Phần Không Tên 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày cuối thu, ba năm trước.

==

Căn gác nhỏ ở bên trên văn phòng kiến trúc rộn ràng tiếng nói. Chỉ có hai người cùng với hai con mèo nhưng

Seongwoo vẫn phải nhăn mặt bịt tai lúc Daniel quàng vào cổ anh chiếc cà vạt tối màu. Lắc lắc đầu rồi nhìn xuống

chiếc cà vạt bằng ánh mắt kì thị hết sức, Seongwoo lẩm bẩm:

"Anh không thích cái này."

"Em vứt hết mấy cái nơ đi rồi. Hay bây giờ lấy ruy băng buộc vào cổ cho anh nhé?"

Seongwoo hơi bĩu môi nhưng không nói gì nữa. Tay anh cầm sẵn chiếc áo vest màu nhung xanh, Daniel chăm chú

sửa lại tóc của Seongwoo rồi mới quay về chỉnh qua mái tóc đã được nhuộm nâu của mình một chút.

Hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng của Seongwoo. Tòa nhà cao nhất thành phố tổ chức tiệc khánh thành,

kiến trúc sư trưởng lại một lần nữa trở thành nhân vật chính. Daniel mất cả tuần liền mới chọn được cho anh một

mẫu vest với hai hàng khuy ở trước, lại chuẩn bị trước cả tháng trời tất cả mấy thứ phụ kiện kèm theo. Đến lúc này

khi Seongwoo đã đĩnh đạc trở thành một quý ông, Daniel vẫn đang sơ sài mặc chiếc áo sơ mi trắng trên người.

Daniel vừa chỉnh tóc vừa không ngừng liếc về phía Seongwoo, anh buồn cười xoay đầu cậu trở lại tấm gương.

"Anh biết anh đẹp trai rồi, đừng nhìn nữa."

Daniel nhìn mình trong gương một chút, suy tư hỏi:

"Em cũng cần đi sao?"

"Đương nhiên rồi, hôm nay là ngày đặc biệt mà."

"Cũng chỉ là một tòa nhà thôi, có gì đặc biệt chứ. Chỉ cần là nhà Ong Seongwoo xây thì em đã tự động thấy đẹp rồi,

không cần biết là nhà cấp bốn hay nhà chọc trời."

Seongwoo cười cười lấy từ tủ ra bộ vest màu đỏ rượu của Daniel, cẩn thận cài lên đó một chiếc ghim cài áo.

"Nhưng hôm nay là ngày rất quan trọng. Toà nhà đó cũng là toà nhà lớn nhất anh xây."

Anh cho tay vào túi quần rồi nhanh chóng buông ra. Chiếc hộp gỗ vuông vắn đã nằm trong đó từ rất lâu, cuối cùng

cũng có thể chính thức đưa nó ra cho người trước mặt.

Daniel thở dài nhưng rồi cũng đứng lên mặc vào bộ vest. Cậu không thích mấy thứ tiệc tùng đó, từ khi còn làm ở

MI Daniel đã tỏ ra không có hứng thú rồi. Lúc đó còn có thể lấy cớ từ chối hoặc ít nhất là làm mình lảm mẩy với

Sungwoon, nhưng đương nhiên Daniel không thể từ chối Seongwoo được.

Bọn họ ở cùng nhau bao lâu Daniel thực tình không nhớ, nhưng cậu nhớ chắc chắn rằng mình đã cùng Seongwoo

đi đến tất cả mười tám buổi tiệc mừng công rất lớn ở khắp mọi nơi. Đứng ở dưới sảnh nhìn lên thấy Seongwoo nhẹ

mỉm cười trên sân khấu, vẻ trưởng thành của anh càng ngày càng hấp dẫn mọi ánh nhìn. Daniel nhớ hình ảnh thầy

giáo Ong Seongwoo mặc áo sơ mi màu trời ở trên giảng đường trường kiến trúc hơn một chút, nhưng anh từ lâu

cũng không còn đủ thời gian lên lớp giảng bài. Seongwoo khi trở về nhà vẫn lười biếng ngồi gật gà để cho Daniel

sấy tóc, vẫn còn đủ kiên nhẫn nghe Daniel kể mấy câu chuyện không đâu, vẫn lái xe đưa cậu đi một vòng quanh

thành phố vào những đêm khó ngủ rồi dừng xe lại ở vùng biển nào đó mặc kệ cho buổi thuyết trình sáng mai,

nhưng Ong Seongwoo ở công ty Gensler lại đã trở thành một người khác. Một người tuyệt vời hơn, giỏi giang hơn,

bận rộn hơn, trong công việc lại càng lạnh lùng hơn. Daniel hỏi đến thì Seongwoo chỉ cười nói rằng anh dịu dàng

với một mình cậu là đủ. Quá hài lòng với câu trả lời đó, Daniel cũng không còn thắc mắc gì.

Bảy giờ ba mươi, hai người đàn ông từ văn phòng kiến trúc cùng nhau bước chân ra đường. Daniel vừa mới bước

ra đã quay lại xua Peter vào nhà: cô mèo nhỏ đó chưa gì đã lon ton chạy theo hai người bọn họ. Xe đã chờ sẵn ở

bên dưới, Daniel chui vào xe rồi dùng dằng nói:

"Chút nữa chúng ta đi bộ về được không? Lá rơi đầy rồi mà em chưa được đi dưới lá một lần nào hết."

Phớt lờ ánh mắt tọc mạch của cậu tài xế trẻ, Seongwoo vươn tay ra cầm lấy tay Daniel xoa nhẹ:

"Sáng nào em chẳng đi mua hoa trên đường đó, còn dám nói với anh là chưa được đi dưới lá một lần?"

Daniel ngoảnh nhìn ra ngoài. Lá rẻ quạt lại rơi tầng tầng lớp lớp, cơn bão năm ngoái đã làm đổ mất một cây ở chính

giữa con đường nhưng mọi thứ vẫn như không có gì khác biệt. Thảm lá vàng đó ngày nào Daniel cũng đều đi qua,

nhưng mùa lá rụng năm nay hai người chưa cùng nhau đi trên đó một lần nào hết.

Miên man tựa đầu vào cửa kính, bàn tay vẫn đặt trên đầu gối Seongwoo cho anh tự nhiên cầm lấy, Daniel cũng

chẳng biết nên suy nghĩ điều gì.

--

Tòa nhà được khánh thành nằm cạnh bờ sông. Lần đầu đem công trình về công ty, Daniel không làm gì cũng thắc

mắc rằng nếu như xây cạnh bờ sông thì làm sao đảm bảo được vấn đề biến động địa chất. Seongwoo nói rằng anh

đã tính hết, kết quả là sau đó bên cạnh tòa nhà đã được gia cố móng lại còn có thêm cả một công viên. Công viên

được xây trước cả tòa nhà to lớn đó, quảng trường chính của thành phố dần dần cũng dời về đây. Xung quanh

những cây xanh là một khoảng đất rộng được thiết kế để trở thành đài phun nước vào ban đêm, ngoài ra chỉ có

một biển quảng cáo về chương trình di cư lên ngôi sao có tên Proxima B, trên đó ghi một dòng ngắn ngủi "con

người hãy phá bỏ giới hạn của không gian". Ngay trên sân thượng tòa nhà Seongwoo thiết kế cũng có đặt một

trạm thiên văn thu nhỏ, anh đã định rằng đêm nay sẽ cầu hôn ở đó.

