Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ưng Nhu ghét phải thừa nhận nhưng cô đã mong đợi cái chạm mãnh liệt của chị, đã mong đợi ngón tay chị bên trong cô. Và cô nghĩ chị sẽ làm vậy, nhưng Bạch Lạc lại đứng lên từ trên cao chị nhìn xuống. Ưng Nhu nằm như một mớ hỗn độn, tóc cô rối, môi còn run rẩy, hai chân cô tách để lộ mảng ướt ở quần lót.

" Không phải em muốn gì cũng đươc. Nhớ lấy, thái độ của em sẽ quyết định em được gì và mất gì " Chị ngoảng mặt đi, bước thẳng. Ưng Nhu nhìn theo bóng lưng chị cô điêu đứng. Đúng là một trò đùa, chị làm tất cả chỉ để vứt cô lại đây một mình thôi sao. Chị đi không đóng cửa gió lạnh lùa vào từng cơn, đối với chỗ ướt trên quần lại càng khiến da thịt buốt giá. Ưng Nhu bực bội, xấu hổ, nhục nhã vì không thể kiểm soát cơ thể mình, vì không thể ngăn thứ ham muốn chết tiệt ấy để rồi chị dắt mũi cô như một con mèo theo miếng mỡ.

Cô chống tay ngồi dậy, bụng kêu lên một tiếng. Cô thấy dạ dày hơi quặn, đứng lên mà chân vẫn run run cô phải bò lên sàn nhặt lấy cái quần chị vừa vứt đó mặc lại, thậm chí cũng không cài được vì cúc đã bị chị làm đứt. Nỗi uất ức ngập đến Ưng Nhu òa khóc như một đứa trẻ, sự ủy khuất này khiến cô không sao bình tĩnh được.

Mất một lúc lâu khi nước mắt đã khô mà khi cử động mặt cảm thấy như da bị nứt Ưng Nhu mới đứng lên, cô sẽ rời khỏi đây và không bao giờ gặp lại chị nữa. Vốn tưởng ở ngoài sẽ có bảo vệ hay người canh giữ nhưng khi ra đến cổng rồi cô vẫn không thấy bóng người nào. Vậy là cô có thể bỏ đi rồi, nhưng tại sao trong lòng lại thấy trống rỗng. Như thể một chút thất vọng, quyến luyến...chẳng lẽ cô mong chị sẽ nhìn thấy cô đi rồi giữ cô lại ư? Hay cô muốn thấy dáng vẻ níu kéo, quỵ lụy của chị để có thể thỏa mãn rồi nhẫn tâm bước đi?

Hít mạnh một hơi, Ưng Nhu kéo cổng...kéo...kéo...KÉO. Rồi cô đã hiểu, chị vốn đã khóa cổng từ bên ngoài, thảo nào không cần tốn sức thêm người theo dõi cô vì đơn giản với sức lực của cô không tài nào phá được cái cổng này.

" náo đủ chưa?" Ưng Nhu giật mình quay lại, chị đứng khoanh tay nhìn cô

" Đừng tốn công vô ích, từ nay em sẽ sống ở đây. Không có sự cho phép của tôi một cọng tóc của em cũng không vượt qua được cái cổng đó. Ngoan ngoãn đi, điều đó sẽ có ích cho em hơn."

Ưng Nhu cảm thấy tức giận, hận thù, cô bắt đầu căm ghét chị rồi.

" Đừng mơ, tôi sẽ không bao giờ phục tùng chị " Ưng Nhu gằn từng chữ.

Bạch Lạc bước lại gần, tiếng guốc chị nện trên sân, chị bắt lấy cằm Ưng Nhu hơi siết

" Đây không phải là câu hỏi hay đề nghị mà là mệnh lệnh, biết tại sao mệnh lệnh nó lại khác không? Vì nó sẽ được thực thi ngay không kể người nhận muốn hay không" Vừa dứt lời chị đã kéo tay cô, lôi một mạch trở lại phòng. Ưng nhu cố dãy dụa nhưng cô đang kiệt sức không tài nào chống lại lực của chị.

Bạch Lạc không dẫn cô trở lại căn phòng vừa này mà đưa cô đến một căn phòng khác, chị khóa cửa lại. Âm thanh tiếng khóa khiến Ưng Nhu bỗng sợ hãi vô cùng không kiềm được mà run lên ánh mắt liên tục đảo quanh.

" quỳ xuống kia" Bạch Lạc chỉ tay ra phía góc tường, chị ra lệnh

" em...em xin lỗi..chị em xin lỗi " Ưng Nhu thật sự cuống lên rồi, dáng vẻ của chị bây giờ như một kẻ đi săn đang sắp bắn con mồi, cô hốt hoảng chỉ có thể van xin chị mong có thể làm dịu đi tình hình lúc này.

Bạch Lạc như không nghe thấy, chị nhìn chằm chằm vào cô tay vẫn chỉ đến góc tường. Ưng Nhu chỉ có thể cắn chặt môi, nắm chặt tay lại góc tường đó run rẩy khụy xuống. Bạch lạc rút từ trong ngăn tủ ra một cái roi mây, mắt chị sáng lên hướng lại phía Ưng Nhu. Nhìn cây roi trên tay chị Ưng Nhu muốn bật khóc, cô lúc này sợ rằng không chịu nổi quá 5 roi sẽ gục mất.

" chị ơi em sai thật rồi, chị tha lỗi cho em đi em sẽ ngoan...em sẽ ngoan mà " nước mắt lăn dài khỏi khóe mi, Ưng Nhu chắp hai tay lại van xin chị.

" cởi quần ra "

" chị ơi làm ơn em biết em sai thật rồi mà " Ưng Nhu thút thít, cô không muốn tưởng tượng cảm giác cây roi với tâm trạng chị lúc này sẽ quất nó mạnh đến thế nào.

" CỞI RA " chị sắp hết kiên nhẫn rồi, nếu cô không tự cởi chị sẽ lột nó ra mất.

Ngón tay Ưng nhu lẩy bẩy cô chậm chạp tháo quần, giây phút chiếc quần tuột xuống Ưng Nhu run lên vì cơn gió bởi chị quất roi trong không trung.

" cởi cả quần lót nữa " giọng chị lúc này rất nghiêm, không thể nghe ra chỗ nào có thể thương lượng. Ưng Nhu cảm thấy đến lúc này có lẽ tuân theo chị thật nhanh sẽ khiến chị bớt giận hơn chứ nếu còn mè nheo kì kèo chị sẽ càng cứng rắn hơn nữa.

" ngồi lên cái bàn này rồi tự thỏa mãn mình đi " chị chỉ đến cái bàn bên cạnh chỗ Ưng Nhu đứng, là một cái bàn gỗ cao như thể bàn làm việc của chị tại công ty. Do dự nhưng Ưng Nhu cũng ngồi lên đó, xong cô liền bất động không biết làm gì nữa.

" tôi bảo em tự thỏa mãn bản thân đi " Không phải cô chưa từng làm việc này, nhưng giờ chị đang đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, mọi cử động đều có thể thu vào mắt chị. Điều đó làm Ưng Nhu bối rối, một lớp màng hồng ửng trên gò má cô, Ưng Nhu nhìn chằm chằm xuống đất tránh ánh nhìn của chị.

" đừng để tôi phải lặp đến lần thứ 3 yêu cầu của mình, lúc đó sẽ không còn là việc đơn giản như bây giờ đâu" Bạch Lạc một lần nữa vút roi trong không trung, âm thanh vun vút.

Ưng Nhu biết không thể chơi đùa với lửa, cô hiểu chị không phải người kiên nhẫn...hiểu quá rõ rồi.

Cô dịch mình ngồi sâu hơn một chút vào trong, co hai chân lên hoàn toàn đem bộ phận thầm kín nhất phơi bày trước mặt chị. Bóng đèn vốn ở bên chị đứng nên ánh sáng hất thẳng vào cô, một tay đặt sau lưng để đỡ cơ thể hơi ngả về phía sau, tay còn lại cô nhẹ nhàng tách cách hoa của mình ra. Vừa mở, nó vẫn còn ướt còn vương cả dịch lỏng do sự kích thích lúc nãy trên giường. Ưng Nhu xoa vòng tròn ở cánh hoa, khoái cảm nhè nhẹ sau đó ngay tại hột ngọc cô day mạnh hơn, day liên tục khoái cảm liền dội tới. Cảm thấy không khác gì một luồng điện tê dại ở bụng dưới, càng day càng day dịch nhầy càng ra nhiều hơn nữa.

Bạch Lạc tiến lại nắm lấy tay cô, bàn được đặt sát với tường, chị dùng tay bắt hai tay Ưng Nhu treo cao quá đầu nhấn trên tường.

" giữ tay em ở trên này " Chị nhìn xuống, ngay phần bụng chị là nơi riêng tư của cô. Nó như một đóa hoa vậy đang nở rộ, chị xoa quanh nhưng chỉ lướt tay qua cánh hoa như cố ý trêu đùa không muốn chạm vào. Mỗi lần chị lướt tay qua lại cảm thấy Ưng Nhu giật nhẹ, cô đang hứng tình, chị cảm nhận được cô thực sự đang ham muốn. Nhìn thẳng vào mắt Ưng Nhu, cô không thể mở to mắt lúc này ánh nhìn hơi mê dại, tay chị vẫn không ngừng xoa nắn bên dưới.

" nói xem em muốn chị làm gì " khác với giọng nói vừa này, giờ chị nói nhẹ phả từng hơi. Điều đó khiến Ưng Nhu như muốn phát điên lên vậy, cô thấy rõ được như có những con kiến đang bò trong bụng dưới của mình, cảm giác khao khát được gãi như khi bị ngứa đằng sau lưng.

" làm ơn..chị chạm vào em...với ngón tay của chị..em muốn..muốn "

" muốn gì?" Bạch Lạc không thể rõ hơn điều Ưng Nhu muốn lúc này và đó cũng là điều chị đang mong mỏi, nhưng chị lại muốn trêu đùa với cô muốn cô van xin mình. Vì, giọng nói nỉ non của cô lúc này thật khiến chị muốn điên lên trong sung sướng.

" cho vào bên trong em, em muốn chị cho vào...em xin chị " 

Bạch Lạc tiến lại sát, hơi thở của chị phả lên môi Ưng Nhu, cuối cùng chị cũng chạm lên cánh hoa và vân vê nó. Ưng Nhu không chịu được bắt đầu thoát từng tiếng nhẹ. Dạo quanh một chút, chị cho một ngón tay vào đẩy thật sau, cô rên một tiếng hai tay nắm chặt lại. Bên trong Ưng Nhu vừa ấm lại vừa ẩm, chị cứ như vậy đưa vào, rút ra liên tục. Dâm thủy theo ngón tay chị bị chảy ra ngoài, chảy qua tay đến tận khỉu tay chị. Bạch Lạc thấy Ưng Nhu càng dịch hông như muốn nuốt trọn ngón tay này, chị liền thêm một ngón nữa. Cảm giác khít chặt, cái miệng nhỏ phía dướt rất biết cách mê người cứ liên tục nút lấy, chị hơi cong ngón tay chà sát vào nội bích. Như vừa chạm vào một điềm lồi Ưng Nhu gọi tên chị thật to rồi cả người không kiềm được run rẩy, giật liên tục. Bạch Lạc không rút ngay ngón tay ra mà vẫn cử động một lúc cho đến khi Ưng Nhu bình tĩnh lại được hơi thở chị mới rút thật nhanh ngón tay ra. Dịch nhầy tuôn ra theo ngón tay của chị, Ưng Nhu liền xụi lơ trượt xuống không còn ngồi được nữa, tim cô vẫn đập mạnh. Cảm giác mỏi của cánh tay vì giơ lên cao, cùng tư thế vừa nãy như thể tất cả máu đều dồn vào vùng kín khiến cô đạt cực khoái thật nhanh, chỉ cần hai ngón tay thôi cũng khiến cô sướng điên dại.

" chưa xong đâu, đây chỉ là mở đầu. Bước xuống, gập người vào bàn bây giờ mới là chính thức " 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro