Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một năm sau ngày Daniel đi khỏi, rẻ quạt đã rụng hết trơ ra những cành khẳng khiu. Con đường vắng tanh không

người qua lại, Jisung tạt ngang qua rồi hoảng hốt phát hiện trước văn phòng đặt một đống lớn những thùng

carton. Mở thử thùng trên cùng ra, anh nhìn thấy một chiếc áo len trắng tinh cùng với khăn và mũ của Daniel. Bật

tung ra những thùng khác, Jisung bắt gặp trong đó có cả giấy và bút vẽ, đôi giày của cậu, vài gói đồ ăn cho mèo.

Mấy quyển sách chứa đầy tranh của Daniel cũng bị Seongwoo cho vào đó, mấy bức tranh hoa hướng dương nhỏ

bằng bàn tay mà Jiwon thường trân trọng thu thập lại, Seongwoo cũng lộn xộn nhét vào thùng.

Cầm theo mấy bức tranh nhỏ rực rỡ đi vội vàng vào văn phòng rồi ào vào căn phòng kính nơi Seongwoo đang ôm

đầu nhìn bản vẽ, Jisung hét lên bất chấp đám người bên ngoài đang lo lắng nhìn vào:

"Ong Seongwoo! Cậu làm trò gì vậy?"

Seongwoo lơ đãng nhìn lên. Bắt gặp mấy bức tranh trong tay Jisung, anh thờ ơ nói:

"Đồ không dùng nữa thì vứt đi thôi."

Người đi rồi, giữ mấy thứ đồ đó lại càng làm cho Seongwoo thấy mệt mỏi.

"Cậu ấy sẽ còn trở lại, rồi đến lúc đó cậu nói sao khi một chút dấu vết của Daniel cũng không còn?"

Seongwoo cười nhạt, Kang Daniel có quay lại thì cũng không phải là Kang Daniel của anh nữa. Đôi nhẫn ngày đó đã

trôi đi cùng mưa không còn dấu vết. Trong cơn mê sảng Seongwoo cũng đã khản cổ gọi Daniel, kết quả là người

khác thay cậu chăm sóc cho anh.

"Yoon Jisung, nói câu này ra anh đừng giận, Kang Daniel với em đã chết rồi. Mà em không thể như anh giữ lại đồ

dùng của người chết làm kỉ niệm được."

Jisung ném tung mấy bức tranh, chưa mất đến năm giây đã tặng cho má phải của Seongwoo một cú đấm rồi bước

ra. Gạt phăng đám người Taehyun và Jaehwan đang cố giữ mình lại, Jisung chửi um rằng mình không quen biết

một người như Seongwoo rồi bước ra về.

Seongwoo khóa chặt cửa phòng rồi kéo rèm lại, Jaehwan chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào lo lắng. Một bên má sưng

vù anh cũng không để ý, chỉ tiếp tục nhìn xuống bản vẽ trên bàn. Một bức tranh Daniel vẽ bay ngay cạnh bàn viết,

Seongwoo dùng cánh tay hất nhẹ hai lần rồi sau đó dứt khoát vò nát bức tranh.

Chỉ năm phút sau Seongwoo đã lại quỳ bên thùng rác, anh đổ tung giấy tờ trong đó ra để tìm cho được tờ giấy

được vo tròn vẫn còn tươi màu vàng của cánh hoa. Bức tranh lẫn trong mớ bản vẽ khô khốc, Seongwoo vuốt phẳng

rồi nhìn trân trân vào đó.

Kang Daniel, bông hướng dương rực rỡ nhất trong cuộc đời của Ong Seongwoo, cứ thế ra đi mà không cho anh bất

cứ cơ hội nào để níu kéo.

.

Trong vài buổi tiệc của kiến trúc sư những năm về trước, Seongwoo quen một người bạn cũng là họa sĩ khá nổi

tiếng. Anh và Seo Kang Joon trao đổi email với nhau vài tuần một lần, rồi trong một lần gọi điện, Seo Kangjoon vô

tình nói ra tên của Daniel.

"Này, ở chỗ chúng tôi có một họa sĩ mới tới, cậu ta nhìn buồn cười lắm."

Seongwoo ậm ừ trả lời, Kangjoon vẫn hào hứng kể chuyện:

"Tên của cậu ta đã buồn cười rồi, vì tên khó đọc nên phải đổi thành tiếng Anh. Kang Daniel, khi ở trong nước cậu

có bao giờ nghe đến cái tên đó chưa?"

"Chưa từng."

"Cũng phải. Cậu ta hoàn toàn không biết vẽ tay, cậu có tin được không? Đi học hội họa nhưng không biết vẽ tay,

nên bây giơ phải học lại từ đầu. Nhưng tranh của cậu ta màu sắc lại rất đẹp, rất tươi, giáo sư ở đây đều thích."

"Cậu có thích không?"

"Ha, tôi cũng thích. Thích cả người lẫn tranh, nhưng cậu ta có bạn trai rồi."

"Có bạn trai rồi?"

"Ừ, sang đây vài ngày đã thấy đi với anh chàng giỏi nhất khóa. Hai người dính chặt lấy nhau, chúng tôi còn muốn

hỏi chừng nào bọn họ kết hôn. "

Seongwoo gạt bỏ đám giấy tờ đấu thầu vừa thất bại lần thứ bao nhiêu không rõ sang bên.

Đã một năm rồi, số công trình Seongwoo nhận được chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tiền vốn cạn dần, không

thể nợ lương anh em của mình được, Seongwoo từ nhẹ nhàng đến thẳng thừng đuổi từng người đi khỏi mặc kệ

việc bọn họ khăng khăng muốn ở lại cùng anh. Văn phòng đóng cửa chỉ là chuyện sớm muộn, Seongwoo trở thành

người vô sản và đi làm họa viên (**) đã là chuyện có thể đoán trước được rồi.

Ở bên anh mưa to như vậy, mà nơi Daniel đang tới hình như là những ngày nắng đẹp trời. Kang Daniel là ai chứ,

đến người nhạt nhẽo như Seongwoo còn bị hấp dẫn bởi thế giới đằng sau đôi mắt và nụ cười của cậu, thì một

người nào đó có tâm hồn đồng điệu với Daniel chắc chắn cũng sẽ xiêu lòng. Kang Daniel và người đó mất vài ngày

đã yêu nhau, vậy mà anh với cậu đã tốn hơn hai năm mới ở bên nhau trọn vẹn. Seongwoo không biết nên vui hay

nên buồn vì điều đó. Liệu anh và cậu yêu nhau ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, có phải bây giờ Daniel sẽ không bỏ

ra đi, hay là cậu đã bỏ đi từ trước rất lâu rồi?

Dù là kịch bản nào trong hai kịch bản đó xảy ra, Seongwoo cũng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn lúc này. Ám ảnh về sự

nghiệp thất bại ngập tràn trong anh, người thương yêu nhất bỏ anh đi, học trò cùng đồng nghiệp cũng quay lưng

lại. Seongwoo từng nghĩ chắc chắn rằng dù bị cả thế giới quay lưng lại anh cũng sẽ còn Daniel để cùng nhau chống

đỡ, nhưng rồi cuối cùng, sự thật tát vào mặt anh một cái tát đau điếng. Daniel đã đi rồi. Cậu chưa đi được bao lâu

thì đã có người yêu mới, sự nghiệp thuận lợi, giáo sư lẫn đồng nghiệp đều yêu thích. Tất cả những thứ Daniel cần

cậu đều có, còn tất cả những thứ Seongwoo cần chỉ là một Kang Daniel thôi, vậy mà cuộc đời cũng không thể

thành toàn.

Từ giây phút đó, Seongwoo biết rõ rằng cho đến cuối đời, anh không cách nào tha thứ được cho người kia.

Người mà Seongwoo yêu nhất, và anh cũng tưởng rằng là người yêu anh nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dp