Chương 4: Có một loại yêu tên là anh vẫn luôn luôn nhớ rõ em (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Anlee  

Sau bốn chữ âm lãnh vang lên, mang theo uy hiếp nặng nề, hắn là ai vậy?!

Tổng tài GeneralElectric, toàn thế giới xếp hàng trước đồ điện thông dụng của hắn.

Hắn có khuôn mặt tuyệt mỹ như thiên sứ, dáng người như người mẫu, phong thái tôn quý, tao nhã như bậc đế vương đứng ở vị trí cao nhất, mặt không chút cảm xúc nhìn xuống mọi người.

Thượng Đế đã bất công khi cho hắn ngoại hình, còn có được của cải cùng thế lực to lớn.

Người như thế nịnh bợ còn không kịp, ai ngờ lại có thể đắc tội?

Lam Vũ Phỉ chật vật bị đuổi đi.

Trong đó kinh ngạc nhất chính là Lam Tích Nhân, vừa rồi cái tiểu gia hỏa kia nói muốn đi kêu daddy, cô chẳng qua cho rằng là đùa mà thôi, nhưng không có nghĩ đến chính là. . . . . .

Thực sự đứa nhỏ đó đem daddy nó kéo tới.

Lam Tích Nhân lấy lại tinh thần, cảm thấy phía sau có ánh mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia như lửa đốt, điên cuồng, làm cho cô có chút sởn gai ốc.

Quay đầu lại quả nhiên thấy daddy của tiểu gia hỏa kia nhìn cô chằm chằm, thấy thế Lam Tích Nhân vội vàng nói cảm ơn:"Cái kia. . . . . . Cám ơn anh."

"Cảm ơn? Cô định cảm ơn như thế nào??" Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra một nụ cười tà mị, hắn từng bước tới gần.

Loài người đối với những thứ nguy hiểm đều rất nhạy bén, làm cho Lam Tích Nhân nhanh chóng lùi về phía sau, khóe miệng cô mang theo gượng ép cười một cái:"Việc đó, tôi có thể khom lưng cảm ơn?"

Người đàn ông hơi hơi nghiêng đầu:"Khom lưng? Khom lưng là cái tư thế gì?

Lam Tích Nhân mặt đỏ lên:"Tiên sinh. . . . . ."

Lớn lên đẹp như vậy, trong lời nói như thế nào lại hạ · lưu như thế?

Chỉ cảm thấy người đàn ông này cười có chút lành lạnh:"Hạ hạ, em còn muốn giả ngu tới khi nào?"

Thấy thế, Lam Tích Nhân hiểu được, hóa ra là nhận nhầm người.

"Tiên sinh, ngài nhận sai người, tôi không phải Hạ Hạ, tôi họ Lam kêu Lam Tích Nhân, trước đây cũng không biết ngài."

Vừa dứt lời, tay người đàn ông này nắm lấy cằm Lam Tích Nhân, hơi hơi áp sát tới dung nhan tinh xảo, tuyệt mỹ, bốn mắt nhìn nhau, hắn trợn tròn đôi mắt nhìn Lam Tích Nhân, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một hình vòng cung:"Không biết tôi? Quan hệ với tôi, sinh xong con trai rồi làm bộ như không biết tôi?"

Lam Tích Nhân không nói gì:"Tôi thật sự không biết anh. . . . ."

"Mất trí nhớ? Không sao, em mất trí nhớ tôi không mất trí nhớ, nên việc chịu trách nhiệm với em vẫn là tôi nên thực hiện."

"Anh đúng là điên rồi?"

"Điên rồi? Trong chúng ta ai mới là người điên rồi?" Phó Cảnh Mặc nắm chặt cằm Lam Tích Nhân, hắn dữ tợn nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

Mẹ kiếp!!

Cô hôm nay là tới xem mắt, chứ không phải đến mua một tặng một!!!

Cô có thể tiếp nhận một soái ca, nhưng dựa vào cái gì con trai của hắn liền có thể nói là con cô??

. . . . . .

"Daddy!! Vì sao ban nãy cha khiến mẹ chạy mất?!"

Kết thúc yến hội, dưới bãi đỗ xe, Đậu Đậu mờ mịt nhìn cha mình đang dựa vào xe hút thuốc.

Phó Cảnh Mặc đứng ở nơi đó không phản ứng nhìn con trai mình:". . . . . ."

Lúc sau Đậu Đậu nói vài câu, thấy Phó Cảnh Mặc vẫn như thế, có chút phẫn nộ, giọng nói run rẩy thét chói tai.

"Cha đã nói, mẹ sẽ trở về!! Hiện tại đã trở lại, cha vì cái gì không cho con đi tìm mẹ?? Vì sao chứ? Cha chẳng lẽ không muốn mẹ trở về nhà sao? Cha chẳng lẽ không yêu mẹ sao? Nếu làm cho mẹ biết mẹ sẽ thương tâm nhiều? Nếu như mẹ bởi vậy không trở lại Thì! Sao! Hả?!" Nói đến giọng điệu Đậu Đậu cố ý tăng thêm ngữ khí.

"Tiểu thiếu gia. . . . . ." Trợ lý Andrew muốn dỗ dành, nhưng không biết nói cái gì.

Đối với trợ lý Andrew, Đậu Đậu ra hiệu một cái "Chú không cần nói."

Mặt không chút thay đổi nổi giận đùng đùng trừng Phó Cảnh Mặc:" Daddy chắc là Daddy muốn cùng mẹ ly hôn, sau đó đi tìm các dì trẻ tuổi xinh đẹp sinh một đứa con khác? Sau đó không cần con, không cần mẹ? Cảm thấy con là phiền toái, gánh nặng?"

Đáy mắt Phó Cảnh Mặc hiện lên một tia lành lạnh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một loại quỷ dị tươi cười:"Ngoan, Daddy sẽ làm cho mẹ con nằm trong tầm tay, chúng ta không vội."

Đậu Đậu vẫn còn nghi ngờ lời ba mình nói:"Thật sự?"

"Thật sự! Mẹ không thừa nhận con, daddy sẽ "ở trên" làm mẹ con, làm cho đến khi mẹ con thừa nhận con mới thôi. Lần này daddy sẽ làm cho mẹ con không thể chạy thoát." ( Anlee: Anh zaii à con anh mới 4,5 tuổi thôi đó >,< )

Andrew nghe thấy Phó Cảnh Mặc nói như vậy sợ tới mức vội vàng đem Đậu Đậu nhét vào trong xe, may mắn thay câu nói kế tiếp Đậu Đậu không kịp nghe thấy, chỉ nghe thấy Phó Cảnh Mặc nói:"Thật sự."

Tổng tài cũng thật là, con trai còn nhỏ, ngài thế nào lại nói ra loại chuyện này hả ?!!

Tiểu Andrew chết mất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhớ vote với cmt ý kiến của các bạn nhaaaiuuuu <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro