Chương 3: Có một loại yêu tên là anh vẫn luôn luôn nhớ rõ em (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Anlee

Nhìn thấy con trai, người đàn ông ngũ quan lạnh lùng hơi hơi có phần dịu dàng:"Làm sao vậy?"

"Daddy!! Có một người phụ nữ khi dễ con cùng mẹ. Nói con là con ngoài giá thú, không ai muốn!! Còn nói mẹ con là tiện nhân, nói cha là đại tiện nhân, nói bà nội là đại đại tiện nhân, nói ông nội là đại đại đại tiện nhân. Cha mau nhanh đi cứu mẹ!! Mẹ hiện tại đang bị cái người phụ nữ kia quấy rối."

Nghe đến đó đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông hiện lên tia sáng". . . . . ."

Là cô ấy?

Vừa rồi ở lối đi thang máy, thực sự không phải hắn bởi vì rất nhớ cô mà nảy sinh ra ảo giác sao?

Đang ngẩn người ra, tiểu tử bên cạnh đã sốt ruột muốn kéo hắn đi.

"Daddy, nhanh lên, nhanh lên, lần này daddy cần phải mau chóng bắt lấy mẹ, không được làm cho mẹ chạy trốn lần nữa. Quá khứ trong năm năm trước, con đối với cha thực thất vọng nha! Một người đàn ông lớn như vậy cư nhiên lại có thể ngay cả chính vợ mình cũng quản không tốt."

Mọi người nghe thấy tiểu thiếu gia nói thế thì nhẫn nhịn không cười:". . . . . ."

Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ có hơi rét lạnh, trừng mắt liếc nhìn đứa con trai hết lần này đến lần khác"giáo huấn" hắn, hắn hướng phía chỗ người phụ nữ kia đi tới.

. . . . . .

Phó Tư Hạ tên đầy đủ của đứa con trai anh Phó Cảnh Mặc, nhũ danh Đậu Đậu.

5 năm trước mẹ của Đậu Đậu chết ở trên máy bay do tai nạn trên không, lúc đó con trai còn nhỏ, không biết cái gì gọi là chết. Bởi vậy mỗi khi Đậu Đậu hỏi mẹ nó đâu, Phó Cảnh Mặc đều nói cô đi công tác.

Vốn tưởng rằng chính mình sẽ không bao giờ...có thể nhìn thấy cô.

Nhưng Phó Cảnh Mặc thật không ngờ chính là, lại ở chỗ này có thể nhìn thấy cô.

Tiệc tối sáng ngời dưới ngọn đèn, đúng là một tuyệt mỹ, dáng người thon dài, mắt to, mũi cao, dung nhan kia cùng khi cô ấy chết do tai nạn trên không, không hề khác nhau, thậm chí trên cổ kia có nốt mụn ruồi to giống nhau như đúc.

Khoảng khắc nhìn thấy nàng, khóe miệng người đàn ông càng cười vui vẻ hơn.

Hạ Hạ?!

Thật là cô.

Thật sự không phải là ảo giác xuất hiện ra cô.

. . . . . .

Thấy đứa nhỏ đi rồi, Lam Tích Nhân cũng tính toán định rời đi.

Mới vừa bước một bước đã bị Lam Vũ Phỉ ngăn cản:"Lam Tích Nhân, cô muốn đi đâu?"Đứa con" của cô cũng đã đi tìm người giúp đỡ cô."

Lam Tích Nhân nhíu mày:"Lam Vũ Phỉ, cô không phải não tàn chứ? Hay là thiểu năng trí tuệ? Con tôi? Cô thế nào lại không nói con cô? Đàn ông đều ở trong tay cô, theo lý mà nói đứa con ý phải là của cô chứ?!"

Vừa mới dứt lời, chỉ cảm thấy có người ôm lấy eo cô, tay kia của người đàn ông vòng qua eo siêt nhẹ một chút, tựa hồ như là để cô không phải lo lắng.

Ở thời điểm Lam Tích Nhân chuẩn bị nghiêng đầu, tay của người đàn ông kia đã buông cô ra, cầm một ly rượu đỏ đổ thẳng từ đỉnh đầu Lam Vũ Phỉ đổ xuống dưới, tốc độ cực nhanh.

"A!!" Tiếng kêu chói tai vang lên.

Lam Vũ Phỉ che chính mình bị rượu đỏ làm cho ướt nhẹp tóc, quần áo, vẻ mặt không khống chế được sau đó dữ tợn trừng mắt nhìn Phó Cảnh Mặc:"Ngươi vừa làm cái gì thế hả?"

Đối mặt với Lam Vũ Phỉ đang phẫn nộ, mọi người đều khiếp sợ, Phó Cảnh Mặc có vẻ rất thản nhiên, hắn đưa ly rượu cho người phục vụ:"Đem nữ nhân đuổi đi cho ta, lần sau không được cho cô ta tiến vào đây."

Giám đốc khách sạn lập tức đáp ứng. (Anlee: thử không xem >,<)

Chủ nhân bữa tiệc từ thiện tối nay thấy thế sắc mặt liền biến sắc:"Phó tổng, Phó tổng ngài bớt giận, bớt giận! Lam Vũ Phí là chúng tôi hôm nay cố ý mời tới trao giải khách quý, nếu đuổi đi chỉ sợ. . . . . ."

"Chỉ sợ cái gì?" Phó Cảnh Mặc lau tay sau đó đem khăn tay nhét vào chủ sự, trên khuôn mặt tà mị, ngạo mạn cùng kiêu ngạo không kiêng nể gì, hắn cười lạnh nhìn trước mặt thấy người đàn ông trung niên, hơi hơi khom lưng, một cỗ sát khí ở đáy mắt chợt lóe qua, nháy mắt chủ sự cũng cảm nhận được một cỗ áp bức chưa từng có.

Chỉ nghe nam nhân bên cạnh thanh âm mang theo sát ý:" Ta giết ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro