây giờ mấy giờ rồi, có phải nên đi ăn cơm rồi không? A !trợ lý Quách cũng ở đây à, tôi không thấy,anh tới đúng lúc đó. Gần đây nhiệt độ hạ xuống rất thấp, tôi cho anh cái khăn quàng cổ....Đừng khách sáo, cầm lấy , ban ngày anh trai nhà tôi nhờ anh chiếu cố!"

Bắn liên hoàn, Khương Hựu không quan tâm Quách Chiêu có đồng ý hay không, nhất quyết đem hộp đựng khăn quàng cổ nhét vào lồng ngực người ta. Dép cũng chưa mang, nhanh như chớp vọt mất.

Quách Chiêu ôm hộp quà, mơ hồ hỏi tổng tài nhà hắn:" Bùi tổng......"

Nói đến người này, âm thanh bỗng nhiên im bặt------- Bởi vì hắn phát hiện, tổng tài nhà hắn thế mà.....giống như đang cười.

Theo Bùi Minh Tiêu lâu như vậy, hắn không thấy người này cười được mấy lần, giống như cười là một thứ rất xa xỉ.

Một lát sau, Bùi Minh Tiêu từ tốn nói:" Nếu tặng anh, thì anh lấy đi"

Quách Chiêu: QAQ

Không thể tặng món đồ ở phàm trần sao???

Mấy ngày tiếp theo, Khương Hựu mỗi ngày đều khao nhân viên bánh, cà phê ,hoa quả, đồ ăn vặt, chưa bao giờ bị gián đoạn.

Bộ phận tiêu thụ là ngành có tiền lương cao nhất ở công ty,bình thường mọi người không thiếu hoa quả ăn, những đồ Khương Hựu mua đều là thứ tốt, hoa quả nhập khẩu, trái cây trồng trong nhà kính, cái gì đắt đều mua.

Những thứ đắt tiền đương nhiên tốt, năm trăm lẻ một quả anh đào được đặt hộp giải khát,màu đỏ tía, hương trái cây phả vào mũi.

Khi đi ngang qua bàn văn kiện, Tĩnh Hương không nhịn được, lấy một trái cho vào miệng, tiếp theo hai trái, ba trái,bốn trái....

Sự việc này sợ nhất là có người mở đầu, thấy cô ăn vui vẻ, mấy nữ nhiên viên cũng đi đến, phòng trà càng ngày càng nhiều người.

Hoắc Văn Đông:" Mấy người túm tụm ở đây làm cái gì?"

Mọi người:" Ăn hoa quả, một anh đào mắc như vậy, không ai mời,trong đời cũng không thể ăn được hai lần, anh có muốn ăn thử một chút không?"

"......." Hoắc Văn Đông méo mặt rời đi

Cắn người miệng mềm*, hơn nữa Khương Hựu im lặng mấy ngày nay ,thậm chí ngay cả cửa văn phòng rất ít khi ra,bất giác mọi người đều quên mất thiết lập:" Kiêu ngạo, độc đoán bắt nạt Hoắc Văn Đông"

(*Ăn của người ta nói năng cũng mềm mỏng hơn)

Gặp nhau trong thang máy đều chủ động chào hỏi hắn, khi rãnh rỗi cũng cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, Khương Hựu không hề có dáng vẻ tự cao tự đại của sếp sòng, khi nói chuyện với người khác hắn hay dùng con mắt ướt sũng để nhìn đối phương, lúm đồng tiền nhàn nhạt , nghe rất chân thành vừa chăm chú.

..... Em trai, làm ơn đừng dùng ánh mắt này nhìn chị, có được hay không?Các chị sẽ gian lận aaaaaaaaaaaaaa

Giữa trưa, Khương Hựu đã chán ăn ở mấy nhà hàng quanh Norns, chuẩn bị đến căn tin công ty để thử.

Căn tin ở tầng hầm, hắn đi xuống đã hơi trễ, đã có một hàng dài người gọi đồ ăn.Tĩnh Hương đứng phía trước cách không xa hắn, cùng với một cô gái tóc ngắn, hẳn là bạn bên bộ phận khác. Cô gái tóc ngắn dùng khủy tay chọt chọt Tĩnh Hương:" Nghe nói bộ phận của cô có một thực tập sinh đẹp trai?"

Tĩnh Hương:" Rất đẹp, nhưng không phải là thực tập sinh---là phó phòng mất tích đã lâu của chúng tôi"

"Oa! Bao nhiêu tuổi?Người như thế nào? Cô có muốn nhân cơ hội này cùng hắn trải nghiệm tình yêu văn phòng không, he he"

"Mới hơn hai mươi tuổi, người siêu cấp tốt. Nhưng mà tôi không muốn cùng hắn làm cái tình yêu văn phòng gì đâu, tôi không xứng,huhuhuhuh.........."

Đi ngang qua khu chờ, nghe thấy nhóm các cô gái nói chuyện ríu rít, Hứa Tri bực bội.

Công ty sắp sập rồi, còn có tâm trạng thảo luận mấy thứ này , không bằng suy nghĩ thêm để cải thiện hiệu suất.

Ăn xong, Tĩnh Hương cùng cô gái tóc ngắn vừa đi về phía thang máy vừa tán gẫu, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Mau nhìn , mau nhìn, đó là phó phòng của chúng tôi!" Tĩnh Hương thấp giọng nhắc.

" Trùng hợp như vậy, tôi phải đánh giá một chút mới được..... Móa, thực sự rất đẹp trai, tôi còn tưởng minh tinh nào!Ui ui uui Thật hâm mộ cô, ngày nào cũng gặp trai đẹp. Hơn nữa anh ấy còn ăn mặc rất thời trang. Đôi giày trên chân là hàng real đúng không? Idol của tôi mấy ngày trước vừa đăng trên ins nói là không mua được nó!"

Cô gái tóc ngắn kích động muốn chết, mà mỗi ngày đều đối mặt với mỹ nhân bạo kích, Tĩnh Hương đã quen, ném cho cô nàng một ánh mắt :" Hẳn là hàng thật, đầu tuần anh ấy mới tặng chúng tôi, mỗi người một cái khăn quàng cổ của B gia. Mấy vạn tệ đều có thể tùy tay tặng cho người lạ, sao có thể mặc hàng fake được?"

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi phải xin chuyển sang phòng tiêu thụ mới được!"

Vì thế gần một giờ trưa tin tức 'phòng tiêu thụ có phó phòng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền' đã truyền khắp Norns, khiến cho toàn bộ công ty đều tranh đến xem.Thậm chí có người lấy đồ ăn vặt hối lộ nhân viên vì muốn nhìn thấy Khương Hựu.

Trong khi kiếm bồn mãn bát mãn*,bộ phận tiêu thụ cùng nhân viên bộ phận khác nói chuyện phiếm, cũng không hiểu sao sinh ra cảm giác kiêu ngạo.

(*kiếm được nhiều tiền)

--' Ti thảo' chính là ở bộ phận của chúng tôi, mấy người có không?

--' Ti thảo- hôm nay cười với chúng tôi, hâm mộ không?

-- ' Ti thảo' mời chúng tôi ăn kem Govia, mấy người nằm mơ cũng dám nghĩ đi?

--' Ti thảo'......

Đương nhiên đó là sau này. Tạm biệt với cô gái tóc ngắn, Tĩnh Hương đuổi theo Khương Hựu "phó phòng Khương Hựu ". Khương Hựu dừng chân, cười nói :" Thời gian giải lao đừng kêu ' Phó phòng' tuổi của chúng ta xêm xêm nhau, cô cứ gọi tôi là 'Dữu Tử' đi.

'Tôi , tôi có thể gọi nhũ danh của anh sao?"

" Đương nhiên có thể, đúng rồi, tôi thấy buổi sáng cô bận đến chân không chạm đất, cần tôi hỗ trợ không?"

Trời ơi, nam thần không chỉ cho cô gọi nhũ danh mà còn muốn giúp cô làm việc, đầu Tĩnh Hương hỗn loạn như mớ tương hồ, nước mắt hạnh phúc thiếu chút nữa tuôn ra từ khóe miệng.

Nhưng cô kiềm chế kịp, nhanh chóng từ chối:" Không cần không cần, cần tài liệu cho buổi họp chiều nay, không có tính kỹ thuật gì hết, đã làm sắp xong rồi."

Khương Hựu:" Họp"

" Vâng! bộ phận chúng ta mỗi tuần đều họp một lần, không có trục trặc gì thì thường tổ chức vào chiều thứ 6" dừng một chút, Tĩnh Hương ghé sát người Khương Hựu, nhỏ giọng nói:" Mấy buổi họp gần đây sắc mặt trưởng phòng không được tốt lắm , buổi chiều phỏng chừng lại muốn mắng người, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt"

Trong số các đồng nghiệp chỉ có 'người của mình' mới có thể nói xấu lãnh đạo, lúm đồng tiền Khương Hựu càng sâu:" Cảm ơn lời nhắc, tôi sẽ chú ý"

Nói xong , hai người đã đến tầng 4. Tĩnh Hương đỏ mặt, vừa muốn tiếp tục tán dóc với Khương Hựu, đột nhiên đứng yên tại chỗ.

" Trợ lý Hứa"

Ở Nonrs chỉ có một trợ lý họ Hứa, Khương Hựu xoay về hướng cô, quả nhiên thấy được nhân vật- Hứa Tri.

Cô ta đóng sầm cửa văn phòng trưởng phòng Trần, làm như vừa mới tức giận với ai đó, mặt đỏ tai hồng, mặt thâm trầm đến đáng sợ.Vẻ mặt tiều tụy đi so với lần gặp ở cửa hàng, không biết đã gặp chuyện gì.

Khương Hựu nhìn thấy cô, đương nhiên cô cũng nhìn thấy hắn, bước chân ngừng một chút.

....... Người này tại sao lại ở đây?

Thời điểm Khương lão gia tử đem Khương Hựu nhét vào công ty, cô đang làm việc ở bộ phận khác, không bao lâu Khương Hựu liền nghỉ việc, cho nên hai người chưa từng gặp mặt ở công ty.

Giờ phút này gặp mặt, Hứa Tri đối với việc mua túi canh cánh trong lòng, lại sợ hãi dính líu đến Khương Hựu. Há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, trong lòng rối rắm muốn chết.

Mà không đợi cô rối rắm xong, Khương Hựu cùng Tĩnh Hương gật đầu với cô:" Trợ lý Hứa"

Nói xong, trực tiếp rời đi.

Thật giống như thay nàng giải vây, chỉ là tùy tay giúp một cái vậy thôi, không mang theo mục đích gì, cũng không có ý định kết giao với cô. Đứng đơ tại chỗ, nhìn hình bóng cao gầy kia, vẻ mặt Hứa Tri càng ngày càng phức tạp.

Đúng như lời Tĩnh Hương, hai giờ chiều, trưởng phòng Trần đúng giờ triệu tập tất cả nhân viên đến họp.Địa điểm họp là căn phòng nhỏ kế bên văn phòng, máy chiếu đã được bật từ trước. Trưởng phòng Trần ngồi đối diện màn hình, Khương Hựu và Hoắc Văn Đông ngồi hai bên.

Người tới đông đủ, trưởng phòng Trần mặt dài hơn mặt lừa rốt cuộc cũng tốt hơn một chút:" Biết chủ đề buổi họp hôm nay là gì không ?"

Bộ tiêu thụ lúc bình thường tán gẫu cùng khách hàng miệng lưỡi lưu loát, lúc này chỉ biết trầm mặc,chỉ có Hoắc Văn Đông nói :" Biết"

"Nếu biết tôi tùy tiện nói một chút, mấy người ráng vắt óc mà nghe"

Trưởng phòng Trần mở tài liệu:" Tháng mười Norns thu vào 359 vạn , trong đó bộ tiêu thụ hoàn thành 266 vạn . Từ đầu năm đến hạn ngày hôm qua, Norns doanh thu tổng cộng 4040 vạn, trong đó bộ phận tiêu thụ hoàn thành 2932 vạn....."

Nghe một lát, Khương Hựu hiểu ra, trưởng phòng Trần đang nói đến tình trạng doanh thu của Nonrs.Chẳng qua.... Doanh thu một năm hơn bốn ngàn vạn, có phải hơi thấp hay không? Xét về số lượng của Norns, bốn ngàn vạn chỉ đủ cho chi phí vận hành, thậm chí còn có thể lỗ. Dù sao mục đích thứ nhất của Đông Huy là " làm tinh phẩm', sản phẩm của Norns không hề tệ, tất nhiên chi phí so với các sản phẩm trên thị trường cao hơn.

Quả nhiên , trưởng phòng Trần càng đọc âm thanh càng trầm:" Căn cứ vào bảng thống kê của phòng tài vụ vào năm ngoái, lợi nhuận của Norns là âm 1690 vạn, mà đến năm nay, trước quý ba lợi nhuận đã âm 2000 vạn, dự tính cuối năm âm đến 2500 vạn- Đều nghe hết đúng không?

Trưởng phòng Trần ném mạnh tài liệu xuống bàn:" Vứt bỏ hai nhân viên nội bộ, mấy người chín quản lý , trong một năm lại đạt cái thành tích thấp đến đáng thương thế này?"

" không có tay hay không có miệng, sao lại không tìm được khách hàng? Không đặt được đơn hàng? Trước kia không phải làm tiêu thụ hay sao?"

"Thời điểm nhậm chức thì ba hoa chích chòe về mình, tôi còn nghĩ mấy cô cậu là người có năng lực nghiệp vụ rất cao, bây giờ làm cho công ty thua lỗ! Một năm hơn 2000 vạn, mấy người không xấu hổ, con mẹ nó tôi thấy mất mặt dùm mấy cô cậu"

"À, tôi quên nói, năm nay hơn 2000 vạn , một mình tiểu Hoắc hoàn thành 500 vạn, mấy người ngẫm lại đi, bây giờ cút đi"

Giọng điệu trưởng phòng Trần nghiêm túc, không giống đe dọa. Nghe được hai chữ " cút đi" , mọi người ngồi trên ghế sắc mặt khẩn trương.

Năm gần đây tình hình việc làm càng ngày càng kém, nhất là nhóm tiêu thụ, vì nhiều người, cạnh tranh tương đối kịch liệt, muốn tìm phúc lợi tốt như ở Nonrs rất khó. Chủ yếu là, cuối năm các công ty không tuyển người. Nếu bây giờ bị sa thải, cộng thêm kỳ nghỉ tết, hai tháng sau sẽ bị thất nghiệp.

Thành phố lớn giá hàng cao, nếu thu nhập thấp, tiền thuê nhà không thể trả nổi.

Không khí trong phòng họp nháy mắt bị đóng băng, mọi người cúi đầu không nói được một lời, chỉ còn có âm thanh ồ ồ của trưởng phòng Trần.

Khương Hựu quan sát sắc mặt hắn, văn phòng hai người gần nhau, hắn thường xuyên nghe được trưởng phòng Trần hay gọi điện thoại, buổi sáng hôm nay còn cùng người ta vừa nói vừa cười, tại sao bây giờ lại phát hỏa?

Còn nói : " không hoàn thành thành tích thì cút đi", chẳng lẻ.... có liên quan đến việc trưa nay Hứa Tri đi tìm hắn?

Thân là người Khương gia, đối với tình huống cao tầng Đông Huy , Khương Hựu so với đám trưởng phòng Trần rõ ràng hơn nhiều, suy nghĩ một chút liền tìm ra vấn đề

Thân là cổ đông duy nhất khác họ của Đông Huy, cha Hứa Tri ở ban giám đốc luôn không có quyền nói, cũng chính là không có quyền lực.

Là người quản lý duy nhất của Norns trong vài năm qua, động chút tay chân ở sổ sách, nhân cơ hội tham ô cũng không ai quản/

Nhưng Khương gia không phải đồ ngốc, nếu Norns tiếp tục lỗ vốn, khẳng định phải đổi giám đốc. Một khi bị đổi, hắn ta không thể tìm thấy nơi nào để làm 'hoàng đế một phương' như này.

Cho nên công trạng không tốt, phải cút đi không phải mấy người ở bộ phận tiêu thụ, mà lại cha con Hứa Tri.

Giữa trưa Hứa Tri tìm đến trưởng phòng Trần, khẳng định gây không ít áp lực cho hắn.

"Nào nào nào, đừng lo lắng cho tôi" trưởng phòng Trần cầm lấy tài liệu trên bàn:" Đều nói đi, mấy người tính hoàn thành thành tích như thế nào?"

Mọi người không dự đoán được hắn như thế này, vẫn chưa chuẩn bị, tôi nhìn cậu , cậu nhìn tôi, ai cũng không mở miện. Sắc mặt trưởng phòng Trần càng kém, lúc này, Tĩnh Hương yếu ớt nói:" Có thể đến tiệm quần áo Hoa Viễn xem thử? Nếu có thể để Hoa Viễn đặt hàng......"

Không đợi nàng nói xong, Hoắc Văn Đông ngắt lời nói:" Tĩnh Hương, cô là văn chức, có thể không biết tiếp xúc với khách hàng khó như thế nào, Hoa Viễn là khách hàng khó khăn nhất từ khi tôi vào nghề."

Giọng điệu hắn nhắc nhở, ngụ ý là " Văn chức thì im miệng"

Vốn lá gan Tĩnh Hương nhỏ, bị hắn gạc bỏ, cúi thấp đầu , lập tức không có âm thanh.

"Thật không"

Lúc này dư quang liếc đến Tĩnh Hương đang làm đà điểu, cùng sống lưng thẳng tắp của Hoắc Văn Đông, nãy giờ im lặng Khương Hựu đột nhiên mở miệng:" Còn có hơn một tháng nữa đến cuối năm, tìm kiếm khách hàng không kịp nữa, không bằng chữa ngựa chết thành ngựa sống

" Thực ra tôi cảm thấy được, có thể thử tìm đến Hoa Viễn...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro