Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt bữa tiệc, Lưu Vũ ăn mà chẳng biết vị, bên tai toàn những lời chúc tụng của văn võ bá quan, y còn tình cờ nghe được vài câu, hai ngày trước Nhiếp chính vương cùng với một nữ tử lên Phổ Quang tự dâng hương, trùng hợp Tào Thượng thư cũng theo phu nhân nhà mình lên chùa dâng hương, từ xa đã thấy Nhiếp chính vương liền muốn đi qua hành lễ, lúc này mới biết nữ tử đoan trang xinh đẹp ở bên cạnh chính là Trưởng Công chúa sắp gả vào phủ Nhiếp chính vương. Nhìn thì có vẻ là bí mật xuất hành, bên cạnh hai người lúc ấy cũng chỉ có tùy tùng thân cận đi theo, Nhiếp chính vương còn rất ân cần với Trưởng công chúa, cả hai đứng cạnh nhau thật rất xứng đôi, cứ như thần tiên quyến lữ.

Lưu Vũ càng nghe càng phiền, Nhiếp chính vương lúc này cũng không có bên cạnh, không còn ai quản, móng vuốt nhỏ bắt đầu lần mò đến bình rượu đặt trên bàn, liên tục rót hết chén này đến chén khác, rượu cay nồng như vậy, con rồng nhỏ lại mặt không đổi sắc uống cạn, cứ như thứ đang uống vốn không phải rượu, mà là nước.

An công công mấy lần muốn tiến lên ngăn cản, đều bị cặp mắt to tròn trừng cho lui trở về.

Tán Đa giải quyết xong chuyện với Cơ Ngọc, khi quay lại đã thấy rồng con lung lay sắp đổ, hai má đỏ bừng, vừa nhìn liền biết đã uống say.

Hắn nhanh chân bước đến gần, chuẩn xác đón tiểu Hoàng đế ôm vào ngực, bất đắc dĩ cười nói: "Hôm nay là ngày vui, bệ hạ cao hứng uống không ít rượu, ta đưa bệ hạ về tẩm cung nghỉ ngơi trước, bách quan cùng chư vị sứ thần cứ tiếp tục, đêm nay hãy thật tận hứng, ngày mai không cần tảo triều."

Bên dưới lập tức đồng thanh cung tiễn Nhiếp chính vương cùng tiểu Hoàng đế rời đi.

Tán Đa ôm Lưu Vũ ngồi lên long liễn, lập tức thả rèm che, hạ lệnh quay về Dưỡng Tâm điện.

Lưu Vũ lúc này đã say đến mơ màng, tầm mắt đều mông lung, nhưng cái mũi nhỏ lại rất nhạy, vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc lập tức dán người lên, hai tay níu lấy cổ áo Nhiếp chính vương, há miệng muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói nước mắt đã rơi lã chã, từng giọt từng giọt rơi xuống không ngừng.

Nhiếp chính vương luống cuống tay chân, không hiểu vì sao hắn vừa đi có một lúc, khi quay lại bé rồng con nhà hắn đã say mềm, lúc này còn níu cổ áo hắn khóc đến đáng thương, hắn đưa tay lau nước mắt cho rồng con, dịu giọng dỗ dành: "Bánh Trôi của ta sao lại khóc rồi? Là bị ai bắt nạt sao?"

Lưu Vũ hít mũi một chút, hai tay thoắt cái vòng lên ôm lấy cổ Nhiếp chính vương, nghiêng đầu gác trên bờ vai rộng lớn của hắn, cái mũi nhỏ còn không ngừng cọ vào làn da lộ ra nơi cổ áo, khiến Nhiếp chính vương ngứa ngáy râm ran từng trận, thân dưới cũng rục rịch đứng thẳng. Ngay lúc hắn muốn xuống tay trị tội con rồng thích đốt lửa lung tung này, Lưu Vũ bất chợt lên tiếng: "Tại sao lại lừa gạt ta?"

Tán Đa dừng một chút, cái tay đã thò đến mông rồng con liền thu trở về, đặt trên lưng y xoa nhẹ trấn an: "Ta ư, lừa gạt chuyện gì?"

Rồng con không lập tức đáp, khóc rấm rứt vài tiếng, sau đó mới đứt quãng liệt kê: "Nói sẽ không để ta nạp hậu tuyển phi, vậy mà... hức... Còn nói sẽ bái đường thành thân cùng ta, nhưng ở sau lưng... ở sau lưng ta lại thân mật với người khác." Vừa dứt lời, con rồng nhỏ òa khóc nức nở, như muốn đem hết oan ức khó chịu dồn nén trong thời gian này khóc cho bằng sạch.

Nhìn rồng con khóc đến mắt mũi đỏ bừng, Nhiếp chính vương ngược lại tâm như nở hoa, bé con của hắn, đây là đổ giấm rồi, thử hỏi không có tình ý, sao lại tự ủ mình chua đến mức chảy cả nước mắt thế này, thật không uổng công hắn đem hết vốn liếng ra mà sủng ái chiều chuộng.

Vui thích thoắt cái lấp đầy cõi lòng, mà niềm vui thích này của hắn càng tăng cao hơn khi nhìn bé rồng con đang mềm mại quấn lấy hắn, càng lúc càng bành trướng, cuối cùng biến thành dày đặt ái dục, ái dục này tán loạn trong lục phủ ngũ tạng của hắn, Tán Đa cơ hồ là không khống chế được khô nóng trong thân thể, ngón tay chạm tới khóe mắt ướt át của rồng con, nấn ná nơi lệ chí mãi không chịu rời đi, ngay lúc này đây hận không thể hòa tan bảo bối nhỏ vào máu thịt.

Lưu Vũ cảm thấy mi mắt bị ngón tay ve vuốt rất ngứa, vừa định quay đầu đi tránh né thì đột nhiên bị hắn đè xuống dưới thân, mũ miện cũng bị kéo xuống, mái tóc rời rạc tản ra, tóc đen như thác nước rũ ở trên đệm.

"Thật đẹp, Bánh Trôi thật đẹp."

Màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, môi hồng như cánh hoa đào. Lúc rồng con say, lộ ra bộ dáng đơn thuần như một đứa nhỏ, đôi mắt to tròn ngập nước ngơ ngác nhìn người đang áp lên thân thể mình, nhưng phần vai áo bị kéo xuống lại lộ ra vẻ dụ hoặc, hơn nữa tóc đen mềm mại uốn lượn, mặt mày như họa, những thứ này hợp lại liền tạo thành vẻ đơn thuần dụ hoặc đầy tương phản.

Lưu rồng con theo phản xạ muốn trốn một chút, kết quả chớp mắt tiếp theo đã bị Nhiếp chính vương cắn một ngụm lên bầu má tròn trịa. Má ngọc trắng nõn liền hiện ra một vòng dấu răng, hắn mang vẻ tiếc nuối mà nhìn: "Ta còn tưởng rằng chỗ này của Bánh Trôi sẽ thật sự chảy ra sữa."

Lưu rồng con ủy khuất đưa một tay lên che má, tay còn lại chỉ vào mũi Nhiếp chính vương mà mắng: "Lại, hức... lại cắn ta, ngươi thật sự chính là... ừm là ch-" Không để Lưu Vũ nói hết câu, Tán Đa đã cúi người xuống dùng môi lưỡi khóa lại cái miệng nhỏ, nụ hôn này so với bất cứ nụ hôn nào trước đây cũng đều dịu dàng hơn vạn phần, hắn dùng môi lưỡi liếm mút, từ bên ngoài cho đến bên trong khoang miệng ấm nóng của bảo bối dưới thân, một tấc cũng chẳng bỏ sót, tay chân bên dưới cũng không chịu an phận, nhân lúc rồng con mơ màng đã kéo xuống thắt lưng khảm châu ngọc của y, sờ vào da thịt được rượu ủ đến ấm nóng, được sữa nuôi đến mềm mịn như lớp mỡ đông, bàn tay to lớn vì cầm kiếm mà tích đầy vết chai đặt trên da thịt trơn mướt mang lại xúc cảm tê dại cho rồng con, dần dần có xu hướng ngày càng đi xuống, khảy lên đóa hoa non nớt, muốn ép ra chút nước mật...

"A..." Nhiếp chính vương nhìn người dưới thân vừa bị chạm vào một chút liền mẫn cảm đến độ miệng huyệt co rút lại, trầm thấp cười một tiếng: "Thật là một bé rồng dâm đãng nhát gan."

Dù lúc này thần trí mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy ánh lửa hừng hực trong đáy mắt Nhiếp chính vương, tiểu Hoàng đế vẫn sợ tới mức yếu ớt rụt người lại, nhưng y không ý thức được, lúc này mình đang bị giam trong lồng ngực đối phương, trốn không thoát. Một tay Nhiếp chính vương vòng lấy eo của tiểu Hoàng đế, tay kia không chút do dự xoa nắn mơn trớn miệng huyệt, đem hai cánh hoa nhỏ mở ra. Sau khi hắn dùng hai ngón tay đẩy ra một khe hở nhỏ hẹp cũng không có tiến thêm bước nào, chỉ xoa nắn bên ngoài đóa hoa, muốn trêu chọc bé con đến ướt đẫm.

Thân thể song nhi cực kỳ mẫn cảm, bởi vậy nên hoa huyệt non nớt bị chơi đùa một chút đã ướt nhẹp chảy ra nước mật, toàn thân cũng bị kích thích đến run rẩy không thôi.

Tán Đa nhìn bảo bối nhỏ trong ngực bị ái dục bức đến đuôi mắt đỏ bừng, cái miệng nhỏ ưm a rên rỉ không ngừng mà huyết mạch sôi trào, gậy thịt thô to phía dưới lớp cẩm y đã cứng đến phát đau, ngay lúc hắn muốn cắm ngón tay vào trong huyệt nhỏ ẩm ướt, bên ngoài bất ngờ truyền đến thanh âm của An công công: "Hồi bẩm Nhiếp chính vương, đã đến Dưỡng Tâm điện."

Tán Đa không khỏi đen mặt, một lần hai lần đều là cẩu nô tài này chen ngang, không những không dập tắt được lửa dục của hắn, ngược lại bị gián đoạn càng khiến ngọn lửa này cháy càng thêm vượng, nhưng nhìn đến người trong lòng, nếu tiếp tục lăn lộn ở nơi chật hẹp này, đến lúc dục hỏa cháy tán loạn, sợ là cơ thể yếu ớt của rồng con sẽ phải chịu tội, hắn chậc lưỡi một cái, kéo xuống áo choàng của mình bao lấy một thân y phục xộc xệch của rồng con, trực tiếp bế ngang người lên, bước xuống long liễn.

Một đường vào đến tẩm cung tiểu Hoàng đế, tất cả cung nữ thái giám ở Dưỡng Tâm điện đều theo lệnh An công công truyền xuống trước đó, đầu cúi thấp, không dám nhòm ngó lung tung. Cho dù vậy, vẫn có vài người to gan, dùng dư quang khóe mắt lén lút quan sát, sau đó lập tức bị hình ảnh bản thân nhìn thấy dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy Nhiếp chính vương cao lớn tuấn mỹ, hắn mặc một thân y phục đen tuyền, lúc này đang bế tiểu Hoàng đế trên tay, tiểu Hoàng đế hai mắt khép hờ được quấn trong chiếc áo choàng quá cỡ, bầu má núng nính vẫn còn vương nét trẻ con vì ửng hồng mà ngược lại tăng thêm phần xinh đẹp kiều diễm, không biết đã lăn lộn đến mức nào mà giày và tất đều bị cởi bỏ, một đoạn cẳng chân trắng lóa mắt lấp ló sau lớp áo choàng, đung đưa theo từng bước đi của Nhiếp chính vương.

Dù là khi quân phạm thượng, nhưng nhìn tiểu Hoàng đế như vậy, trong lòng chúng nô tài không hẹn mà đồng thời có cùng một ý nghĩ to gan lớn mật, cứ như... cứ như vừa được người yêu thương qua.

Một đường này Nhiếp chính vương có vẻ điềm tĩnh thản nhiên, nhưng Cơ Ngọc theo bên người hắn từ khi còn bé làm sao không nhìn ra chủ nhân của mình đang vội, trông thì như đang thong thả bước đi, nhưng tốc độ bước chân của hắn đã nhanh đến mức bỏ xa bọn họ một đoạn. Cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa tẩm cung tiểu Hoàng đế, Nhiếp chính vương chân không dừng bước, chỉ ném lại cho Cơ Ngọc theo sau một câu trước khi ôm người tiến vào trong: "Đóng cửa lại, lui xuống hết đi, không ai được phép làm phiền khi chưa có lệnh của ta."

Diệp ma ma nghe thông truyền tiểu Hoàng đế hồi cung, đã đứng ở cửa tẩm cung từ trước chờ đợi hầu hạ y, nhưng thứ chờ được lại là dáng vẻ muốn nuốt tiểu Hoàng đế vào bụng của Nhiếp chính vương, hai mắt bà không nén nổi lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể dằn lại mà cung kính lui xuống.

Cơ Ngọc đuổi hết tất cả xuống, tự tay khép lại cửa tẩm cung, khoảnh khắc hai cánh cửa sắp đóng lại hoàn toàn, hắn vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Nhiếp chính vương đang vứt chiếc áo choàng quấn trên người tiểu Hoàng đế xuống đất, không kịp chờ thêm liền đè người xuống long sàng.

Tơ lụa từng lớp từng lớp bị ném xuống, cơ thể non mềm trong trắng lọt thỏm trên long sàng rộng lớn, Nhiếp chính vương nhìn vưu vật chỉ có thể nghe mà không thể cầu, hiện tại lại đang lõa lồ nằm trên giường lớn, tay chân nhỏ yếu vô lực phản kháng, mặc hắn làm càn.

Nghĩ như vậy, sự thỏa mãn ác liệt lan tràn cả ngực trái, ác liệt đến nỗi chỉ muốn gặm nhấm con mồi non tơ đến xương cốt cũng không còn.

Lưu rồng con mặc dù say, nhưng đầu óc vẫn còn tia minh mẫn, y đơn thuần cho rằng lần này phía dưới cũng sẽ bị hắn trêu chọc như những lần trước, còn rất nghe lời mà mở chân ra hy vọng có thể nhanh kết thúc, lại không biết vừa kéo mở hai chân, Nhiếp chính vương liền áp xuống, cánh tay mạnh mẽ kéo gập hai chân y lại, mở rộng sang hai bên, trực tiếp lộ ra huyệt nhỏ bí ẩn, hắn không chút do dự cúi xuống, vươn cái lưỡi dài liếm một đường từ trên xuống dưới, liếm đến khi hai cánh hoa e thẹn mở ra một khe hở.

Sau khi dùng đầu lưỡi đẩy ra khe hở nhỏ hẹp, Nhiếp chính vương liếm cho hai mảnh cánh hoa càng nở rộ ra ngoài, hắn còn chăm chú quan sát bên trong huyệt non. Rất rõ ràng huyệt nhỏ chưa bao giờ bị người thâm nhập, dù là bên trong hay bên ngoài đều bày ra vẻ hồng hào mềm mịn, còn có ướt át. Hắn biết bảo bối nhỏ mẫn cảm, lại không ngờ hoa huyệt bị bựa lưỡi nóng ẩm liếm một chút đã ướt nhẹp chảy ra nước mật, khiến cho lối vào ẩm ướt, cứ như đã sẵn sàng đón nhận đồ vật to lớn của hắn đi vào.

Âm đế ẩn trong hai cánh hoa vì bị người liếm lộng mà đột nhiên lộ ra ngoài, trên hạt châu nhỏ dính đầy dâm thủy.

Âm đế bị đùa bỡn đến sưng lên, khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời đi, hắn hung hăng mút một ngụm, bên trong liền cao trào, thân thể nhỏ yếu đáng thương không ngừng run rẩy.

"Hức, a~ không muốn..." Lưu rồng con nào biết, thì ra liếm huyệt lại mang đến khoái cảm xa lạ như vậy, còn mãnh liệt khó nhịn hơn cả khi dùng tay hay dùng trụ ngọc cắm vào.

Nhiếp chính vương vẫn chưa chịu dời đi cái đầu chôn ở dưới thân con rồng nhỏ, hắn liếm hết tất cả dâm thủy dính nhớp, lại duỗi cái lưỡi dài ra thăm dò vào bên trong âm huyệt.

Gần như mới tiến về phía trước hơn một đốt ngón tay, liền chạm được một tầng lá chắn.

Hắn sửng sốt chớp mắt một cái, không nghĩ tới lớp màng của rồng nhỏ lại ở vị trí nông như vậy. Đầu lưỡi thử đỉnh vào trong một chút, phát hiện lớp màng tuy nông nhưng lại dày, khó trách lúc trước làm vài hành động hơi kịch liệt nhưng không bị rách.

Cảm thấy đã nếm đủ hương vị rồi, cái lưỡi dài chậm rãi lui ra ngoài, đầu lưỡi kéo ra chỉ bạc dính với âm huyệt, không có đầu lưỡi lấp kín huyệt nhỏ, dâm thủy liền ồ ạt chảy ra ngoài, hạ thân Lưu rồng con một mảnh ướt nhẹp, làn da nơi đùi bị hắn dùng tay banh rộng đã có dấu hiệu muốn sưng lên. Tán Đa cười khẽ, hắn thật sự đã nuôi ra một bé bảo bối, chịu không nổi dày vò dù là một chút.

Hắn nhấc mắt nhìn lên, muốn xem phản ứng của tiểu tâm can, đập vào mắt là gò má đỏ bừng, mồ hôi ẩm ướt chảy ở hai bên má, vài sợi tóc con dính mồ hôi liền dán sát vào bầu má non nớt, nhìn giống như bé cừu con.

Cao trào vẫn còn âm ỉ, khoái cảm xa lạ khiến thân thể mềm nhũn đang run rẩy không ngừng, con rồng nhỏ sợ hãi vội vàng vòng tay ôm chặt người duy nhất có thể dựa vào lúc này, muốn năn nỉ hắn ngừng lại, nhưng lời nói ra miệng lại hỗn loạn mang theo âm khóc nức nở, hàng mi dài cong vút rũ xuống rung động theo từng nhịp thở gấp gáp, thấp thoáng bên dưới là đôi mắt mê ly đẫm lệ, mang một kiểu yếu ớt đầy dụ hoặc, dụ hoặc hắn vươn đôi bàn tay dục vọng chạm lấy y.

Nhiếp chính vương nghiến răng nhắm nghiền mắt, đến lúc mở mắt ra lần nữa liền thở dài nhận mệnh, ôm Lưu rồng con đang run rẩy khóc nấc lên, đặt người khóa ngồi trên thân mình, sau đó thả từng cái hôn mềm nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi hòng xoa dịu con rồng nhỏ đang kinh hoảng trước khoái cảm quá mức mãnh liệt này: "Không sao, bảo bối, không chạm đến nơi đó nữa, hôm nay đến đây thôi."

Tán Đa chậc lưỡi cam chịu, dục vọng bên dưới sưng to trướng đau, nhưng lúc này hắn chỉ lo làm quá mức, sẽ khiến bé con sợ đến hỏng mất.

Cuối cùng, Nhiếp chính vương cao cao tại thượng vẫn là thương tiếc bảo bối tâm can của hắn, chỉ dùng tay tự mình qua loa giải quyết, nhưng con rồng nhỏ thoát được một kiếp, cũng không tránh thoát được hoàn toàn, toàn thân trên dưới bị hắn day cắn đến chi chít vết đỏ, lúc hắn động tình không kìm được còn mút sưng hai nụ hoa đỏ hồng trước ngực của Lưu rồng con, chọc cho con rồng nhỏ mẫn cảm hết lần này đến lần khác ướt đẫm hạ thân.

Lăn qua lộn lại không ngừng nghỉ, lúc rồng con mệt đến mức mơ màng muốn ngủ mất, Nhiếp chính vương mới chậm chạp phóng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro