Chương 5. Lần đầu gặp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan làm rồi, Thanh Trần cất máy tính vào cặp xách, các đồng chí cũng tan làm đi về. Hắn đi ra ngoài, các đồng chí nói có người đang đợi hắn.

Thanh Trần nghi hoặc 1 chút, ai tìm hắn vậy. Hắn đi ra nhìn thấy Âu Dương, khóe miệng bất giác hơi giương lên.

Thanh Trần đi tới ôm lấy Âu Dương, hắn nói "Thiên, sao anh đi đón em vậy".

Âu Dương sờ đầu Thanh Trần, Thanh Trần cười tủm tỉm, lâu rồi hắn mới có người chờ mình tan làm.

Mấy đồng chí nhìn, 2 anh đẹp trai ôm nhau, hình ảnh khá đẹp nhưng cũng gay mắt.

Âu Dương bỏ Thanh Trần ra, y nói "Đi bệnh viện được không, anh còn ca". Hắn nhìn Âu Dương rồi nói "Anh chuyển tới đây sao".

Âu Dương gật đầu "Đúng vậy, ta có mua 1 căn hộ ở gần đây". Thanh Trần gật đầu "Ừm" sẽ từ từ trả lại cho cậu.

Thanh Trần nhìn thấy Thế An đang quay lại, hắn cầm tay Âu Dương, Thế An quan sát 2 người rồi nói "Bạn trai cậu à". Thanh Trần nói "Ừ".

Thanh Trần nói "Tạm biệt đội trưởng".

Thanh Trần nhìn Âu Dương rồi hỏi "Em còn chưa thay cảnh phục, anh thấy sao".

Âu Dương nói "Em cầm chìa khóa đi, hành lý của em thì anh để ở đó rồi, 2 chìa, anh 1 chìa, em 1 chìa".

Thanh Trần nhìn ánh tà, hắn cười nhẹ "Ân".
_

Đi tới bệnh viện, hắn thở nhẹ, sao lại mua ô tô nhỉ, y nhiều tiền lắm sao. Âu Dương biểu thị: Ta không có chi ngoài tiền.

Ừm, phải nói là Âu Dương là con 1 của Âu Dương gia, nhà cũng thuộc dạng khá giả, mẹ làm luật sư, cha làm giám đốc của 1 công ty cỡ vừa.

Vì thế y không thiếu tiền.

Thanh Trần chua lắm, hắn nghèo. Thanh Trần quyết định bản thân sẽ cố gắng làm thêm việc.

Từ bỏ nghề việt truyện, chuyển sang nghề lập trình viên, mong sẽ ổn thỏa.

Thanh Trần nghĩ vậy thôi, tới bệnh viện, hắn tìm kiếm trên mạng có người tìm hacker. Hắn vào nhận việc luôn.

Lựa chọn không tồi, vị này rất giàu, ra lương không tệ, Thanh Trần cũng làm việc rất ổn, bên kia hài lòng cho thêm tiền. Những khi hắn lười thì hắn nói khó nên xin thêm tiền.

Qua 2 tháng, hắn quen với quá trình ngày làm cảnh sát, tối làm hacker. Ít ra tiền trong tài khoản đã trên 9 con số.

Số tiền này, hắn chỉ mong đến khi hắn chết đi sẽ nhiều hơn, rồi đem đi trả lại cho cha mẹ, người hắn yêu.

Thanh Trần thở dài, hắn ngồi ở hành lang bệnh viện, bên trong phòng bệnh là Âu Dương đang bệnh.

Hắn nhìn điện thoại đang có cuộc trò chuyện.

Tinh Triều: Tra dữ liệu của người này.

Tinh Triều: [Ảnh]

DA: Ok boss, nhưng vị này là luật sư đang nổi.

Tinh Triều: Trả cậu 30 vạn, tìm ra cậu ấy ở đâu.

DA: Ok luôn.

Thanh Trần tra chỗ của Thanh Uyên rồi gửi luôn qua, tài khoản nhận thêm 30 vạn.

Nói chung ổn đấy. Hắn làm cảnh sát lương tháng 3000 tệ. Giờ gửi 1 lần được 30 vạn tệ. Ha, vui thật.

Thanh Trần quay về phòng chờ ngồi, các bác sĩ cũng quen rồi.

Thanh Trần mua 1 căn nhà qua số tiền mình kiếm, dư lại không ít hắn gửi qua cho cha mẹ.

Hắn không hề về thăm họ dù cho ở cùng 1 tỉnh đi. Thanh Trần đôi khi sẽ đi về khu phố họ ở, nhưng cũng không ở lâu.

Đôi khi hắn cảm thấy mình như 1 đứa trẻ bỏ nhà ra đi vậy. Thanh Trần tự cười trên nỗi đau của mình. Áp lực của nhà khiến hắn 1 tháng trước khó chịu, năng suất làm việc giảm hạ rõ rệt. Không thể nào tập trung cao độ.

Hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghế rồi ngủ say. Bất tri bất giác ngủ tới nửa đêm, nhìn căn phòng trống rỗng, y vẫn chưa xong sao.

Hắn nhìn điện thoại trên tay, nó là nguồn sáng duy nhất bây giờ, ánh sáng xanh chiếu sáng gương mặt hắn, hắn có chút không thích ứng được, hắn tắt màn hình đi, mắt phượng trầm lặng, u tối. Không gian tĩnh mịch yên tĩnh khiến hắn suy nghĩ tới bản thân đang trong phòng tối, tại nơi hỏi cung của cảnh sát.

Ngoài trời đang mưa, âm thanh rì rào bên ngoài, thi thoảng có sét đánh qua chiếu sáng qua căn phòng, soi rọi hắn.

Hắn có điểm lo sợ, bản thân sẽ luyến lưu những cảm xúc ấm áp ở trần thế để không thể rời đi một cách lạnh lùng.

Thanh Trần ngồi đó, trời mưa nên có điểm lạnh, hắn không mang theo ô, phiền thật.

Thanh Trần đứng dậy di tới cửa, chưa kịp nắm lấy tay nắm cửa thì cửa đã mở ra.

Tia sáng chiếu lên người, hắn hơi nheo mắt lại. Ngược hướng ánh sáng là người đang đứng. Y mặc áo bác sĩ màu trắng, hắn chỉ thấy được từng đó.

Y mở đèn lên rồi nói "Em làm anh tìm hơi lâu rồi". Hắn nghe được giọng nói quen thuộc, sự cảnh giác vơi đi không ít.

Hắn mỉm cười ôn hòa, mắt cong cong hình bán nguyệt, hắn nói "Em ngủ quên mất, anh làm việc xong rồi sao".

Âu Dương sờ đầu hắn, y nghĩ "Sao cao vậy nhỉ". Âu Dương nói "Đúng thế, anh xin lỗi, làm em mệt rồi, về nhà thôi".

Hắn mỉm cười rạng rỡ "Vâng".

Âu Dương gật đầu cùng Thanh Trần tan làm, y vừa đi vừa nghĩ. Họ quen nhau 4 năm rồi, y lớn hơn hắn 4 tuổi.

Khi học đại học có may mắn gặp nhau trong 1 lần, khi đó y được chuyển tới nhờ tới trường đại học của hắn để làm việc.

Họ cũng gặp nhau do 1 lần va chạm, y nhìn không rõ nên làm rơi đồ của hắn. Khi đó hắn rất lúng túng xin lỗi y.

Y nhìn đứa nhóc này, đáng yêu quá. Vậy mà lại chọn trường này, đúng là hủy đi mần non tổ quốc mà.

Âu Dương hỏi tên hắn, hắn trả lời xong thì phải rời khỏi. Âu Dương cũng đi về phòng y tế, đồng nghiệp làm quen. Âu Dương hỏi về cậu nhóc mình mới gặp.

Đồng nghiệp nói "Cậu ấy à, tân sinh, đừng để vẻ ngoài đánh lừa nhé, tồi tệ lắm".

Âu Dương nghi hoặc, y hỏi "Sao lại hung". Đồng nghiệp nói "Không biết nữa, nhưng cậu ấy hay bị nói là yếu đuối, trà xanh, nghe nói là cướp bạn gái của người khác nữa".

Âu Dương gật đầu, y nói "Ừm, tôi biết rồi" rõ ràng là không phải, theo cảm nhận của y là như vậy.

Y có 1 năng lực chính là nhìn thấy màu sắc linh hồn của người khác, của cậu ấy rất trắng khác với người khác, vì thế y mới chú ý tới cậu nhóc này.

Âu Dương đi dạo xung quanh trường, y đi qua sân bóng rổ nhìn các học sinh đang chơi rất vui vẻ.

Ừm, học viện an ninh quốc gia có không ít các thành viên ưu tú. Âu Dườn đứng nhìn, một số nữ sinh đứng nhìn, trường này nữ quá hiếm hoi. Dù sao tuyển chọn nữ sinh rất ít.

Âu Dương nhìn 1 lúc không tìm thấy người mình muốn tìm, y đi tới thư viện, bây giờ tìm ra rồi.

Cậu trai trẻ ngồi an phận đọc sách, thư viện ở đây rất lớn, có rất nhiều sách cần thiếu cho việc học, trường đầu tư cũng đủ để sinh viên học hành.

Âu Dương nhìn Thanh Trần đọc sách chăm chú, tại sao lại ham học vậy nhỉ. Thanh Trần cảm nhận được ánh nhìn nên ngẩn đầu lên. 2 người 4 mắt chạm nhau.

Thanh Trần nhìn rồi lại đọc sách tiếp. Âu Dương đi qua nhìn hắn đang đọc 1 quyển sách liên quan tới tâm lý tội phạm, ừm... mấy quyển sách bên cạnh cũng khó không kém, toàn liên quan tới triết học, tâm lý học.

Âu Dương ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, y nói "Học khó như vậy làm gì chứ". Thanh Trần suy nghĩ rồi mỉm cười ôn hòa trả lời "Ừm, không biết nữa, đọc cho vui thôi".

Âu Dương im lặng, đứa nhóc này đẹp thật đấy, hàng mi dài cong cong rũ xuống, mắt phượng hẹp dài, con ngươi ấm áp nhu hòa, sóng mũi cao, môi mỏng đẹp đẽ, và nước da trắng. Khác hẳn với các học viên nước da đen ngăm.

Tiếng còi tập trung vang lên, đứa nhóc giật mình thu dọn rồi lập tức ra khỏi thư viện để đi tập hợp.

Âu Dương nha 1 tiếng, đi mất rồi.

Sau này y thường đi gặp Thanh Trần tại thư viện, có lúc gặp ở căn tin. Y mới nhận ra cậu nhóc rất cô đơn, không hề có bạn bè, luôn đi một mình.

Âu Dương tìm hiểu mới biết được cậu là tân sinh xuất sắc nhất trong năm nay, điểm thành tích đều tối đa. Hoạt động tham gia đầy đủ.

Rõ ràng đã rất cố gắng nhưng lại không được các bạn vừa mắt. Giáo viên dạy rất thích khiến cậu trở thành đối tượng bị tẩy chay.

Mà tiếp xúc lâu, cậu nhóc này mới dần buông bỏ đề phòng với y xuống một chút. Đúng là buồn bã mà. Giờ y có thể thường xuyên nhìn cậu cười.

Y biết niềm vui của cậu rất đơn giản, giống như là đọc xong 1 quyển sách cũng làm cậu vui vẻ, hay là nhặt được 1 đồng xu cũng vậy. Đứa nhóc này đơn thuần thật. Nhưng càng làm y thêm hứng thú và muốn bẻ cong cậu nhóc.

Đúng vậy, y là gay. Cha mẹ y đều biết rõ, họ cũng không cấm, dù sao sinh thêm đứa cũng được mà, có sao đâu. Cha mẹ y tư tưởng hiện đại nên không hề ép y yêu đương với con gái, cũng lo y gu cao quá mà không yêu được ai.

Y cảm thấy mình có thể tấn công được cậu nhóc này. Hôm nay cậu bị thương do quá trình huấn luyện.

Y sơ cứu vết thương cho cậu xong, Thanh Trần mỉm cười cảm ơn y. Y cảm thấy cậu giống 1 chú bồ câu trắng nhỏ vậy, đôi mắt khi cười rất đẹp.

Cậu nhóc rời đi để học tiếp, y nói chuyện với đồng nghiệp. Ở học viện, cũng khá rảnh, đôi khi sẽ bận vì học viên bị thương nhiều.

Có hôm y đi ăn với đồng nghiệp, nhìn thấy Thanh Trần đang đứng mua nước, y nhận ra cậu nhóc này cao lên rồi, lúc trước có lẽ 1m76, giờ có lẽ trên 1m8 rồi, do sao nhỉ.

Sau 2 năm học, y nhìn cậu cao lên thành 1m85, cậu bé dễ thương giờ tay đổi thành thiếu niên lịch thiệp, ôn hòa. Cậu nhóc vẫn như cũ, rất dịu dàng.

Và y cũng thành công bẻ cong được cậu. Mới ban đầu y nghĩ mình là công đi, nhưng dần y nhận ra, mình công không nổi cậu.
Sau đó hắn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời y, cứ như hoàn toàn bốc hơi vậy. Sau đó y mới biết, hắn tốt nghiệp rồi, y rất giận vì sao cậu lại không nói với mình. Sau đó y tự hỏi bản thân lấy tu cách gì để cậu nói tạm biệt chứ.

2 năm không gặp, hôm nay y tan làm thì có tiếng ồn ào vô cùng. Y không thích nên cố ý đi qua 1 bên, bỗng có người cầm tay y lại. Y ngơ ngác nhìn người mặc quân phục của Thuỷ quân lục chiến, y biết quân hàm này, là thiếu úy.

Y ngẩn đầu nhìn rõ gương mặt của người lính, sau đó mới ngỡ ngàng, đứa bé này lớn nhanh thật. Hắn dẫn y đi khỏi chỗ ồn ào này. Đến 1 quán cà phê. Cậu nhóc xin lỗi hắn vì khi đó không kịp từ biệt. Y nói không sao rồi hỏi cậu có làm người yêu mình được không. Cậu đồng ý.

Y vẫn cao 1m84, cậu bé cao 1m95, bất lực thật đấy. Tại sao nhỉ. Nhưng y cũng rất vui vẻ vì có cậu ở bên cạnh.

Y không làm bác sĩ ở học viện mà làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố. Cậu thì làm cảnh sát khiến y khó hiểu. Ngoại hình của cậu đã làm mấy cô nàng đổ gục.

Y muốn đem cậu giữ lại bên cạnh mình, không muốn ai chạm vào cậu cả, tuyệt đối không thể.

Khi này nhân cách khác của y cũng triệt để thức tỉnh, hoàn toàn muốn độc chiếm y, đem y lưu lại bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro