Chương 6: Có một loại yêu tên là anh vẫn luôn luôn nhớ rõ em (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Anlee

Khách sạn Willis cao cấp, phòng tổng thống.

Andrew rõ ràng nghe được đầu điện thoại bên kia người phụ nữ đang hổn hển mắng to, sau đó là là tiếng dập máy.

Vốn tưởng rằng tổng tài nhà mình sẽ tức giận, kết quả là hắn cười đến rất vui vẻ.

"Tổng. . . . . . Tổng tài. . . . . ."

Lấy lại bình tĩnh, Andrew dè dặt nói:"Đây là văn kiện công ty nhỏ ở thành phố Z, đã chuẩn bị toàn bộ, nếu không có gì thay đổi ngày mai chúng ta có thể rời đi."

"Không đi, ta phải ở lại thành phố Z, ngươi lập tức đi chuẩn bị chỗ cho ta." Phó Cảnh Mặc rạo rực buông điện thoại trong tay, ánh mắt khó nén khỏi vui sướng:"Ngoài ra hôm nay ở yến hội hai người kia, nam nhân đó ta không muốn nhìn thấy hắn ở thành phố M, còn nữ nhân kia đem cô ta đi giáo huấn."

Andrew gật đầu:"Vâng, tổng tài."

Trước khi đi, nhớ đến bộ dạng xấu hổ của cô gái:"Ngươi cảm thấy tổng tài phu nhân nhà ngươi thế nào?'

Andrew mơ màng:"Tổng tài phu nhân?"

"Ở yến hội đó."

" Rất. . . . . ."

Hai chữ "mạnh mẽ" còn chưa kịp nói ra, nơi đó truyền đến âm thanh của người đàn ông như đang mộng du.

"Rất tốt!! Người phụ nữ này rất tốt!" Nói xong còn cười hề hề.

Nhìn thấy người đàn ông này nét mặt như thế, Andrew nhanh chóng rời đi.

. . . . . .

Ngày hôm sau tỉnh dậy, di động Lam Tích Nhân lại có hơn ba mươi cuộc điện thoại, chưa kể đó là Lam Vũ Phỉ, chú, thím, bà nội gọi.

Bởi vì từ nhỏ ông nội thích cô, bà nội thích Lam Vũ Phỉ.

Hơn nữa sau đó mẹ cô cùng cái thai và anh trai chết trong tay bọn hắc bang, làm cho cha cô thân là cảnh sát phải từ chức, làm cho bà nội rất xem thường một nhà bọn họ, cảm thấy cha cô đã làm mất mặt Lam gia.

Nhìn cô lại càng chướng mắt.

Những năm gần đây đều rất ít cùng Lam gia liên lạc, lúc này lại gọi tới nhiều lần như vậy làm cho Lam Tích Nhân kinh ngạc.

Đúng lúc bà nội gọi tới.

Điện thoại vừa kết nối được liền nghe thấy giọng nói bà nội tức giận:"Lam Tích Nhân, cô có tư cách gì làm con, cháu Lam gia, cô cùng mẹ cô, cha cô đều không có tiền đồ giống hệt nhau, đều làm cho Lam gia mất hết mặt mũi. Phải làm cho Lam gia bẽ mặt thì cô mới thoải mái sao? Cô sẽ dùng tất cả các thủ đoạn phải không? Tôi nói cho cô biết, cô gian xảo như thế sẽ không bao giờ thực hiện được mục đích của cô đâu, tôi dù có chết cũng sẽ không buông tha cô."

Lam Tích Nhân không nói gì:"Bà nội, sáng sớm bà đã phát bệnh rồi sao?"

"Cô!! Được lắm Lam Tích Nhân!! Mồm miệng đúng thật là sắc bén! Tôi hỏi cô, cô có biết hay không hiện tại trên Weibo chị cô đang bị mắng chửi kia kìa!!"

"Mắng chửi?" Lam Tích Nhân vẫn còn đang buồn ngủ xoa xoa hai con mắt:"Thật vui mừng nha!! Cả nước giơ tay chúc mừng!!" Nói xong ngón tay ấn kết thúc cuộc gọi, tiếp tục ngủ.

Vài phút sau, vốn đang mơ mơ màng màng đột nhiên trợn tròn mắt:". . . . . ."

Mẹ kiếp?!!

Không thể nào?

Trên Weibo Lam Vũ Phỉ bị người ta mắng chửi sao??

Đây là có chuyện gì?

Bị báo ứng?

Mở Weibo ra Lam Tích Nhân thấy Lam Vũ Phỉ bị phát tán bức hình cùng nhà sản xuất nào đó đang ở trong WC làm "chuyện xấu"

Có bức hình lại còn có đoạn ghi âm, giọng nói có thể so với phim "người lớn" nha.

Nhìn phần bình luận, làm cho tâm tình Lam Tích Nhân rất tốt.

Báo ứng!!     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro