Chương 2: Có một loại yêu tên là anh vẫn luôn luôn nhớ rõ em (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Anlee

Mà một bên Lam Vũ Phỉ nghe được thiếu chút nữa thì hộc máu, cố gắng khống chế bình tĩnh chính mình:"Hàng secondhand? Vậy mà cô còn đính hôn?Nhìn thấy tôi đem Phi Dương đi cô khóc đến thê thảm như vậy"

"Khóc? Tôi có khóc sao?" Lam Tích Nhân mơ màng mang theo vô tội nhìn Lam Vũ Phỉ, sau đó cười đến vô cùng sảng khoái:"Chị, chị có phải là nhìn đến mức hồ đồ không? Tôi không khóc nha!! Tôi còn cố ý kể cho rất nhiều người!! Chị tôi là minh tinh, cũng rất xinh đẹp, nay làm tiểu tam bản lĩnh thực sự đúng là hạng nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ cần chị ý nhìn trúng một người đàn ông, cơ hồ đều không thoát khỏi bàn tay chị ý. Ba năm cấp ba đã bắt đầu chuyện yêu đương đấy! Ở thế giới của những tiểu tam chắc chắn chính là cụ tổ."

Vừa rồi thanh âm trong lời nói Lam Tích Nhân rất lớn, mấy vị phu nhân còn đang đứng ở đó nghe đến đây, ánh mắt nhanh chóng nhắm về phía Lam Vũ Phỉ .

Hơn nữa lễ phục của cô hôm nay quả thật có chút lộ liễu, kết quả là ánh mắt mọi người càng thêm khinh thường.

Lam Vũ Phỉ bị bức đến tức nổi điên:"Lam Tích Nhân, cô như vậy đắc tội với tôi sẽ không sợ công ty của cha cô không giữ được sao?"

Lá gan càng lúc càng lớn!!

Dám cùng cô tranh luận?!

Lam Tích Nhân vẻ mặt thông cảm:"Chị, chị thật đúng là tự cho mình là cái gì? Chị chỉ là một bình hoa, dựa vào thân thể của chính mình đi quyến rũ đàn ông, chị cho rằng bản thân mình có tiền là có thể là một Đại tiểu thư? Có bản lĩnh thì cô làm nha!!"

Trên mặt Lam Tích Nhân là đồ trang sức bạc trang nhã, tinh xảo, đôi mắt to xinh đẹp, diễm lệ mà không phàm tục, xinh đẹp đến cực điểm.

Cô liền như vậy lạnh lùng nhìn Lam Vũ Phỉ, đáy mắt lộ vẻ châm biếm, đặc biệt là khi nhìn thấy nữ nhân nào đó vẻ mặt dữ tợn, sảng khoái vô cùng.

Đang định rời đi, lại bị một đứa bé nhỏ ôm chặt đùi.

Đứa nhỏ này đại khái chỉ có bốn năm tuổi, là một tiểu hỗn huyết.

Đứa bé đáng yêu ăn mặc tây trang vô cùng gọn gàng ngăn nắp, trên áo sơmi còn thắt một cái nơ tinh xảo đính kim cương, vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay đêm nay đứa nhỏ là một khách quý.

Trước mắt, tiểu bảo một bên ôm Lam Tích Nhân, một bên trừng Lam Vũ Phỉ:"Lão vu bà không biết xấu hổ, cô dựa vào cái gì mà nói mẹ cháu!! Cô cảm thấy dáng vẻ mình so với mẹ cháu đẹp lắm sao? Hay là so với mẹ cháu có dáng vẻ khí chất hơn? Đã nhiều tuổi lại còn nhiều nếp nhăn, còn không biết xấu hổ trách mắng người khác? Cô không soi gương sao? Trình độ tự kỷ của cô cũng cao quá đi!!"

Lam Vũ Phỉ tức giận đến sắc mặt xanh mét: ". . . . . ."

Đặc biệt là một lớn mắng xong, một nhỏ lại mắng nữa?

Từ đâu chui ra một tiểu gia hỏa, bộ dạng giống Lam Tích Nhân như vậy.

Tiểu gia hỏa không chỉ không bỏ qua, ngược lại tiếp tục nói:"Xấu!Bát!Quái! Cháu nói cho cô, cha cháu yêu nhất mẹ cháu, cha đem ảnh chụp của mẹ đều đặt trên ngăn tủ ở đầu giường, mỗi ngày đều phải hôn một cái! Cha cháu nói, nếu mẹ cháu bị khi dễ, cha sẽ đem người kia ăn sống nuốt tươi xào rau!"

Nói xong tiểu bảo tươi cười nói với Lam Tích Nhân:"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đem cái người đàn bà không biết xấu hổ này so với tường thành còn dày hơn đánh bại. Con là một nam tử hán, sẽ cùng cha bảo vệ mẹ. Mẹ ở chỗ này chờ con một chút nha!!"

Nói xong còn không chờ Lam Tích Nhân ngăn cản, Tiểu bảo chui vào đám người.

. . . . . .

Trung tâm yến hội, lúc này một người đàn ông mặc một cái lễ phục màu đen, đeo một chiếc nơ màu xanh ngọc đính kim cương.

Hắn tôn quý, tao nhã, cao ngất, ngũ quan lại đẹp đẽ, sâu sắc cũng không mất vẻ nhu hòa, hắn đứng ở nơi đó liền giống như là một pho tượng nghệ thuật, từng góc độ đều hoàn mỹ.

Người đàn ông vừa định nói chuyện thì bị một thanh âm, chứa ủy khuất ngắt lời:"Daddy!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro