Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Downpour những ngày cuối năm đông nghịt khách. Trang trí giáng sinh dừng lại ở mức cơ bản, Seongwoo hơi sững

người một chút khi nhìn thấy vòng hoa giáng sinh được kết bằng trạng nguyên đỏ rực ở cửa trước của bar. Jisoo

nhẹ kéo anh đi, Seongwoo vừa bước vào vừa giấu đi nụ cười chua chát. Có thể được như Jisung thật tốt. Anna đi

rồi, tình yêu của hai người dành cho nhau dù chưa nói ra cũng vẫn trọn vẹn thiêng liêng. Nếu Kang Daniel cũng đột

ngột chết đi, điều đó có thể làm anh đau lòng không muốn sống, nhưng không bao giờ làm anh có thể hận cậu

nhiều như lúc này. Kang Daniel, con người đó rõ ràng không biết trời đất là gì, vẫn tưởng mình là trung tâm của thế

giới. Ngôi nhà ở phía đối diện Daniel mua từ khi nào thậm chí Seongwoo còn không biết, cậu khua chiêng múa

trống quay về đó ở. Buổi sáng Daniel bật nhạc rock ầm ầm rồi lại lắc giật bên nhà, Jisoo đứng nhìn trân trân mà ánh

mắt cô rõ ràng lo lắng. Đêm nào Daniel cũng mở toang cửa sổ, cậu ngồi ở đó vẽ vời, chẳng mấy chốc mà Seongwoo

đã phải đóng cửa sổ phòng mình vì vòng ôm của Jisoo với anh ngày càng mất tự nhiên. Cậu không đàng hoàng xuất

hiện mà chỉ ám lấy hai người như âm hồn không tan, Seongwoo cũng không có cách nào hai mặt một lời với cậu.

Kang Daniel thẳng thừng rời đi, nghênh ngang trở về, không ý thức được tình yêu của hai người đã chết rồi mà vẫn

nhìn anh cười như trước. Thậm chí, Seongwoo thở dài, lại nữa rồi.

Anh đi trên bậc thang gỗ lên ban công của Downpour, chưa hết một nửa cầu thang thì đã thấy ở bàn dưới cùng có

người đang ngồi một mình mà trước mặt là chai rượu chỉ còn một nửa. Lần nào anh tới Downpour cũng đã thấy

Daniel chờ sẵn, cậu chống tay lên cằm nhìn anh rất lâu và chỉ nhìn như thế, không nói một câu nào. Cử động của

Seongwoo đều bất tiện, nhưng đây là quán bar Jisoo rất thích. Bạn bè chung của hai người đều tụ tập ở đây,

Seongwoo không còn cách nào khác phải dịch người ra phía sau một bụi tùng lớn che khuất mình khỏi ánh mắt

nóng rực của người kia mà vẫn cảm thấy như ánh mắt đó có thể xuyên qua mọi chướng ngại vật để nhìn đến mình.

--

Đêm nay là đêm thứ hai mươi tư Seongwoo đến đây. Daniel biết điều đó, vì cậu đã buộc đến nút thắt thứ hai mươi

tư trên chiếc rèm tua rua của khăn trải bàn caro xanh đỏ. Hai mươi tư đêm, Daniel chỉ nhìn và nhìn như vậy, nhìn

Ong Seongwoo lịch sự mở cửa ra cho bạn gái rồi giữ cửa cho một người phục vụ đi vào, nhìn anh đi lên cầu thang

mà đưa một tay ra đỡ sau lưng cô ấy. Cậu nhìn Seongwoo nhẹ gạt ly rượu trên bàn khi Jisoo đòi uống, nhìn Jisoo

tựa đầu vào vai anh rồi bàn tay của họ đan chặt vào nhau.

Daniel không biết Seongwoo lấy đâu ra đủ dũng khí để làm những điều đó với một người khác nữa ở chính cái nơi

mà từ bảy năm về trước hai người luôn cùng nhau xuất hiện. Cũng là những đêm uống say rồi chỉ ngồi yên lặng

nhìn vào mắt nhau, nhưng ngày bước chân ra khỏi cửa bar thì gặp một đợt tuyết rồi Daniel lười biếng lùi vào trong

không chịu đi về nữa, bây giờ Seongwoo thản nhiên nhìn một người khác, ánh mắt anh vẫn lơ đãng ấm áp như

chưa bao giờ có Daniel tồn tại trong đời.

Daniel chưa vội đi làm. Lần trước trả lời với Jisung rằng mình đang cân nhắc, Daniel thật sự biết rằng câu trả lời

nằm ở đâu. Cách đây hai năm, Daniel đã có cam kết với MI rằng sau khi tốt nghiệp sẽ quay trở về làm việc. Cam kết

đó là để đổi lại cho lời mời Seongwoo trở lại làm kiến trúc sư trưởng của công ty kiến trúc mới mở dưới sự quản lý

của MI, cậu đã phải cầu xin lẫn đe dọa Michelle mới được một lời chấp nhận.

Một ngày trước khi Seongwoo chính thức đóng cửa văn phòng, Sungwoon tìm đến đề nghị anh lấy danh nghĩa của

người khác thiết kế tòa nhà Empire. Tòa nhà lớn gấp đôi tòa nhà cuối cùng anh xây khi Daniel còn ở đó, Seongwoo

không biết vì sao lại nhận được đề nghị đó nhưng đương nhiên nhanh chóng chấp nhận. Không trực tiếp đi làm ở

MI, Seongwoo chong đèn tại văn phòng suốt ba tháng trời không nghỉ ngơi lấy một giây. Những người khác không

hề biết rằng người thiết kế tòa nhà Empire là Seongwoo, chỉ có một cô trợ lý được MI cử tới cùng anh ngày đêm

làm việc. Tòa nhà thiết kế xong, chính thức giành được quyền thi công rồi đến ngày MI công khai danh tính kiến

trúc sư, Seongwoo kiêu ngạo quay lại trong ánh mắt kinh ngạc lẫn thán phục của mọi người. Daniel đã vui mừng

coi đó hơn cả thành tựu của bản thân khi biết được tin đó, cậu còn nhớ ngày hôm đó tuyết bắt đầu rơi. Nhận được

điện thoại của Sungwoon, cậu chạy ào ra đường quên cả mặc áo khoác, giống như một người điên vừa cười vừa

bắt tay tất cả mọi người đi lại trên phố.

Sau đêm khánh thành tòa nhà Empire, Daniel bị một trận cảm lạnh rồi sau đó là viêm phổi, lí do không hẳn là vì

tuyết. Seongwoo đã có lại trong tay sự nghiệp, và có bạn gái rồi. Là cô trợ lý luôn ở bên anh trong những ngày

Seongwoo gầy gò đến tội nghiệp chỉ biết đến bản vẽ và không gì ngoài bản vẽ.

--

Ban nhạc vừa chơi một bản nhạc gì đó vui vẻ hơn, Daniel dứt khỏi mấy dòng suy nghĩ rồi lấy lại điểm nhìn ở chỗ

Seongwoo. Một tay anh tựa sau đầu, tay kia đút vào túi quần, anh đang cười nói gì đó với người đối diện. Người

trước mặt anh huơ tay làm động tác mà Daniel cảm giác được là chàng trai đó đang diễn giải kết cấu của một tòa

nhà, cậu cúi xuống xoay tròn ly rượu trong tay. Đó là thế giới của Seongwoo hiện tại, một cánh cửa mới mở ra một

bầu trời rộng lớn, một bàn tay êm mềm xoa đầu anh khi mệt mỏi, những người bạn cùng với danh vọng đầy mình

chứ không phải nhóm kiến trúc sư lếu láo ngày xưa. Đó là thế giới mà Daniel nhờ người khác đưa chìa khóa của

mình cho anh, Daniel không có cách nào trách anh hay trách bản thân mình được. Loạng choạng đứng lên ôm đầu

đi về phía nhà vệ sinh, ngang qua ban nhạc Daniel ghé tay kéo cổ cậu vocal đang ngồi chơi đòi đổi bài mới. Chưa

kịp nghe xem bài mới là gì, cậu đã biến đi mất dạng.

Ở trên ban công, câu chuyện về tòa nhà bị lún móng còn chưa kết thúc, giám đốc nhân sự của MI đã khẽ lắc đầu

chỉ xuống nơi Daniel đang vừa ôm cổ cậu vocal của ban nhạc vừa cười.

"Dù sao sau này cũng làm việc với nhau, giới thiệu trước với mọi người, cái người đang vừa ôm trai vừa cười dưới

kia là giám đốc sáng tạo tổ nội thất 1 của chúng ta."

Theo đầu ngón tay của Jung Haein, tất cả đều nhìn xuống. Chiếc bàn có tổng cộng bảy người, trừ người khơi mào

câu chuyện ra, tất cả đều lặng im. Seongwoo nhìn người bên dưới rồi không ngăn được mình cười nhếch mép. Bàn

của Daniel chỉ còn nửa chai rượu, mà cậu gần như tựa hẳn vào người kia, miệng cười lười biếng còn bàn tay đang

đặt trên vai cậu trai kia nhẹ vỗ về.

"Nhưng mà... đó không phải Kang.. Kang Daniel sao?"

Người ngồi gần ban công nhất nhoài người ra nhìn, rồi đột nhiên quay lại nhìn Seongwoo. Anh vẫn đều đều xoay

thứ chất lỏng sánh đậm trong ly rượu chân cao, không hề có bất cứ phản ứng gì. Chuyện tình của Kang Daniel và

Ong Seongwoo bốn năm trước được truyền đi trong giới kiến trúc như một mẫu mực đáng ngưỡng mộ, thì ba năm

sau lại trở thành biểu tượng của cuộc sống cay nghiệt và thực tại phũ phàng. Kang Daniel bỏ đi khi Ong Seongwoo

không còn bất cứ thứ gì trong tay, cậu bội bạc như là bất cứ con người tầm thường nào khác, lại làm mọi người

không thích nghi được.

Jung Haein không phải là người trong giới mà nhảy cóc từ công ty thương mại sang quản lý chứng từ, đương nhiên

không biết được câu chuyện phía sau. Không để ý đến ánh mắt Jisoo tối lại hay là cách mọi người im lặng bất

thường, anh tiếp tục câu chuyện:

"Vừa đi học ở nước ngoài về, nghe nói lắm tài nhiều tật. Vừa về đã ngay lập tức lên làm giám đốc sáng tạo, cậu ta

rất giỏi nhưng tôi vẫn phải nói rằng hai phó tổng của chúng ta quá ưu ái người nhà rồi."

Không thấy ai hùa vào chủ đề nóng với mình, Haein buồn bã uống tiếp. Seongwoo gỡ bàn tay Jisoo đang ôm cánh

tay mình khẽ nói:

"Anh đi ra ngoài một lát."

Nói xong, anh nhanh chóng đi xuống lầu, nhằm thẳng hướng Daniel vừa bước đi. Mấy người kiến trúc sư còn lại

nhìn Jisoo ái ngại, Jisoo nhẹ mỉm cười.

"Trên mặt em có gì sao? Mọi người nhìn em như vậy làm gì?"

"Ừm... Con người Kang Daniel ấy mà", một người dè dặt lên tiếng, "nếu là anh thì anh sẽ chẳng bao giờ nhìn đến

cậu ta hai lần đâu. Luận về cái gì em cũng hơn, kể cả cách em ở bên Seongwoo khi cậu ấy không có gì trong tay cả."

Jisoo lại nhoẻn cười.

"Anh đừng đặt em lên so sánh, cả em và Seongwoo đều không thích đâu."

Người vừa nói ra đưa tay đầu hàng, Jung Haein thì ngơ ngác nhìn lên:

"Mọi người vừa nói gì vậy?"

Chưa ai muốn giải thích cho Haein hiểu, Jisoo đã xóa tan không khí ngại ngùng:

"Họa sĩ Kang là bạn trai cũ của Seongwoo. Seongwoo lúc trước yêu người ấy rất nhiều, nhưng trùng hợp là lúc anh

ấy ra khỏi Gensler thì họa sĩ Kang cũng chia tay anh ấy rồi đi du học. Nên người ta nói mấy điều không hay về anh

ấy, tỉ dụ như là..."

"Người ta nói cái gì, sự thật chẳng phải là như vậy sao?", Kim Taemin ở cuối bàn gay gắt nói với vào, "Giới kiến trúc

sư đều biết hết, vừa sang nước ngoài cậu ta đã có bạn trai mới. Rồi em xem, học hành ngày càng giỏi giang, bây giờ

đã là họa sĩ nổi tiếng chứ không còn là người vô danh như khi còn được Ong Seongwoo giấu trong nhà. Số tiền bán

một bức tranh của người ta đáng giá mười tháng lương của anh, khi về đây thì ngay lập tức được nhấc lên vị trí

giám đốc, còn Seongwoo của chúng ta thì sao? Trước khi tới MI, những ngày mà chỉ có hai người với nhau trong cái

văn phòng kiến trúc đó, em xem có thể gọi cậu ấy là con người được không?"

Jisoo cúi đầu:

"Nhưng anh ấy là quá khứ của Seongwoo, em không muốn và cũng không thể chối bỏ được."

Jung Haein còn bị chấn động vì câu chuyện đó, rất lâu sau mới ra được kết luận của mình:

"Nghĩ lại thì chuyện Seongwoo mất việc không hẳn là xui xẻo, bây giờ cậu ấy đã có lại được tất cả mọi thứ và còn

nhìn rõ cả lòng người. Có được em là may mắn của Seongwoo rồi."

Những người còn lại gật đầu xác nhận, Jisoo thấy má mình ửng lên không phải vì ly rượu vẫn còn hơi ấm của môi

Seongwoo chỗ cô vừa chạm môi vào.

--

Hành lang nhỏ phía sau Downpour được lát bằng gỗ cũ. Đèn treo trên đó vàng sậm mù mờ, Seongwoo vừa bước

chân vài bước ra thì thấy trong ánh đèn nhập nhoạng có bóng người. Chàng trai cao lớn dựa lưng vào tường hút

thuốc, khói bay mù quanh cậu có mùi thơm của cà phê.

Lồng ngực anh nhói lên chán ghét. Trên đời có một kiểu người hút thuốc không bao giờ làm người ta khó chịu, vì

cách cầm điếu thuốc lẫn cách nhả khói đều làm người khác say mê. Cả Seongwoo và Daniel đều cùng là kiểu người

đó, cách Daniel nhả khói thuốc lúc này mang vẻ bất cần buồn bã. Không dấu giếm ý định tìm gặp Daniel, Seongwoo

đi tới bên giật điếu thuốc trong tay cậu vứt xuống. Đầu thuốc đỏ lập lòe dưới sàn, Seongwoo đưa mũi giày tới

nghiến nát rồi mới ngẩng đầu lên.

"Chào cậu, lâu quá không gặp."

Qua làn khói thuốc mờ mờ, Daniel nhìn thấy vẻ mặt chán chường của Seongwoo. Cậu đưa tay hẩy khói thuốc ra

khỏi mũi anh rồi mới nói:

"Chào anh, em vừa gặp anh hôm qua. Ngày nào em cũng gặp."

"Ngày nào cũng ở trước mặt tôi và cô ấy làm trò, tôi không cho đó là gặp."

Daniel lắc đầu cười, đôi mắt long lanh khó hiểu.

Không phải là gặp như thế. Đã ba năm rồi, mỗi khi tỉnh giấc sau một cơn ngủ dù dài hay ngắn, dù đang ở trước giá

vẽ hay trên giường, dù trước đó say hay tỉnh, chỉ cần nhớ được giấc mơ đêm trước thì người ở trong giấc mơ đó

chắc chắn chỉ có một mình anh.

Seongwoo lùi về bức tường đối diện Daniel. Hành lang không có người, Seongwoo đã tiện tay kéo chốt cửa dẫn vào

bar ngay khi thấy Daniel ở đó. Không mất thời gian mào đầu, Seongwoo khoanh tay lạnh lùng:

"Tôi nghe nói cậu định quay về MI làm việc."

"Không phải định, là chắc chắn."

Daniel mò khắp túi áo tìm gói thuốc của mình. Tay quờ trúng góc vuông của gói thuốc, cậu chưa kịp lôi ra thì đã

khựng lại vì lời nói chắc nịch của Seongwoo:

"Cậu đừng như thế."

"Em muốn về MI làm việc. Chỗ đó có Sungwoon và Michelle, còn có.."

"Còn có tôi và cô ấy."

Daniel cười. Cậu không nói thêm nữa, đầu óc đã quá nặng vì rượu và thứ âm thanh ong ong từ ngoài bar vọng về.

Cầm lên điếu thuốc định châm lửa cho tỉnh táo, Seongwoo đã tiến thêm một bước rồi giật điếu thuốc đi.

Seongwoo vo tròn điếu thuốc trong tay mình, Daniel lại rút một điếu. Điếu thuốc gần cuối cùng rút ra khi dưới chân

Seongwoo đã đầy những mẩu thuốc gãy nát, Seongwoo vừa đưa tay đến thì Daniel đã tiến tới gục đầu vào vai anh

không nói một lời.

Seongwoo nắm lấy vai cố đẩy Daniel ra rồi giật mình khi bàn tay chạm đến một đôi vai gầy tới khó tin. Daniel ép

mình về phía Seongwoo, nắm tay đấm vào bức tường gỗ sau lưng anh đến khi mu bàn tay rướm máu.

"Em vừa mới đi chưa được một phút, sao anh lại để người khác ôm anh? Giường đó là giường của em và anh, vì

sao lại dẫn cô ấy vào? Tay này là của em, vai là của em, môi cũng là của em, vì sao lại đưa cho cô ấy?"

Mùi hương không còn quen thuộc, mùi cà phê lại là cà phê được tẩm trong thuốc lá, Seongwoo lạnh lùng đẩy

mạnh. Daniel va vào tường, bàn tay vừa trầy xước lại thêm một lần nữa quệt trên bức vách gỗ sần sùi thô ráp.

Daniel nhăn mặt ôm tay, Seongwoo phủi nhẹ vai áo mình rồi nói:

"Một phút của cậu dài bằng một đời của tôi. Còn trong trường hợp cậu chưa nhận ra, để tôi nhắc lại. Căn nhà đó,

chiếc giường đó, con người ở trước mặt cậu đây, là do cậu tự bỏ đi. Lớn tuổi rồi, đừng ăn vạ đổ lỗi cho người khác,

và cậu không còn tư cách trách tôi, càng không có tư cách giành giật cái gì của cô ấy. Tôi ra đây tìm cậu chỉ muốn

nói rằng ở nước này có rất nhiều công ty nội thất và kiến trúc lớn, cậu không cần phải cố đấm ăn xôi. Thậm chí",

giọng nói Seongwoo khinh miệt, "họa sĩ Kang Daniel, cậu bán một bức tranh đã bằng người khác cố gắng làm việc

cả năm trời, việc gì phải hạ phàm làm việc giữa chúng tôi?"

Daniel dường như không quan tâm đến những gì Seongwoo vừa nói. Vừa nhìn bàn tay mình, cậu vừa lẩm bẩm nói:

"Em rất nhớ anh."

Seongwoo cười khẩy rồi quay đầu bước đi. Tiếng nói cuối cùng anh bỏ lại hòa lẫn trong tiếng gót giày.

"Đừng đụng đến cô ấy."

Daniel ôm bàn tay đau đi vào nhà vệ sinh nôn hết số rượu ra rồi quay về. Cậu đi khỏi quán theo đường cửa sau,

tránh Seongwoo và tránh luôn cả cậu vocal ban nhạc đang í ới hỏi xem bài hát họ vừa hát có hợp với yêu cầu của

cậu hay không.

Seongwoo bước lên, mọi người đều im bặt rồi lúng túng chuyển chủ đề. Chỉ có Jisoo là bình tĩnh kéo anh ngồi

xuống, cô cười cười rồi nói:

"Anh ấy nhận ra mà. Mọi người đang hỏi em rằng trong ba năm qua, có khi nào anh ấy liên lạc với anh không."

Seongwoo cười, anh xoay nhẹ chiếc bật lửa trong tay.

"Tôi không muốn nhắc."

Ban nhạc dưới kia đã chơi một bài gì buồn thảm. Seongwoo nhìn xuống, chiếc áo khoác còn chơ vơ trên thành ghế

nhưng người thì ở đâu đó không thấy.

--

Đêm mưa vài năm trước, Daniel ngay lập tức bỏ đi. Cậu không mang theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc lồng anh thiết

kế riêng cho Peter và Rooney. Tỉnh dậy từ cơn sốt suýt nữa đã làm cho mình loạn trí, Seongwoo lặng yên nghe

Sewoon nói rằng Daniel đã đi rồi. Trái với vẻ yếu đuối trẻ con khi còn chưa khỏi bệnh, Seongwoo gật đầu chấp

nhận một cách lạnh lùng. Điều đó càng làm mọi người đau lòng hơn, nhưng biết làm sao được, đã không còn một

ai hiểu nổi hai người từ sau quyết định chia tay.

Kim Jisoo bước vào cuộc sống của Seongwoo giống như một dòng nước len lỏi qua kẽ đá. Mấy viên đá không nhận

ra điều đó, cho đến ngày nhìn lại thì dòng nước nhỏ nhoi đó đã biến thành cả con suối rồi.

Jisoo ở bên anh pha mấy gói cà phê nhạt nhẽo, đặt bát cơm xuống rồi chờ anh ăn xong lại lặng lẽ dọn đi. Cô ở cùng

anh ba tháng và một năm sau, hiểu được toàn vẹn thói quen của Seongwoo dù là nhỏ nhất. Đêm khánh thành tòa

nhà Empire, Seongwoo đứng yên cho cô chỉnh lại chiếc cà vạt bằng lụa đen trên cổ mình, đột nhiên nảy sinh ra một

cảm giác thân thuộc không ngờ. Seongwoo để ánh mắt lên trên đầu tất cả mọi người, đứng ở tầng cao nhất của

tòa nhà Empire nói mấy câu đanh gọn chứ không còn ấm áp như những ngày trước, đến khi nhìn xuống thì thấy

Jisoo một tay ôm vai, cô nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng và tự hào không kể hết. Hôm đó, Seongwoo

không đếm được bao nhiêu ly rượu mình đã uống, cả số rượu người khác mời Jisoo anh cũng uống vào sạch sẽ.

Quá nửa đêm, Jisoo dìu anh ra về. Ngồi trong xe, cô nhẹ nhàng đưa bàn tay mát lạnh lên trán anh rồi đột nhiên

dùng ngón tay út vuốt khẽ nơi hai hàng lông mày đang nhíu chặt. Nhận ra rằng mình hành động quá thân mật,

Jisoo ngại ngùng rời tay ra thì Seongwoo đã đưa tay lên giữ lại. Con đường đi về dài dằng dặc và như trôi bồng

bềnh trong tiết trời lạnh lẽo, tất cả những gì Seongwoo có thể thấy được qua kẽ ngón tay nhỏ nhắn của Jisoo là

những hạt kim tuyến lấp lánh ánh lên trên bộ váy màu đỏ rượu, chúng nhảy nhót trong mắt anh như sao trời.

Kim Jisoo là một cô gái dịu dàng. Hoặc tất cả mọi cô gái trên đời đều dịu dàng như cô, Seongwoo không phân biệt

được. Những ngày yêu đương bình lặng trôi qua, đôi lúc anh tưởng như mình đang nhớ đến những cuộc cãi vã kết

thúc bằng hàng ngàn nụ hôn, nhớ cả những trò điên rồ chỉ có người nào kia mới làm được, nhưng cuối cùng

Seongwoo vẫn hài lòng với cuộc sống của mình. Giống như là một con tàu đi trật quỹ đạo rất lâu bây giờ mới đi về

đúng hướng, hành khách trong tàu tin rằng quỹ đạo đi sai kia mới chính là con đường đúng đắn, lúc này lại phải bỡ

ngỡ bắt đầu lại từ đầu.

Những đêm dài ở trong căn phòng trên gác, Seongwoo ngồi yên vẽ mấy công trình, Jisoo lặng lẽ ngồi bên anh đọc

sách. Mái tóc dài của cô cọ vào cánh tay anh nhột nhạt, Seongwoo chỉ cần cựa mình một cái là Jisoo đã nhanh

chóng vén hết tóc qua bên để lộ cần cổ trắng ngần. Dần dần, cô hiểu rõ từng cử chỉ một của anh, lúc nào anh cần

nước, lúc nào anh muốn uống cà phê, lúc nào chỉ cần đưa tay lên day lên trán anh rồi buông ra khi vết nhăn giữa

hai lông mày đã nhạt mất, Jisoo chưa một lần lỡ nhịp. Công việc ở MI cũng không ít hơn Gensler là bao. Từ sau khi

danh tính kiến trúc sư thiết kế tòa nhà chọc trời dạo trước được tiết lộ, Seongwoo lại trở về là Ong Seongwoo của

hai năm trước. Hai năm chỉ là một nốt trầm rất ngắn, một đôi lần Seongwoo nghĩ rằng những đau khổ trong lòng

và cả cơn bệnh suýt quật anh mất trí đó giống như chỉ là một giấc mơ. Tỉnh dậy từ giấc mơ đó, Seongwoo lại nắm

tất cả mọi thứ trong tay, và gặp được một người không thể dùng từ nào để diễn tả sự ăn ý của hai người cả trong

công việc lẫn trong đời sống. Nụ cười quay lại bên môi anh khi mùa rẻ quạt thứ hai rụng lá, mỗi ngày Seongwoo ở

công trường về đều nhìn thấy căn gác sáng đèn và một mâm cơm dọn sẵn.

Người kia nói đúng, Seongwoo cần một bàn tay như thế, một mâm cơm kiểu này. Anh không thể mong điều gì xa

xôi hơn, người đó đã xuất hiện rồi, những tháng ngày sắp tới chắc chắn sẽ đẹp tươi một cách bình lặng.

Một buổi chiều nọ cả hai đều tan làm sớm, Jisoo khoác tay Seongwoo đi trên con đường sầm uất ở trung tâm. Anh

kéo cô vào một trung tâm thương mại, chọn cho cô vài chiếc áo cùng với một đôi giày. Jisoo từ chối mua giày, cô

níu lấy tay anh cười cười nói:

"Anh không biết gì sao? Người ta bảo mua giày thì sẽ xa nhau đấy."

Seongwoo cười, không ngờ một cô gái như Jisoo cũng tin vào điều đó. Kéo tay cô vào cửa hàng lớn nhất trong đó,

chọn lấy một đôi giày cao gót rồi cẩn thận quỳ xuống thay giày cho cô trong ánh mắt ngưỡng mộ của mấy nữ nhân

viên của cửa hàng, Seongwoo hài lòng nhìn đôi giày ôm gọn bàn chân nhỏ bé.

"Nếu xa nhau dễ dàng như thế thì chắc chắn giày là thứ bán chạy nhất trên thế giới rồi."

Seongwoo không cho Jisoo thay đôi giày đó. Anh thanh toán rồi xách chiếc túi đựng giày cũ của cô bước ra. Jisoo có

vẻ vui hơn bình thường, cho đến khi đi xuống cửa hàng trang sức ở tầng trệt. Seongwoo bận một cuộc điện thoại,

lúc quay lại thì thấy cô nhìn chăm chú vào dãy trưng bày nhẫn cưới từ một khoảng rất xa. Seongwoo không đi tới

chỗ cô ngay, đợi cho Jisoo dứt hẳn ánh nhìn rồi anh mới xuất hiện. Jisoo lại chùng xuống, Seongwoo không nói gì

nhưng ngày hôm sau anh lặng lẽ sắp xếp đưa cô về ra mắt gia đình.

Đêm hôm đó, Seongwoo ngồi ở bàn làm việc nhìn đăm đăm sang ngôi nhà tối đen đối diện. Tì khuỷu tay cầm điện

thoại lên bàn vẽ, tay kia Seongwoo cầm một lon bia đã được giật nắp. Nắp bia nằm lăn lóc trên bàn, ánh lên thứ

màu kim loại vàng nhợt nhạt. Điện thoại vừa reo được ba hồi chuông thì đã có người nhấc máy. Seongwoo ho lên

vài tiếng rồi mới bắt đầu.

"Mẹ ạ?"

"Ừ, mẹ đây. Dạo này con có khỏe không?"

"Con vẫn ổn. Bố mẹ thì sao?"

"Bố mẹ vẫn vậy thôi. Gọi điện về nhà có chuyện gì không?"

Seongwoo nhẹ mỉm cười.

"Gọi điện cho mẹ hỏi thăm không được sao ạ?"

Bên kia cũng có tiếng cười vang tới.

"Đương nhiên là được, nhưng mà nếu không có chuyện thì chắc mẹ cũng không nghe được giọng kiến trúc sư Ong

như thế này đâu. Sao, có chuyện gì?"

"À... Cuối tuần này bố mẹ sắp xếp đi ăn với con nhé."

"Nhân dịp gì vậy?"

"Con muốn giới thiệu một người bạn cho bố mẹ."

Ở đầu bên kia có hai tiếng đặt ly xuống bàn cách nhau không lâu, Seongwoo chắc hẳn bố anh cũng đang ngồi cạnh

hóng điện thoại của con trai. Im lặng một lúc, bà Ong dè dặt hỏi:

"Daniel về rồi sao?"

Đến lượt Seongwoo im lặng. Bao nhiêu năm như vậy, kể cả khi con trai chết đi sống lại vì người đó, hai ông bà vẫn

chỉ nghĩ đến một cái tên.

"Không phải. Sau này mẹ không lo phải nhận cháu nuôi rồi."

"Mẹ có bao giờ lo chuyện đó đâu. Mà cô gái ấy là ai?"

"Đồng nghiệp trong công ty của con thôi. Con cũng không còn trẻ nữa, mẹ ngạc nhiên gì chứ."

Hai mẹ con bàn với nhau chuyện thời gian và địa điểm, đến khi Seongwoo chuẩn bị cúp máy rồi thì giọng nói

nghiêm nghị của bố anh vang lên:

"Seongwoo, bố mẹ có cần tháo bức tranh ở nhà bếp ra không?"

Ông Ong đang muốn nói đến bức tranh hoa mặt trời mà Daniel tặng, ông tưởng rằng đó là lòng đỏ trứng gà rồi

đem về cho bà Ong treo trong bếp. Seongwoo chán nản nói:

"Bố mẹ muốn làm gì thì làm."

Seongwoo cúp điện thoại, tắt đèn bàn rồi lên giường nhắm mắt. Hai năm trôi qua, anh cũng đã chắc mẩm rằng

mình đang nắm tất cả mọi thứ trong tay, cuối cùng vẫn sẽ có những phút giây Seongwoo mơ hồ nghĩ thật ra mình

không hề có được điều gì hết. Một con người bội bạc đến nỗi bỏ đi mà không hề gọi về một cuộc điện thoại trong

lúc anh mất hết cả sự nghiệp, bị toàn bộ giới kiến trúc quay lưng, còn bị cơn sốt quật ngã đến nửa năm sau mới

gượng dậy được. Người đó tung tăng bay lượn ở bầu trời kia, càng ngày lại càng thành công hơn, mà không cần nói

đến chuyện thành công, chỉ một tháng sau ngày Daniel đi khỏi anh còn nghe được rằng cậu đã vui vẻ đi bên cạnh

người mới mất rồi. Nước mắt rơi xuống vì cậu trong hai năm chắc hẳn đã nhiều hơn nước mắt của cả hai mươi tám

năm trước cộng lại, vậy mà ngay khi tưởng như nước mắt không còn rơi nữa và bản thân mình sẽ chỉ có thể hận

người đó đến suốt cả cuộc đời, Seongwoo lúc này vẫn nếm được vị mặn trên môi.

Trong cơn mơ chập chờn nước mắt, Seongwoo thấy mình lại quay về căn gác của mấy năm về trước, vào cái đêm

mà Daniel nổi hứng muốn làm đám cưới ngay rồi sau đó bắt anh phải gọi điện về nhà. Cũng là căn phòng này, bộ

bàn ghế đó. Cũng là Seongwoo vừa nghe điện thoại vừa lơ đãng uống mấy ngụm bia, nhưng cuộc điện thoại giờ

đây lại nói về một người con gái khác. Vừa thấy có lỗi với người mới vừa thấy xót xa cho chính mình, Seongwoo

không còn cách nào khác ngoài hận Daniel thêm nhiều một chút.

---

Jisoo nghe Seongwoo nói rằng cùng anh về ra mắt gia đình, suýt nữa đã buông rơi hết cả chồng tài liệu trên tay.

Seongwoo đỡ lấy rồi cười với cô, nói rằng nếu như chưa muốn thì có thể để khi khác. Jisoo đương nhiên không

đồng ý, cô đã chờ bao lâu rồi chứ, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau cô đã muốn cùng anh về chung một nhà.

Chiều thứ bảy, Seongwoo ăn mặc giản dị chạy xe tới đón Jisoo. Tới khi cô từ trong nhà bước ra bằng mấy bước

chân hơi quýnh quáng, Seongwoo đột ngột nở một nụ cười cưng chiều. Cô mặc một bộ váy kín đáo rất hiền, dưới

chân đi đôi giày cao gót anh mua tặng. Vén mái tóc lên cao rồi lại buông xuống mãi, Jisoo lo lắng nhìn mình trong

gương. Seongwoo chăm chú lái xe, một tay vươn qua vén mấy sợi tóc mai của Jisoo rồi nói:

"Em đẹp lắm rồi, không cần lo lắng như thế đâu."

Cả tuần nay Jisoo dường như bị áp lực quá mức về chuyện cùng Seongwoo về ra mắt gia đình. Cô hỏi đi hỏi lại

chuyện bố mẹ anh thích hay không thích gì, kéo anh đi mua quà rồi không yên tâm lại tự mình đi mua thêm lần

nữa. Thậm chí chuyện mẹ anh thích mùi gì, bố anh ghét màu gì, Jisoo cũng hỏi cho rõ. Chính Seongwoo cũng không

biết mấy điều đó, anh trả lời qua loa rồi nói với cô rằng dù cho cô có thế nào thì bố mẹ anh cũng đều sẽ thích thôi.

Hai người chắc hẳn rất mong chờ được gặp cô, làm sao lại để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt như là mùi nước hoa của

Jisoo sẽ làm cho bà Ong khó chịu.

Xe rẽ vào nhà hàng nhỏ quen thuộc, Seongwoo nhẹ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Jisoo đang để yên trên đầu gối.

"Không sao mà, có anh ở đây rồi. Nếu sợ hay không thoải mái thì cứ nói với anh, anh đưa em về."

Jisoo mím môi rồi lắc đầu. Seongwoo dắt Jisoo vào trong thì thấy bố mẹ của anh đã ngồi chờ ở đó. Hai người từ tốn

nói chuyện với nhau, Seongwoo hơi nhăn mày khi khôi hài nghĩ rằng anh và Jisoo dù cách bố mẹ mấy mươi tuổi

nhưng bộ dạng trong nhà hàng cũng giống y hệt. Jisoo líu ríu cúi chào, bà Ong hiền từ mỉm cười đáp lại còn ông

Ong chỉ gật đầu. Seongwoo kéo ghế cho cô rồi mới ngồi xuống, anh cầm lấy quyển menu lật ra xem rồi quay sang

hỏi cô:

"Em thích ăn gì?"

Jisoo rụt rè nhìn lên:

"Vẫn là để hai bác gọi đi. Nhà hàng này có món mì sốt hải sản rất ngon, hai bác có muốn ăn thử không ạ?"

Bà Ong không đụng đến quyển menu, đưa tay sang chỗ Jisoo:

"Cháu cứ gọi đi. Nếu cháu thích ăn mì hải sản, cũng có thể gọi cho tất cả mọi người."

Jisoo lắc đầu:

"Cháu chỉ được ăn một lần duy nhất thôi, cháu bị dị ứng với hải sản."

Ông Ong đang uống một ngụm nước cũng ngẩng đầu nhìn Seongwoo. Seongwoo không nhìn lại bố, anh quay sang

chụm đầu bàn luận với Jisoo một lúc rồi gọi món. Hai ông bà chuyển sang nhìn nhau, rồi bà Ong khẽ thở dài.

Hai người trước mặt ông bà quả thật rất hợp nhau, nhưng dường như vẫn không phải là người đúng.

Lần đầu tiên Seongwoo đưa Daniel về ra mắt, chính là đưa cậu về nhà. Daniel không giữ kẽ, cậu tự nhiên nói cười

như đã quen biết từ lâu. Ông Ong từng gặp qua Daniel một lần nên đã làm công tác tư tưởng trước rằng cậu trai

này không được bình thường cho lắm, nhưng bà Ong lại thích sự thiếu bình thường thừa tự nhiên của Daniel.

Seongwoo ở bên cạnh cậu tuyệt đối cưng chiều nhưng cũng không hề trầm lặng. Anh còn nói đùa với cậu, hùa theo

cậu nói đùa bố mẹ mình. Kể cả ánh mắt Seongwoo nhìn Daniel cũng khác với ánh mắt anh nhìn Jisoo, có thể

Seongwoo không biết nhưng ông bà Ong thì đều đã nhận ra rồi.

Mấy món ăn được mang ra, Jisoo không dám ăn nhiều. Cô chỉ ăn từng miếng nhỏ phòng trường hợp bị hỏi thăm,

nhưng hai ông bà thật sự không có quá nhiều điều để hỏi. Nếu là Seongwoo đã chọn thì ông bà đều đồng ý, cô gái

này lại là đồng nghiệp ở công ty anh, mọi thứ có vẻ rất an toàn. Để Jisoo không bị mất tự nhiên, Seongwoo thỉnh

thoảng gợi chuyện, câu chuyện nói được không lâu rồi cũng tắc nghẽn. Giữa lúc bà Ong cố gắng tìm ra một câu

chuyện, sự bối rối của Jisoo tăng dần, điện thoại của Seongwoo rung đều trong túi. Anh tắt một lần rồi hai lần, điện

thoại vẫn rung. Seongwoo hơi cau mày, anh rút điện thoại ra rồi khựng lại khi thấy mã vùng xa lạ.

Người kia thật sự rất biết canh thời gian, chọn đúng ngày hôm nay để gọi điện về.

Kang Daniel, tôi đang giới thiệu người mới cho bố mẹ rồi, em gọi về làm gì chứ?

Seongwoo chằm chằm nhìn vào màn hình nháy sáng, một lúc sau đã thu hút hết chú ý từ cả ba người còn lại. Anh

thản nhiên cất điện thoại vào túi, bấm nút tắt nguồn rồi ngẩng đầu lên nói:

"Khách hàng gọi, con không nghe máy ngày nghỉ."

Bà Ong gật đầu nói sang chuyện công việc. Jisoo cuối cùng cũng trả lời được trôi chảy, Seongwoo cười nhìn cô cẩn

thận nói chuyện với mẹ mình.

Buổi gặp mặt kết thúc lúc chín giờ. Jisoo cùng bà Ong đi ra nhà vệ sinh, Seongwoo đi ra cửa thì gặp ông Ong đang

đứng đợi mình. Anh dừng lại nghiêng đầu nhìn bố:

"Bố thấy cô ấy thế nào?"

"Ừ, con bé xinh, hiền, ngoan ngoãn, có vẻ là người tốt."

Seongwoo sửa lại lời ông:

"Cô ấy không phải có vẻ, mà thật sự là người tốt."

Ông Ong nhún vai. Ông không phải là một người giỏi ăn nói, cũng không thể thể hiện ra mặt những chuyện nhỏ

nhặt như là ông thấy cô gái đó là người thế này thế kia. Seongwoo đứng đợi hơi lâu, anh đá nhẹ mũi giày vào lan

can trước mặt rồi nói:

"Bố cứ nói thật đi."

"Vậy thì, bố từng nghĩ con sẽ chờ Daniel."

Seongwoo nâng môi lên thành một cái nhếch mép.

"Chờ gì một người không bao giờ quay lại chứ."

"Bố lúc đó đã nghĩ dù nó không quay lại, con vẫn sẽ chờ. Đi tiếp thì tốt, nhưng chờ thì giống con hơn."

Seongwoo cho cả hai tay vào túi quần, lắc đầu nhìn ra khoảng tối mênh mông trước mặt.

"Con sẽ không bao giờ tha thứ."

Người đời thường ví von một câu rằng bên cạnh nhau ngày dông bão nhưng chẳng thể ở cạnh nhau lúc mưa tan để

nói về sự tiếc nuối. Kang Daniel thì sao chứ, bao nhiêu ngày nắng ở bên nhau nhưng đến lúc dông bão nổi lên lại

trốn đi tìm nắng một mình.

Ông Ong không nói thêm gì nữa. Con trai đã gần ba mươi tuổi, ông nghĩ rằng Seongwoo thừa sức hiểu được nỗi

đau của việc không thể tha thứ nhưng vẫn còn yêu thương. Kang Daniel nói gì thì nói, vẫn từng là người mà

Seongwoo cưng chiều nhường nhịn nhất, cũng là người làm cho anh cười nhiều nhất, sẽ luôn luôn là vết thương

lớn nhất trong cuộc đời Seongwoo. Nếu là kỉ niệm đẹp nhất thì còn có thể dễ quên, nhưng đã là vết thương lớn

nhất, chắc chắn sẽ luôn luôn rỉ máu.

--

Seongwoo không đưa Jisoo về nhà cô. Đêm đó khi Jisoo đã ngủ say, mái tóc đen dài của cô buông xõa trên bờ vai

trắng ngần còn cánh tay thì vắt ngang qua người anh mềm mại, Seongwoo không ngủ mà đăm đăm nhìn vào bức

tường đối diện. Một tay anh đưa ra làm gối cho cô, tay kia vuốt nhẹ lên tóc cô lơ đãng. Không biết là nhìn bao lâu

như thế, Seongwoo nhẹ nhàng đặt đầu Jisoo xuống gối rồi đắp lại chăn cho cô. Đi xuống khỏi giường, bước qua

những áo quần còn vương vãi trên mặt đất, Seongwoo để trần nửa thân trên rồi đi lên sân thượng.

Gió khuya thổi mạnh, mặt trăng đã ngả về phía Tây. Bầu trời thành phố vẫn như xưa, mấy dải mây có màu cam do

đèn đường hắt tới. Xuyên qua mấy dải lá rẻ quạt xào xạc, Seongwoo có thể thấy ánh sáng từ tháp thiên văn trên

đỉnh tòa nhà mình đã xây mấy năm về trước. Ngồi lâu trên chiếc giường sắt đã dần rỉ sét, Seongwoo nhìn trời mây

rồi nhấc điện thoại bấm dãy số xa lạ đã gọi cho anh buổi chiều.

Từng hồi chuông rung lên, Seongwoo hơi run rẩy không biết là vì gió hay vì điểu gì khác. Mấy ngón tay của anh

không níu chặt được chiếc điện thoại, rồi đến khi bên kia có một tiếng "Bonjour" xa lạ vang lên, Seongwoo không

ngăn được mình đừng bật cười. Anh dùng tiếng Anh nói với người đang nghe máy:

"Tôi xin lỗi, số điện thoại này lúc chiều gọi vào máy của tôi."

Người bên kia im lặng một lúc rồi lại trả lời anh bằng tiếng Pháp:

"Khi khác anh gọi lại được không? Daniel đã ngủ say lắm rồi."

Bốn giờ chiều mà lại ngủ say, không biết chơi bời kiểu gì để bây giờ thành ra như thế. Seongwoo vốn không định

nói thêm gì nữa, nhưng người bên kia lại tiếp tục:

"Mà tốt nhất là anh đừng gọi nữa. Cậu ấy thời gian này không nghe điện thoại được đâu."

Giọng Pháp trầm đục vang lên bên tai Seongwoo, anh tự giễu mình, có lẽ là người đó. Lại còn gọi điện làm gì chứ,

để rồi nghe được một câu như thế này. Seongwoo nói nốt một câu yên tâm, anh sẽ không làm phiền nữa rồi cúp

máy. Ném chiếc điện thoại xuống giường, Seongwoo không rõ mình đang cảm thấy buồn phiền hay chán nản vì

điều gì. Chuyện Kang Daniel đi với một tên người Pháp nào đó anh đã biết từ vài năm trước, không ngờ đến bây

giờ hai người bọn họ vẫn không hề chia tay. Không biết là ai tham luyến điều gì của ai, nhưng quãng đời yêu đương

của Seongwoo và Daniel tưởng như dài như thế, lúc này anh mới ngộ ra rằng cũng chỉ có hai năm như Daniel và

Darren. Seongwoo đi khỏi sân thượng, ánh trăng mềm mại phủ lên chiếc giường trống không như một bức tranh

hoang hoải đượm buồn.

--

Đôi lần Seongwoo nhớ đến một cô gái khác, Joo Hyemi. Cô trợ lý kiêm học trò của ngày xưa bây giờ đã chuyển đến

một công ty ở thành phố khác, có lẽ cũng là một điển hình của việc đúng người sai thời điểm. Seongwoo biết rõ

trong lòng, nếu đem thay Jisoo bằng Hyemi thì sẽ chẳng có gì khác biệt. Nhiều khi anh nghĩ Jisoo, Hyemi, hay rất

nhiều cái tên khác, chỉ là một dạng khái niệm trộn lẫn giữa cảm giác cần có, lòng biết ơn như trẻ con cần chăm sóc,

và cảm giác muốn bảo vệ một người. Seongwoo biết điều đó không hề công bằng với khái – niệm – Jisoo, nhưng

nếu không phải là Kang Daniel thì là ai rồi cũng sẽ như nhau. Càng ý thức được điều đó, nỗi hận trong lòng anh

càng xây nên một bức tường vững chắc. Bức tường giam kín tình yêu vào đó, để cho tình yêu chết mòn.

Câu chuyện đó được trí nhớ Seongwoo nhắc lại như một đoạn phim ngắn. Lần duy nhất Daniel gọi điện về kết thúc

bằng giọng nói của người đàn ông khác, đó là dấu chấm hết cuối cùng. Thế giới phát triển nhanh như vũ bão, muốn

nhìn thấy nhau cũng không có gì là khó khăn. Vậy nhưng Daniel đi liền ba năm, hai người chưa từng một lần nghe

âm thanh của nhau vang lên giữa lòng thế giới.

Seongwoo đi xuống quầy thanh toán, anh không liếc mắt về phía ngọn nến đang lụi dần chiếu thành bóng mờ trên

chiếc áo khoác một mình kia nữa. Seongwoo cho tay vào túi quần lấy ví, chiếc ví vướng phải một gói giấy vuông

vắn không thể rút ra. Đặt chiếc bật lửa trong tay lên bàn, Seongwoo một tay giữ mép túi, một tay khẽ khàng rút ví.

Jisoo nhặt chiếc bật lửa lên. Một khối bạc nguyên vẹn không có gì đặc biệt, cô hơi nhíu mày:

"Bật lửa này..."

"Anh nhặt được."

Seongwoo nói đơn giản rồi cầm lấy hóa đơn. Anh đẩy chiếc bật lửa về phía người thu ngân đang đứng sau mấy

ngọn đèn vàng hắt từ trên tủ rượu xuống.

"Cậu thích đúng không? Cho cậu."

Chàng trai tiến tới gần hơn, cầm chiếc bật lửa nhìn đi nhìn lại, rồi nhìn anh nghi ngại.

"Cái này anh nói là nhặt được? thật sự rất quý, Zippo được gia công lại như thế này tôi mới thấy lần đầu."

Seongwoo gật đầu.

"Dù sao cũng không phải của tôi, tôi cũng không hút thuốc."

Nói rồi anh đưa khuỷu tay ra. Jisoo tự nhiên bám vào đó, hai người bước ra đường khi tuyết rơi dày đặc.

Người phục vụ mừng rỡ cầm lấy chiếc bật lửa ánh lên dưới đèn. Dùng ngón tay miết nhẹ dưới đáy, chàng trai cảm

giác được có kí tự bên dưới. Tới bên ngọn đèn bàn nhìn cho rõ, chỉ có một hình tam giác được khắc vội vàng.

Trước cửa Downpour, Seongwoo rút từ túi áo ra hai chiếc găng tay lớn đưa cho Jisoo, nói "chờ anh một chút" rồi

nhanh sải bước tới thùng rác bên cạnh cửa ra vào. Dang rộng tà áo ra để che khuất mọi ánh nhìn có thể chiếu tới,

anh lôi từ túi quần gói thuốc chỉ còn một điếu duy nhất ném vào thùng. Nhìn vào chỗ chiếc áo khoác vẫn im lìm

nằm cùng chai rượu còn một nửa rồi lại nhìn ra trời tuyết, Seongwoo quay lưng đi về phía Jisoo.

Lần nào trái tim của Ong Seongwoo cũng thua trước Kang Daniel, nhưng lần này lí trí của anh sẽ phải chiến thắng.

Điều gì là điều một người cần, điều gì là điều một người muốn, cho đến khi tuổi đời lớn thêm, điều cần thiết luôn

chiến thắng dù khao khát có lớn đến đâu.

--

--

Michelle gọi Daniel quay về MI ngay sau khi biết tin cậu về nước.

Lời cam kết lần đó của Daniel cô vẫn nhớ. Là người mang đầu óc kinh doanh, đương nhiên phải tính đến lợi ích đầu

tiên. Ong Seongwoo là một kiến trúc sư giỏi, Kang Daniel là một linh hồn toàn vẹn tự do, có được cả hai người đó

là điều ai cũng muốn. Mặc kệ chuyện bọn họ từng yêu nhau, cả hai không bao giờ đem việc tư lẫn vào việc công,

điều này Michelle biết rõ ràng. Sungwoon không đồng ý, anh nghiêm túc nói với Michelle rằng nếu không phải là

ba năm trước Daniel hạ mình cầu xin dù bản thân vốn là một người không chịu cúi đầu thì anh vẫn sẽ đón

Seongwoo vào MI không do dự. Michelle không buồn nhếch môi cười, cô cong đôi môi đỏ mọng của mình lên.

"Đó là cậu nói, khi đó cậu chỉ là giám đốc sáng tạo của bên nội thất. Còn cậu nghĩ thật sự tôi sẽ trao quyền thiết kế

tòa nhà Empire cho Ong Seongwoo sau tất cả những chuyện xảy ra sao? Ong Seongwoo là một viên ngọc đã được

mài sáng, nhưng thứ tôi cần hơn cả là Kang Daniel. Cậu ấy là một viên kim cương vẫn còn được bọc trong đá. Kim

Namjoon của Gensler đã nhòm ngó đến từ trước khi Daniel đi, tôi chỉ lấy lợi thế của chúng ta ra buộc cậu ấy lại."

Sungwoon cự nự rằng Michelle miệng nói không lẫn việc tư vào việc công nhưng chính mình lại tạo cơ hội cho hai

người bọn họ ở gần nhau. Michelle phẩy tay cười, từ lâu cô đã không còn ôm mộng làm người dẫn đường cho hai

kẻ mù đường kia nữa.

--

Văn phòng thiết kế từ sau khi Daniel đi khỏi đã được thay đổi hoàn toàn. Không gian chia đôi ra, một nửa là bàn

ghế nghiêm túc, nửa kia toàn là những gối tựa và bàn thấp. Ngày quay về, Daniel không khỏi bật cười khi thấy đám

nhân viên dưới quyền mình ngồi la liệt trên sàn nhà. Chỉ vài năm, MI đã phát triển nhanh không ngờ tới. Thu mua

vài công ty kiến trúc rồi sát nhập thành một công ty lớn, bộ phận thiết kế nội thất đã không cần phải đi đấu thầu

nữa mà đơn giản kết hợp với công ty kiến trúc để cùng thực hiện công trình. Sungwoon không còn ở vị trí giám đốc

sáng tạo nữa, anh đã lên đến chức phó tổng từ lâu. Phòng làm việc của Sungwoon do Daniel tiếp quản, cậu ngồi

trong đó không quen nhưng cũng biết rằng mình không thể chạy ra cùng với mọi người. Nếu là Daniel của vài năm

trước, dù có làm giám đốc sáng tạo hay chức cao hơn nữa cậu cũng sẵn sàng ra đó. Nhưng Daniel lúc này biết được

rằng có những khoảng cách cần giữ lại để cuộc sống cân bằng. Quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới cũng cần một

khoảng cách nhất định.

Một đôi người nhìn Daniel bằng ánh mắt nghi ngại. Biết những gì người khác bàn tán ở sau lưng, Daniel không

quan tâm đến. Tổ nội thất từ sáu năm trước nhân sự đã được phân ra tứ tán, chỉ còn lại Hana, cô gái đầu tiên biết

được chuyện cậu và Seongwoo những ngày trước đây. Hana không thắc mắc cũng không bảo vệ Daniel, cô vẫn chỉ

coi cậu là Kang Daniel của trước kia, khác biệt duy nhất là bây giờ đây muốn gặp Daniel thì không phải xuống sàn

nhà tìm mà cần đi qua một lớp kính.

Michelle không hổ danh là người chỉ biết đến công việc. Daniel vừa về đúng ba ngày, còn chưa kịp quen mặt với

toàn bộ nhân viên dưới quyền mình, cậu đã bị dúi vào tay bản kế hoạch của một công trình lớn. Công trình lần này

là một chung cư cao cấp gần sườn núi phía Bắc, mỗi tầng chỉ có hai căn. Người thiết kế không ai khác là Ong

Seongwoo, Daniel nhìn chăm chú vào dòng tên anh rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Dù sao thì đến công ty cũng nên làm

việc, không thể để cho Seongwoo có lí do mà nặng lời với mình thêm nữa. Daniel cùng nhân viên họp bàn phương

án thiết kế cho đến khuya cũng không kịp về nhà. Mà nhà và công ty cũng không có gì khác nhau cả, dạo này

Seongwoo đóng cửa buông rèm từ rất sớm, Daniel về nhà cũng chỉ thấy căn nhà đối diện im lìm. Cậu ngủ luôn ở

văn phòng, sáng hôm sau vội vã thức dậy cũng chỉ kịp pha cà phê cho cả phòng rồi lại bắt tay vào làm việc.

"Ý định của nhóm chúng tôi là biến khu căn hộ mười hai tầng thành mười hai phong cách nội thất khác hẳn nhau.

Độ đa dạng của khách hàng là rất lớn, gu thẩm mỹ của mỗi người cũng khác nhau, nếu như chúng ta gom hết tất cả

khách hàng vào chung một giỏ thì nguy cơ bỏ thừa căn hộ không phải không xảy ra."

Hana trình bày suôn sẻ, Daniel ngồi dưới gật đầu. Một mắt cậu nhìn xuống bản kế hoạch, một mắt kia chốc chốc lại

liếc về phía đối diện. Seongwoo ngồi nhìn chăm chú lên màn hình, ánh sáng đèn chiếu qua đôi kính của anh trở nên

hơi lóa. Anh dựa hẳn lưng vào ghế, chiếc ghế nhè nhẹ xoay sang trái rồi sang phải, một tay Seongwoo cầm cây bút

chì cọ nhẹ vào môi. Jisoo ngồi cạnh anh, hai bọn họ chỉ dùng chung một cốc nước. Mấy ngón tay cô lướt rất nhanh

trên bàn phím, thỉnh thoảng Jisoo lại nghiêng đầu qua hỏi Seongwoo gì đó. Anh không thay đổi tư thế, chỉ dừng

xoay ghế ghé môi vào tai cô mà mắt vẫn nhìn lên màn hình. Mười lăm phút trình bày nhanh chóng qua đi, Hana

thở phào rồi bước xuống tổ nội thất ngồi nhìn Daniel. Trao cho cô một cái nhìn khích lệ, Daniel đứng dậy hắng

giọng:

"Đó là toàn bộ kế hoạch của bộ phận nội thất, chúng tôi hoan nghênh ý kiến của tất cả mọi người."

Sungwoon nhìn về phía Seongwoo trước tiên. Điều đó dường như đã thành thông lệ, bởi lẽ không chỉ riêng anh mà

tất cả mọi người đều nhìn tới. Seongwoo thôi xoay ghế, anh ngồi thẳng dậy rồi nói:

"Đầu tiên tôi muốn hoan nghênh giám đốc sáng tạo mới của bộ phận nội thất."

Mấy nhịp tim của Daniel đột ngột tăng lên, nhưng ngay lập tức lại bị hẫng đi.

"Nhưng ý kiến của tôi là bản kế hoạch này chỉ tương đương một mớ giấy lộn mà thôi."

Cả phòng họp im lìm. Seongwoo đẩy ghế ra rồi vòng qua bàn đi lên phía máy chiếu. Một tay anh mở ra phần mềm

thiết kế, một tay cầm cây bút chuyên dụng cho bảng vẽ nhanh chóng vừa viết vừa vẽ ra ý của mình.

"Kang Daniel, đúng không? Cậu mang tiếng từng đi học ở nước ngoài, bản thân cũng là họa sĩ nổi tiếng, tôi có một

chút thất vọng rồi."

Seongwoo nhìn vào mắt Daniel, năm giây sau anh tiếp tục lên tiếng:

"Kang Daniel, tôi hỏi cậu, bây giờ cậu thích phong cách nội thất nào?"

Daniel chưa mở miệng, Seongwoo đã nói ngay:

"Nội thất công nghiệp, sử dụng gỗ sậm màu và lộ kết cấu, đúng chứ? Nếu tòa nhà của chúng ta có tất cả mười hai

tầng, cậu muốn ở tầng nào? Tầng mười hai để ngắm sao đón gió phải không?"

Mọi người không có đủ thì giờ để ngạc nhiên vì sao Seongwoo lại có thể biết tường tận những điều đó, Seongwoo

đã chuyển sang chỗ cậu nhân viên tên là Park Taehwan ở bộ phận kiến trúc.

"Park Taehwan, cậu thì sao?"

"Em... Ơ... cổ điển."

"Okay. Vậy cậu muốn ở tầng mấy?"

"Tầng một đi, em thường đi làm muộn."

Tòa nhà mười hai tầng được Seongwoo đánh dấu trên màn hình tên tuổi cùng với phong cách nội thất cho tầng

một. Tầng mười hai, anh cũng ghi hai chữ K.D cùng với mấy dòng nguệch ngoạc industrial. Anh ngẩng đầu nói với

mọi người:

"Còn tôi và Kim Jisoo, chúng tôi đều thích phong cách tối giản, và ở tầng bốn."

Seongwoo hạ bút xuống mấy chữ "O&K" vào tầng bốn. Vài người mỉm cười, Daniel lại ngồi yên không chớp mắt.

Seongwoo buông cây bút xuống, cầm lấy chiếc bút lazer dò theo mấy nét vẽ của anh.

"Kang Daniel, ví dụ bây giờ cậu đi mua nhà và thấy ở đây có một căn hộ được thiết kế theo phong cách cậu thích,

nhưng lại nằm ở tầng một, còn Park Taehwan, căn phòng cổ điển của cậu ở tận tầng mười hai, cậu thấy thế nào?

Có đồng ý không?"

"Còn nữa, mỗi tầng của chúng ta đều chia đôi thành căn hộ cho người độc thân và gia đình, Kang Daniel, nếu như

tôi và Jisoo đi tìm một căn hộ có phong cách tối giản dành cho gia đình nhưng ở tầng chúng tôi thích chỉ có căn hộ

cho người độc thân là có phong cách đó, nếu là cậu, cậu có chọn không?"

Seongwoo không nhìn về phía Daniel nữa. Anh lại múa bút như bay trên bảng vẽ của mình.

"Kang Daniel, nếu là người bình thường chắc chắn tôi đã đề nghị cho nghỉ việc ngay khi thấy bản kế hoạch này.

Nhưng vì cậu là người mới tới, nên tôi muốn giảng cho cậu một chút. Có thể hiểu đơn giản như thế này: Việc xây

một tòa nhà cũng giống như cách chúng ta chơi vé số. Để trúng được giải tám thì rất đơn giản, cũng có nhiều người

trúng hơn. Giải nhất đương nhiên có nhiều người muốn trúng, nhưng cơ hội trúng là rất nhỏ. Nếu như cậu đưa ra

càng nhiều dữ liệu để thu hẹp đối tượng, có thể cuối cùng phương trình của cậu sẽ vô nghiệm. Trong đời không

phải ai cũng may mắn tìm được một ngôi nhà trùng khớp với mình như thế, cũng không có ai may mắn xây được

một ngôi nhà có phong cách và vị trí cùng công năng hoàn hảo cho một người được đâu."

Giọng Seongwoo khô khan lạnh nhạt. Mọi người đều đã quen với điều đó, trừ Daniel. Anh dùng bộ dạng của thầy

giáo dạy môn lịch sử kiến trúc ngày xưa đứng giảng bài cho cậu, nhưng giọng nói ấm áp đã bị rửa trôi đi đâu đó

mất rồi. Cậu cúi nhìn bản vẽ của mình rồi đứng dậy.

"Ong Seongwoo, tôi thừa nhận kế hoạch của chúng tôi rất có vấn đề. Nhưng mà tôi cũng muốn lật ngược vấn đề lại

một chút. Anh biết bao nhiêu phong cách nội thất trong đời?"

"Để tôi tạm kể ra giúp anh: cổ điển, bán cổ điển, retro, tối giản, công nghiệp, rustic, country, bohemian, còn rất

nhiều nữa, các nhánh có đuôi là chic hay glam... Nếu không phải là người trong ngành, liệu có ai quan tâm đến đầy

đủ các phong cách đó? Và nhìn vào đối tượng khách hàng mà công ty cung cấp, tôi chỉ đọc được một điểm thôi: đó

là đối tượng có tiền. Anh có chắc chắn rằng tất cả những người đi mua nhà đều tâm niệm "mình muốn một căn

nhà mang phong cách cổ điển ở tầng một" rồi đến nơi và thấy căn nhà ở tầng một mang phong cách tối giản sau đó

bỏ qua? Anh cũng có nghĩ đến chuyện này không, tôi rất muốn một ngôi nhà theo phong cách industrial, nhưng sau

khi ghé tầng mười hai của tòa nhà đó và gặp một căn theo phong cách bohemian lại thấy không tệ, tôi có thể quay

sang yêu ngay phong cách đó và chọn, điều này có khả năng chứ?"

Sungwoon gật gù cười, Kang Daniel thật sự đã lớn. Những ngày trước đây khi cậu vẫn còn ở sau lưng anh làm việc,

chỉ cần nghe mấy lời như Seongwoo vừa nói chắc chắn Daniel đã bỏ cuộc rồi.

Mọi người chăm chú nhìn Daniel và Seongwoo bàn luận qua về, chỉ riêng Jisoo là vừa gõ máy vừa nghĩ lung tung.

Có thể vì rằng cô quá nhạy cảm khi biết Daniel là người cũ của Seongwoo, Jisoo tin rằng câu chuyện nhà cửa đó

đều có ý nghĩa sâu xa đằng sau qua lời nói của hai người đó. Gõ vu vơ rồi xóa một đoạn dài, Jisoo lắc đầu rồi ngồi

thẳng lại. Hai người kia đã bàn đến chuyện nếu như là những căn nhà đó không phải xếp tầng mà ở riêng biệt thì sẽ

ra sao, trong mắt Daniel lúc này chỉ tồn tại Ong Seongwoo kiến trúc sư trưởng, mà Seongwoo cũng chỉ đang nói

chuyện với giám đốc sáng tạo Kang Daniel. Cuộc họp đến gần chiều rồi vẫn chưa ngã ngũ, cuối cùng Michelle đứng

dậy đập bàn:

"Ong Seongwoo, Kang Daniel!"

Daniel và Seongwoo dừng lại. Hai người nhìn quanh thấy cả phòng họp đang nhìn lên, vài người lén ngáp dài dưới

gầm bàn. Seongwoo cau mày, Daniel thì hơi bối rối.

"Daniel vừa chân ướt chân ráo về công ty được mấy ngày, cũng không quen với phong cách làm việc ở đây. Tôi

thấy lần này nên gộp nhóm kiến trúc và nội thất lại một chỗ, Ong Seongwoo, cậu vừa làm việc vừa chỉ dạy Daniel

được không?"

Seongwoo nói lạnh nhạt:

"Tôi không thừa thời gian, cũng không đủ trình độ dạy người ở nước ngoài về."

"Vậy cậu rút khỏi case này."

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Michelle. Thông thường trong những cuộc tranh cãi không ngã ngũ thì phần thắng

luôn nghiêng về phía Seongwoo, lần này lại là ngoại lệ. Seongwoo ngậm đắng trả lời:

"Tôi không rút."

Michelle cười chiến thắng. Sau một năm không có công trình nào để làm, từ khi vào MI Seongwoo quý trọng từng

cơ hội một.

"Vậy cậu ở lại làm cùng Daniel trước đi, cho tới khi thống nhất được phương án thiết kế."

Daniel nhìn vẻ mặt giống như vừa bị uống thuốc của Seongwoo, đi lướt qua anh rồi thì thầm nói:

"Kiến trúc sư Ong, đừng lấy việc công trả thù riêng vậy chứ."

Dĩ nhiên Daniel chỉ nói đùa, Seongwoo biết điều đó nhưng cuối cùng vẫn đi về phía bên Jisoo ngồi xuống. Michelle

nói vài câu tổng kết, mọi người nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng họp sau bốn tiếng liên tục nghe Daniel và

Seongwoo tranh luận với nhau.

--

Michelle, Sungwoon cùng với Daniel đi vào thang máy dành cho quản lý. Seongwoo vào sau cùng, anh đứng bên

cạnh Jisoo rồi nhìn thang máy nhân viên đầy chật người liền kéo cô vào bên thang máy của mình. Đám nhân viên ồ

lên, Jisoo cũng ngại ngùng ôm máy tính đỏ mặt. Daniel nhẹ lùi vào góc trong cùng của thang máy, rũ đầu xuống để

không nhìn thấy cảnh Seongwoo đang cầm lấy cổ tay Jisoo phản chiếu qua tấm gương trước mặt mình.

Thang máy chạy từ từ, cả năm người không ai nói với ai một lời nào. Đến tầng thứ mười tám, Michelle đột ngột lên

tiếng:

"Ong Seongwoo, nếu như làm theo phương án của Daniel lúc chiều, tôi đã biết bán một căn cho ai rồi."

Seongwoo cười không đáp, đương nhiên anh biết Michelle muốn nói gì. Daniel lại càng cúi đầu, nhìn qua gương có

thể thấy cả đỉnh đầu với chân tóc hơi đen chưa nhuộm lại. Thang máy dừng lại ở tầng mười bảy nhưng không có ai

đi vào, Sungwoon cau mày nhấn nút đóng cửa.

"Mua căn hộ dành cho gia đình? Sao, bao giờ thì mời chúng tôi đi đám cưới?"

Daniel đột ngột xé rách một tờ giấy. Bốn người liếc nhìn qua tấm gương, cậu hấp tấp nhét tờ giấy vào túi mình.

Seongwoo quay sang nhìn Jisoo, anh mỉm cười khi thấy da cô càng ngày càng hồng lên.

"Đám cưới cũng không đến lượt chị."

"Cũng được thôi, tôi đỡ tốn tiền mừng. Nhưng rõ ràng cậu vẫn nên mua căn hộ, căn phòng trên gác nhỏ như vậy

làm sao đủ cho vợ chồng và cả con cái đúng không, cậu muốn mấy đứa?"

Sungwoon muốn bước ra lắm rồi nhưng không thể bước. Michelle rõ ràng biết trong ba người đứng phía sau mình

có hai người là quá khứ và hiện tại của người còn lại, mà vẫn dám cùng người đó nói chuyện tương lai. Mặt Jisoo

đã đỏ bừng như trái đào chín, Seongwoo cười nhìn lên tấm gương trước bảng điều khiển:

"Bố mẹ tôi nói muốn một trai một gái."

Nhịp tim của Daniel lại rối loạn. Chuyện một trai một gái đó cậu cũng biết, thậm chí hai người đã từng có lần thức

suốt đêm để đặt tên cho hai đứa con mà bọn họ vẫn chưa biết mặt.

"Sungwoon, bấm giúp em tầng mười ba."

Michelle hình như chỉ sợ thiên hạ không loạn, cô quay đầu hỏi:

"Em xuống phòng tài vụ làm gì? Mới đi làm ba ngày đã tính đến chuyện nhận lương?"

"Em nhớ ra quên đồ ở văn phòng, em quay lên lấy."

Sungwoon đưa tay bấm số, càu nhàu nói với Michelle:

"Muốn ra hay vào là việc của cậu ấy, liên quan gì đến chị chứ?"

Đương nhiên là có liên quan. Không có Daniel ở đây, Michelle đâu có hứng thú nói với Seongwoo về chuyện nhà

cửa con cái. Tranh thủ thời gian còn lại, Michelle lại tiếp tục nhìn sang phía Jisoo:

"Jisoo thì sao? Em muốn sinh cho Seongwoo mấy đứa con?"

Jisoo cắn môi ngại ngùng nhưng nụ cười bên môi cô lại rạng rỡ:

"Chị, anh ấy còn chưa cầu hôn..."

"Chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi, tôi hỏi trước để chuẩn bị trang phục ngay từ bây giờ là được."

Daniel chăm chăm nhìn vòng tròn đỏ trên bảng điều khiển. Cảm giác được rằng đã sắp đến, cậu nhấc chân lên.

Thang máy đột nhiên chòng chành rồi mới dừng lại, nhịp chân Daniel bị hẫng đi. Cậu loạng choạng va phải vai của

Seongwoo và cả Jisoo, bước chân lại lỡ đà làm đầu đụng vào vách thang máy thành một tiếng động lớn rồi mới

dừng lại. Daniel một tay ôm lấy trán, đột nhiên cúi đầu xin lỗi rối rít.

Seongwoo ôm lấy vai Jisoo giữ cho cô khỏi ngã, vừa định ngẩng đầu lên mắng Daniel đi đứng không cẩn thận để

đụng phải Jisoo thì khựng lại vì thấy Daniel không kịp nhìn xem có ai bị gì không mà đã cúi đầu. Michelle lẫn

Sungwoon nhìn cảnh đó cũng đều sững sờ, cho đến khi Daniel cúi đầu lần thứ bao nhiêu không rõ, Sungwoon mới

nhẹ đụng vào vai cậu:

"Daniel, em làm sao vậy?"

Daniel đang cúi gập người bỗng nhiên dừng lại rồi chợt nhớ ra mình không phải đang phục vụ trong nhà hàng ở nơi

kia nữa. Người cậu vừa va trúng là Seongwoo và bạn gái của anh, sẽ không có ai chửi mắng hay đuổi việc cậu chỉ vì

một tai nạn cỏn con. Ấn tượng về những lần bị đuổi việc khi lỡ đụng phải khách đã in quá sâu trong tâm trí, Daniel

chưa kịp suy nghĩ gì đã theo bản năng mà cúi đầu. Bẽ bàng nhận ra mình vừa làm chuyện kì lạ trước mặt

Seongwoo, Daniel đưa một tay giữ trán rồi lùi ra cửa.

"Em đi lên trước, chào mọi người."

Nói xong, Daniel nhanh chóng đi về phía thang máy dành cho nhân viên. Cửa thang máy mở ra, tiếng cười nói của

những người bên trong im bặt. Nhìn vào thang máy không còn một chỗ bước vào, Daniel lại cúi đầu rồi chạy về

phía cầu thang bộ.

Ở trong thang máy, mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên. Daniel hành động quá đột ngột, Seongwoo quên mất

chuyện Jisoo vẫn ở trong vòng tay của mình. Đến khi cửa thang máy đóng lại, Seongwoo mới nhìn xuống chỗ cô.

"Em có sao không?"

Jisoo còn chưa xiêu vẹo đã có Seongwoo kéo lại bao trong cánh tay mình, làm sao có thể bị thương gì. Cô vừa định

trả lời cho anh yên tâm nhưng khi vừa nhìn qua phía mấy tờ tài liệu của Daniel còn rơi dưới đất, Jisoo đã đưa tay

ôm lấy đầu mình.

"Em hơi đau đầu một chút, vai cũng bị đau."

Michelle nhếch môi cười, Sungwoon thì quay ra sau lo lắng. Seongwoo đưa tay áp lên tay cô, anh nhẹ nhàng nói:

"Chút nữa có cần anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra không? Hôm nay về nhà anh đi, nếu như nửa đêm bị đau thì

còn có anh."

"Không cần đến bệnh viện, về nhà anh là được rồi."

Seongwoo gật đầu rồi nhẹ siết lấy vai Jisoo. Seongwoo đi ra ở tầng một, Michelle và Sungwoon lại xuống tầng hầm.

Vòng tròn màu đỏ dừng lại ở con số 1, Seongwoo ôm Jisoo bước ra. Cửa vừa chực đóng, Michelle liếc mắt qua

cạnh sắc của miếng sắt ốp bên trong thang máy lúc trước Daniel vừa đụng phải. Cô ôm miệng kêu lên:

"Máu gì đây? Daniel lúc nãy bị đập vào đây chảy cả máu?"

Seongwoo vừa bước đi được một bước liền khựng lại. Sungwoon nghe Michelle nói thì ngay lập tức nhìn qua, anh

chửi tục một tiếng rồi đẩy Michelle ra ngoài.

"Chị tự xuống tầng hầm đi, em lên xem Daniel."

Cánh cửa thang máy đóng lại, Seongwoo còn kịp nhìn thấy một vệt đỏ khác thường trên tờ kế hoạch. Tim

Seongwoo còn chưa kịp đập trở lại, Michelle đã đẩy vào lưng anh.

"Đổ một chút máu có là gì đâu, cậu đưa Jisoo đi khám thử đi."

Jisoo ở trong lòng Seongwoo cắn môi lo lắng. Michelle khoác chiếc túi da lên vai, lại như có như không thở ra một

câu:

"Đập đầu chảy máu còn xin lỗi rối rít, không rõ là mắc chứng tự ngược hay gì..."

Michelle thảnh thơi bước mấy bước chân về tầng hầm. Cô cười với chính mình, bản thân từng nói rằng nếu như cô

đã từng một lần tạo cơ hội mà hai người kia không biết trân trọng thì cô cũng không muốn liên quan gì nữa, nhưng

đến cuối vẫn không nhịn được mà xen vào. Có điều người lần này cần phải giải quyết khó khăn hơn Joo Hyemi của

ngày xưa rất nhiều, mà Ong Seongwoo lần này cũng không chỉ bị người khác lừa dối. Seongwoo lừa dối chính mình

hay thật tâm như thế Michelle không cần biết, với cô chỉ có nỗi đau của Daniel là thật hơn bất cứ điều gì.

--

Jisoo không chịu đi khám. Vừa về tới căn gác nhỏ, Seongwoo để cô tựa vào giường còn mình thì thay đồ để nấu ăn.

Cởi chiếc áo sơ mi ra treo lên cánh tủ, Seongwoo bỗng nhiên nghe bên vai áo có một mùi hương rất lạ. Seongwoo

đưa chiếc áo lên mũi ngửi thử, mùi nước hoa hơi nồng không giống như mùi hương thơm lạnh của anh. Chắc hẳn

Daniel đã làm mùi hương đó vương lại khi va phải anh, Seongwoo nhắm mắt lắc đầu không muốn nghĩ đến cảnh

Daniel vừa ôm trán vừa gập người xin lỗi rồi chạy đi như phải bỏng nữa.

Từ phía sau lưng có một bàn tay tìm tới, Seongwoo hơi rùng mình khi cánh tay Jisoo vòng qua eo. Anh xoay người

lại vừa định gỡ ra thì Jisoo đã rúc đầu vào ngực anh khẽ dụi.

"Em không muốn ăn cơm, em mệt rồi, ôm em ngủ được không?"

"Mới tám giờ, em ngủ gì chứ? Ăn xong rồi ngủ, anh nấu nhanh thôi."

"Nhưng em đau đầu lắm."

Seongwoo đưa tay vuốt tóc Jisoo, trong lòng nổi lên một cơn đau đớn. Đập đầu đến mức chảy máu, không biết sẽ

đau đến chừng nào. Anh vòng tay ra sau lưng kéo cánh tay của Jisoo ra, nhẹ nói:

"Nằm xuống đi, anh mặc áo rồi nằm với em."

Jisoo hài lòng tới bên giường nằm xuống. Seongwoo mặc vào chiếc áo thun dài tay rồi tắt bớt đèn phòng, chỉ để lại

cây đèn bàn. Nghĩ đi nghĩ lại, anh lại tắt đèn bàn, bật đèn ngủ. Jisoo nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng Seongwoo,

không như người nào đó. Cô ôm anh rất lâu mà không nói, Seongwoo cũng chỉ vỗ nhẹ lên vai cô.

Seongwoo không dám nhắm mắt lại. Nếu như nhắm mắt, chắc chắn anh sẽ lại nhìn thấy tờ giấy kế hoạch có một

vệt máu đỏ chưa khô. Seongwoo mở mắt từ tám giờ đêm cho tới tận hai giờ sáng, xe cộ đi lại trên con đường nhỏ

kia hết đông rồi thưa, mãi cũng không nghe thấy tiếng motor chạy về.

--

Sungwoon tìm thấy Daniel khi cậu đang sắp xếp tài liệu gì đó trong phòng. Rõ ràng Daniel chỉ sắp xếp cho có việc

mà làm, Sungwoon giữ cánh tay cậu lại rồi kéo bàn tay đang áp lên trán ra. Vết đụng tường đã làm thành một đám

tím bầm, máu chảy ra ướt cả lòng bàn tay cậu. Sungwoon bừng bừng tức giận lôi Daniel về phía cửa để đi đến

bệnh viện kiểm tra, Daniel liền giữ tay anh lại.

"Em không sao, em sắp xong tài liệu rồi về Hotaru có việc."

"Đụng đầu chảy máu rồi còn nói không sao?"

Daniel lắc đầu. Chảy máu một chút có là gì chứ, cậu đã từng tệ hơn rất nhiều. Hơn nữa, còn gì có thể tệ hơn

chuyện đứng cạnh người mình yêu đến chết, nghe người đó bàn chuyện gia đình con cái với một người khác.

Daniel không cảm giác được gì sau cú tông đó công lớn chính là nhờ câu chuyện giữa Seongwoo và Michelle. Ít ra

còn biết được rằng Seongwoo chưa cầu hôn cô gái đó, Daniel tự an ủi mình rồi ôm đầu đi xuống.

Khó khăn đội vào đầu chiếc mũ bảo hiểm, Daniel nổ máy lao đi. Nói là đi về Hotaru, vậy mà Sungwoon đi sau lưng

cậu hết hai vòng thành phố vẫn chưa thấy Daniel rẽ về con phố nhỏ nơi Hotaru nằm khuất sau hàng rào kim ngân

tươi tốt.

Khi Daniel dừng xe trước cổng, quán cà phê chỉ còn một ngọn đèn bên cửa sổ cùng với dãy đèn đom đóm trong

vườn. Jisung đang dọn dẹp đồ đạc trong quán còn Jiwon thì ngồi thừ ở hàng hiên. Vừa bước vào cánh cổng phủ

đầy hoa, Daniel đã gọi lớn:

"Kim Jiwon, cấp cứu!"

Không cần biết Daniel đùa hay thật, vừa nghe nói tới hai câu cấp cứu là Jiwon đã nhào xuống mấy bậc thang. Lôi

cậu vào nhà rồi vừa xử lý vết thương Jiwon vừa la mắng. Jisung nghe mấy câu mắng của Jiwon cũng chỉ cười lắc

đầu dọn dẹp tiếp, còn Daniel thì chỉ nhăn mặt khi cô nhỏ chấm bông lên vết thương đã khô lại chỉ còn chảy ra thứ

nước mô trong mờ mờ.

Jisung đã đi ra sau vườn rồi, Daniel mới nhỏ giọng nói với Jiwon:

"Hôm nay anh ở chung thang máy với Seongwoo và cô ấy. Hai người bọn họ nói đến chuyện kết hôn. Này, nhẹ tay

thôi!"

Bàn tay đang cầm bông sát trùng của Jiwon trượt thẳng một đường từ trán xuống lông mày cậu. Cô nhỏ tự dưng

xuýt xoa như chính mình bị đau rồi thổi khẽ lên vết thương rồi mới hỏi:

"Vì thế mà anh đâm đầu vào cạnh sắc đến nỗi chảy máu thế này?"

"Không phải, anh bị hụt chân. Nhưng mà sau đó, kể lại thì thật là nhục, anh quen thói cúi đầu rối rít xin lỗi người

ta."

Đôi mắt Jiwon thoáng cái đã đỏ hồng. Cô là người duy nhất trong số những người ở đây biết chuyện vì sao Daniel

lại ra đi, biết cả chuyện cậu bị sang chấn tâm lý sau những ngày ở nước ngoài. Daniel thấy Jiwon lại chực khóc thì

nhoẻn cười.

"Thôi đừng khóc, Jisung giết anh bây giờ."

"Chú sẽ giết anh Seongwoo thì có."

Jisung dạo gần đây không còn quá bài xích Seongwoo như dạo trước, nhưng thái độ của anh với Seongwoo cũng

lạnh nhạt hững hờ. Anh một mặt nói với Daniel rằng đừng chen vào hạnh phúc của Seongwoo sau khi chứng kiến

những ngày Seongwoo sống không bằng chết, một mặt lại không thể tha thứ cho Seongwoo vì câu nói giữ đồ

người chết mà Seongwoo đã nói trước đây. Jiwon hít một hơi sâu rồi dán một mảnh băng trắng lên vết thương đã

được xử lý sạch sẽ.

"Tại sao anh không nói cho anh ấy biết lý do vì sao anh đi? Nếu anh ấy biết, mọi chuyện sẽ khác."

"Anh sợ."

Daniel buông ra hai tiếng gọn lỏn rồi nhìn về phía Jisung đang tính toán gì đó trong sổ sách trên quầy. Cậu thật sự

rất sợ câu trả lời rõ ràng từ phía Seongwoo. Thà là mập mờ hay chịu tổn thương hơn nữa, Daniel cũng không nghĩ

mình có thể chịu được một câu Seongwoo nói rằng hiện tại anh yêu cô gái kia và sẽ mãi là như vậy, mặc kệ lý do

Daniel bỏ đi là gì.

Jiwon sắp xếp mấy thứ đồ sơ cứu vào chiếc hộp sắt nhỏ, cô thủ thỉ nhẹ nhàng:

"Nếu như anh ấy biết những chuyện anh đã trải qua, chắc chắn anh ấy sẽ không thể nói ra lời độc ác nào đâu."

Daniel lắc đầu mấy cái để cho tóc mái rủ xuống che đi vết thương, cậu nhìn Jiwon cười buồn bã:

"Anh không muốn anh ấy vì thương hại mà quay về. Hơn nữa, cô gái đó thật sự rất phù hợp với Seongwoo. Em

chưa thấy đó thôi, hai người bọn họ hiểu nhau vô cùng."

"Anh nói vậy thì em cũng không phải là người hợp với chú rồi. Em và chú luôn không hiểu nhau gì cả."

Daniel xoa đầu Jiwon. Cô nhỏ đến bây giờ không còn là một cô gái mười chín tuổi nữa, nhưng tư duy vẫn mạch lạc

gãy gọn như chưa từng xảy ra bất cứ biến động nào. Đóng nắp hộp cứu thương bằng một động tác dứt khoát,

Jiwon nói:

"Tóm lại em vẫn nghĩ anh nên thử một lần. Anh phải tin tưởng vào tình yêu của anh ấy chứ. Đúng không, Yoon

Jisung?"

Mấy câu gọi Jisung, Jiwon nói lớn lên. Từ trong quầy Jisung ngước lên, anh không nghe được gì nhưng gật đầu ngay

lập tức:

"Đúng vậy."

Jiwon cười rất tươi, Daniel cũng cười theo cô.

Mọi chuyện thật sự không đơn giản như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dp