Khi Seongwoo nắm tay Daniel bước vào, sảnh chính hội trường đã ngập đầy khách khứa. Hội trường nằm ở tầng

năm mươi của tòa nhà đó, từ bốn mặt ốp kính nhìn ra có thể thấy được cả thành phố lấp lánh sáng trong đêm như

một ngân hà đầy sao. Daniel vừa rời tay Seongwoo ra là đã tới bên cửa kính ngắm nhìn, từ trên cao nhìn xuống mọi

thứ đều giống như mấy thứ đồ chơi thu nhỏ. Seongwoo chỉ kịp ghé tai Daniel nói rằng đừng uống nhiều cũng đừng

tiếp chuyện mấy cô gái chắc chắn sẽ mò đến bên, sau đó anh đã bị kéo đi giữa một đám nhà đầu tư.

Mấy người ở văn phòng kiến trúc đêm nay không đến. Bọn họ dần dần cũng đã trở thành trưởng nhóm thiết kế,

Woojin cũng đã leo lên chức trưởng phòng kĩ thuật, ai nấy đều nhận những công trình lớn cho riêng mình. Không

có đám người đó để cho bớt hiu quạnh, Daniel định nhấc máy gọi cho Jisung thì chợt nghĩ chắc chắn bây giờ anh

đang đứng lớp với một sinh viên duy nhất là Kim Jiwon, cậu tần ngần buông máy xuống. Không biết nói chuyện gì,

Daniel vừa định tiếp tục ngắm thành phố thì đã có người vỗ nhẹ sau lưng. Cậu quay nhìn rồi thở phào khi thấy

Sungwoon đang cầm hai ly rượu nhìn mình mỉm cười. Nhìn thấy vẻ mặt chết đuối vớ được cọc của Daniel,

Sungwoon chưa gì đã cười trêu cậu:

"Chán quá đúng không?"

Daniel cầm lấy ly rượu Sungwoon đưa cho mình, vu vơ nói:

"Không chán, em chỉ đói bụng thôi. Đám người ở đây mọi lần như một, không chịu ăn uống gì cả."

Hai người cùng nhau hướng lên sân khấu. Seongwoo đang ở gần đó, một tay anh cho vào túi quần. Ly sâm banh

nổi bật trên mấy ngón tay gầy của anh, Daniel vừa nhìn đến bàn tay thuộc sở hữu của mình đó đã bất giác mỉm

cười.

"Không thích thì em còn đến đây làm gì?"

Daniel gạt mớ tóc trên trán mình, giả vờ ôm ngực nói:

"Biết làm sao được, nếu là ở nơi có tất cả mọi thứ em ghét nhưng lại có Ong Seongwoo thì em cũng sẽ bất chấp mà

tới thôi."

Sungwoon lắc đầu. Anh thật sự không thể nói ra mấy lời yêu thương như thế, nhất là khi đối tượng của anh thật sự

dị ứng với mấy lời kia. Không dám tưởng tượng đến chuyện Noh Taehyun nghe được mấy lời đó thì sẽ như thế

nào, Sungwoon uống một ngụm sâm banh lớn vừa lúc đèn ở sảnh được tắt đi, chỉ để lại đèn sân khấu.

--

Ong Seongwoo thật sự là trung tâm của mọi sự chú ý. Cách anh bước lên sân khấu thong thả vững vàng, cách anh

đưa bàn tay ra chỉnh lại micro rồi nhẹ ho một tiếng, cách giọng nói trầm trầm của anh vang lên khắp sảnh, cách

anh vừa nói vừa say sưa nhìn Daniel rồi nở ra một nụ cười cưng chiều vô hạn, tất cả đều làm cho không chỉ Daniel

mà tất cả mọi người đều nhìn anh quên cả thở. Thời gian trôi qua, dáng dấp thanh xuân mất đi mà thay vào đó là

vẻ đĩnh đạc trưởng thành, dù trong bộ dạng gì Seongwoo vẫn khiến Daniel cảm thấy mình may mắn khi vô tình

chọn căn nhà đối diện với văn phòng của anh làm nơi trú tạm.

Seongwoo phát biểu xong liền trực tiếp đi về chỗ Daniel đang đứng. Gật đầu lịch sự chào Sungwoon xong, anh cầm

lấy ly rượu trên tay cậu rồi quay ra sau bàn lấy một ly nước suối nhét vào tay Daniel. Daniel nhíu mày:

"Anh uống được mà lại không cho em uống?"

"Chừng nào bỏ thói cao hứng lên là ôm lấy người khác không rời thì anh cho em uống. Nếu không chỉ được uống

trước mặt anh thôi. Chút nữa em đi với anh."

Vừa nói, Seongwoo vừa vô tình liếc về phía Sungwoon. Bắt được ánh mắt của anh, Daniel không khỏi buồn cười

nhắc cho Seongwoo nhớ:

"Người ta là chậu đã có bông rồi."

Bông hơi lùn nhưng vẫn là bông.

Seongwoo lắc đầu rồi cương quyết kéo Daniel đi. Vòng qua vòng lại một hồi quanh sảnh lớn, Daniel chỉ làm một

việc duy nhất là mỉm cười cúi chào đám người tai to mặt lớn cậu lần đầu gặp mặt. mỗi một công trình lại làm cho

Daniel biết thêm một chủ đầu tư mới, hoặc có lẽ là người cũ nhưng Daniel không nhớ nổi đầu hói bụng bự là của ai

với ai. Dừng chân lại bên một nhóm người đang đứng chuyện trò rôm rả, Seongwoo tự nhiên vòng tay ra sau lưng

cậu rồi mới cất tiếng chào.

Thì ra đó là một nhóm giám đốc những công ty liên kết xây dựng tòa nhà. Mấy người đó rõ ràng không am hiểu

nhiều về kiến trúc, Daniel kiên nhẫn đứng lắng nghe mấy câu hỏi vẩn vơ. Cho đến khi một người vô tư hỏi về

chuyện liệu nhà kính có làm tăng nhiệt độ bên trong khi mùa hè tới, Daniel không nhịn được mà quay đầu ra sau

khẽ cười rồi nhanh chóng quay về bộ dạng nghiêm túc của mình. Một người đàn ông trong nhóm bắt gặp nụ cười

của Daniel liền dời sự chú ý sang cậu:

"Vị này là..."

"Xin lỗi vì cháu chưa giới thiệu chính thức, đây là bạn trai của cháu."

Seongwoo vừa nói vừa cười, bàn tay anh đỡ sau lưng Daniel nhẹ nhàng đẩy tới. Daniel duy trì một nụ cười công

nghiệp rồi nói:

"Lần đầu gặp mặt các vị, cháu là Kang Daniel."

Vài người gật đầu, nhưng Daniel cảm nhận được trong ánh mắt của một đôi người có xen lẫn sự coi thường rất

nhẹ.

"Cậu Kang bây giờ đang làm gì?"

"Cháu làm họa..."

Mấy âm thanh cuối cùng của Daniel bị nuốt mất. Một người đàn ông tướng tá phương phi vừa cười vừa nói:

"Còn làm gì nữa, làm bạn trai của Ong Seongwoo cũng đã đủ hãnh diện rồi, tôi nói có đúng không?"

Cố gắng kéo lên một nụ cười, Daniel khẽ gật đầu. Bữa tiệc nào cũng như thế này, cùng một câu hỏi và một đáp án,

chẳng mấy khi người khác quan tâm xem Daniel thực sự là ai.

Một người hỉ hả nói đùa:

"Thì ra là bạn trai của kiến trúc sư Ong. Tôi còn tưởng Seongwoo chưa có bạn trai bạn gái, định giới thiệu cháu gái

mình cho cậu ấy."

Câu đùa làm không khí càng gượng gạo hơn. Seongwoo vẫn cười, anh quay nhìn Daniel rồi lắc đầu:

"Có lẽ để kiếp sau ạ. Mà chắc kiếp sau cũng không được rồi."

Tiếng cười vang lên ồn ã, mọi người nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Daniel đưa tay ra sau lưng khẽ cầm tay

Seongwoo kéo xuống, thì thầm bên tai anh:

"Em đi ra nhà vệ sinh một chút."

Seongwoo gật đầu rồi nhìn vào vẻ mặt miễn cưỡng của Daniel, anh không ngại nhóm người bên kia mà nhẹ đưa

khớp ngón tay lên cọ vào má cậu:

"Ở tầng thượng có một đài thiên văn, nếu em chán thì lên trên đó trước đợi anh. Nhất định phải lên đó, được

chứ?"

Daniel gật đầu rời đi. Bước vào nhà vệ sinh rồi trở ra năm phút sau đó, Daniel chợt nhớ rằng Sungwoon lúc nãy đã

thuận tay tháo chiếc ghim cài áo của mình. Ghim cài áo đó là Seongwoo mua cho Daniel trong một đợt đi sang

Đức, anh đem bỏ vào trong hộp nhung gói lại làm cậu suýt nữa ngưng thở vì tưởng rằng mình sắp được cầu hôn.

Quay ngược về sảnh chính tìm Sungwoon, Daniel chưa kịp liếc xem Seongwoo đang ở nơi nào thì đã có người chặn

lại.

Người đứng trước mặt Daniel là một người đàn ông cao lớn mà cậu chưa gặp bao giờ. Vừa đưa một bàn tay ra

trước mặt Daniel vừa nâng ly lên, chàng trai đó cười thản nhiên nhìn cậu.

"Chào cậu, tôi là Kim Namjoon, chủ đầu tư của tòa nhà này, cũng là giám đốc điều hành Gensler . Cậu là..."

Chủ đầu tư thì ra lại là một người còn trẻ như vậy. Daniel lùi lại một bước rồi gật đầu chào.

"Tôi là Kang Daniel."

Người kia nhướn mày. Daniel không thể không cảm thấy rằng hắn đang diễn kịch, thực ra hắn biết cậu là ai nên

mới tới tìm.

"Kang Daniel? Kang Daniel, bạn trai của Ong Seongwoo đúng không?"

Bạn trai của Ong Seongwoo, nói như nhiều người khác là nghề nghiệp mới của Daniel vài năm trở lại đây. Mặc kệ

cậu có tranh gửi triển lãm ở rất nhiều nơi, thậm chí còn tự mở triển lãm riêng cho mình nhưng dần dần Daniel cũng

phiền khi nhắc về cái danh xưng họa sĩ. Nhẹ gật đầu một cái, Daniel nhìn thấy nụ cười của Kim Namjoon càng rộng

thêm.

"Thì ra là cậu. Tôi cứ tưởng..."

"Tưởng phải là nhân vật hiển hách lắm, cuối cùng lại là một người vô danh?"

Namjoon lắc đầu.

"Tôi không có ý đó. Cứ tưởng rằng cậu đi một mình, muốn tới làm quen. Cậu không cần phải xù lông nhím lên như

thế."

Daniel tự thấy chán bản thân mình, không biết từ bao giờ mà cậu lại biến thành người thiếu tự tin đến mức đó.

Qua quýt xin lỗi rồi chỉ muốn đi lên đài thiên văn mà Seongwoo đã nói, Daniel nhìn thấy Sungwoon đang đứng ở

bên kia sảnh nói chuyện với một cô gái quen quen. Cắm cúi bước sang, lách qua tầng tầng lớp lớp những váy áo

sang trọng, vừa đi đến tượng băng điêu khắc hình chim công ở giữa sảnh Daniel đã phải giật lùi vì đập vào người

cậu là một khay rượu rất lớn. Mấy bước chân Daniel mất đà trượt về sau giẫm lên chiếc khăn trải bàn, rồi sau đó cả

rượu lẫn Daniel cùng với bức tượng băng hòa với nhau thành một mớ hỗn độn. Băng vỡ khắp sàn nhà, có mảnh

sượt qua bàn tay Daniel nhức nhối. Tiếng đổ vỡ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Daniel cố gắng ngồi dậy rồi

lại ngã xuống vì sàn nhà trơn trượt. Loáng thoáng cậu nghe được vài lời nhắc đến "bạn trai của Ong Seongwoo",

Daniel càng luống cuống đứng lên. Kim Namjoon bước đến khi Daniel vẫn còn loay hoay gỡ một mảnh băng ra khỏi

áo mình, hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay cậu.

"Cậu không sao chứ?"

Daniel nắm lấy tay Namjoon đứng lên, khổ sở vì lưng đau nhói.

"Có sao. Sao bay đầy đầu tôi rồi."

Theo bản năng, Daniel nhìn quanh tìm kiếm Seongwoo. Biết rằng chính mình đã gây ra cảnh hỗn độn, lại nghe

thêm mấy câu bạn trai của Ong Seongwoo vẫn còn phát ra từ những con người sang trọng đang túm tụm bàn tán,

Daniel chỉ muốn tìm anh để cùng về. Cởi chiếc áo vest đã bị ướt bởi rượu trên khay rơi xuống, Daniel nhìn thêm

một vòng nữa thì Kim Namjoon đã nói:

"Lúc nãy tôi thấy Ong Seongwoo đi cùng nhóm cổ đông rồi. Hình như là bàn công trình gì đó."

Daniel cảm ơn rồi ngay lập tức bước đi, không kịp nghe Kim Namjoon nói rằng để mình đi cùng cậu. Daniel băng

qua hành lang bóng lộn, nhìn vào bất cứ căn phòng nào còn sáng đèn cho đến khi dừng lại ở một căn phòng cuối

hành lang tầng tiếp theo.

Rượu dính ở trên áo sơ mi làm cho da lạnh toát, cậu rùng mình chưa kịp nhìn vào thì đã nghe được một đoạn nói

chuyện rất nhỏ:

"Cậu ta quá kiêu ngạo."

"Nhưng cậu ta có quyền kiêu ngạo, đúng chứ? Tòa nhà chúng ta đang đứng chẳng phải là do cậu ta xây nên sao?"

"Dù có là như thế. Tôi nghe nói công trình tiếp theo của cậu ta đã kí kết hợp đồng cả rồi. Là trung tâm thương mại

ở phía Nam thành phố."

"Bên tôi cung cấp vật liệu. Thằng khốn đó ước lượng vật liệu chính xác đến từng bao xi măng một, không bao giờ

cho ăn chênh lệch quá 1%."

Có tiếng người cười khùng khục.

"Vậy thì tìm công trình khác đầu tư đi. Từ ngày cậu ta nhảy cả vào mảng xây dựng, cậu ta giám sát công trình thật

sự kĩ đến nỗi không cho người khác làm ăn được gì."

"Ong Seongwoo là muốn phá luật hay không biết luật, mấy người thử nói xem?"

Trong bóng đèn sáng xanh lạnh lẽo, Daniel đứng chôn chân trước cửa không nói được gì. Cậu nín thở lắng nghe

từng lời một của nhóm người lúc trước còn tay bắt mặt mừng nói với Seongwoo mấy lời khen ngợi.

"Tôi sống trên đời gần gấp ba lần cậu ta, cuối cùng vẫn không thể qua mặt được. Nhưng cũng không thể nói gì, Ong

Seongwoo được lòng cả ban giám đốc Gensler, mà Gensler thì quá mạnh."

"Sau đợt này dứt khoát tống tiễn cậu ta một lần đi."

"Cách nào?"

"Hợp tác một chút là được. Con rể tôi nói rằng địa chất ở khu phía nam có vấn đề."

Có tiếng ho sặc trong phòng, rồi tiếng một người vỗ lên lưng một người khác.

"Có mạch nước ngầm đi qua đó. Báo cáo địa chất chưa làm xong, chúng ta còn thời gian quyết định."

"Rồi sao nữa?"

"Gensler đợt này không nhận thi công vì bận công trình ở khu công nghệ cao phía Bắc. Tôi nghe nói đang tìm bên

liên kết, để Ong Seongwoo trực tiếp chỉ đạo thi công. Khả năng cao là liên kết lần này rơi vào tay ông đúng không,

ông Lee?"

Người đàn ông họ Lee nào đó không lên tiếng, nhưng qua câu tiếp theo của người đó, Daniel biết rằng ông ta vừa

mới gật đầu.

"Tôi nghe nói dạo này tre trong vườn của ông tốt lắm."

Tiếng cười rộ lên rồi hãm đi đột ngột.

"Cầu cống ông cũng xây dựng bằng món bê tông cốt tre rất nhiều, bây giờ chỉ là một tòa nhà thôi. Công trình sẽ

xuống cấp rất nhanh, đến lúc đó đem quy hết trách nhiệm lên đầu Ong Seongwoo vì thiết kế không nhìn địa chất

và chỉ đạo thi công gian dối."

"Nói thì hay lắm, công ty của tôi sẽ bị thiệt hại..."

"Gensler mới là bên thiệt hại. Công trình trọng điểm của ba năm sắp tới là tòa nhà Empire ở trung tâm thành phố,

tôi đã nghe được rằng tám mươi phần trăm sẽ thuộc về MI. Chúng ta xoay trục được rồi, nhưng phải loại Ong

Seongwoo ra mới được."

"Nếu tất cả đồng ý, chúng ta đặt cược thôi."

"Ba năm."

Daniel nhíu mày. Ba năm cái gì?

"Nếu khuyến mãi thêm một hai mạng người, bảy năm."

"Tôi đoán rằng cậu ta sẽ không phải ngồi tù đâu, vì Gensler rất mạnh. Cùng lắm là bị đuổi khỏi giới."

Có tiếng tặc lưỡi.

"Đã làm thì phải làm cho trót."

"Tôi một phiếu trắng. Cậu ta là người cầu toàn đến mức nào chúng ta đều biết, nếu như vì lỗi của cậu ta mà công

trình hỏng, chưa cần ngồi tù thì Ong Seongwoo cũng tự giết mình rồi."

Mấy người ở bên trong nói chuyện mạng người như cỏ, Daniel càng nghe càng không rõ hơi lạnh là thấm từ áo vào

lòng hay là từ trong lòng lan ra từng ngóc ngách cơ thể. Đi lùi vài bước, lưng cậu đụng phải lồng ngực một người

đang đứng phía sau. Giật mình nhìn ra sau lưng, Kim Namjoon đưa tay lên môi làm dấu im lặng. Môi hắn nở ra một

nụ cười quỷ dị.

Kim Namjoon chỉ về phía sau lưng mình. Namjoon đi trước, Daniel im lặng theo sau cho đến khi xuống hết tầng lầu.

Ở trên hành lang vang lên tiếng nhạc và tiếng ồn ào cười nói, Daniel nghe đầu đau như vừa uống xong cả một chai

rượu mạnh.

Thế giới này rất đáng sợ, nhưng tuyệt tình đến mức đó thì Daniel mới chỉ thấy lần đầu. Cậu trách Seongwoo lạnh

lùng với cả thế giới, vậy mà lại không biết thế giới muốn làm gì với anh. Không phải cứ giỏi giang là sẽ được yêu

quý, một cái cây sinh ra thẳng tắp như Seongwoo lại là mục tiêu đầu tiên bị đốn hạ trong cuộc chơi của những kẻ bị

tiền bạc bịt mắt che tai.

Kim Namjoon hơi cúi người. Hắn nhìn vào ánh mắt đờ đẫn của Daniel, xua tay vài cái rồi hỏi:

"Cậu có thời gian không?"

Daniel không nói gì. Kim Namjoon cũng không lấy gì làm vội, hắn rút ra một điếu thuốc xoay đi xoay lại trong tay

mình. Đến lúc Daniel tỉnh ra thì có vài người đã dập dìu cùng nhau rời sảnh, cậu chớp mắt mấy cái để ánh đèn nhòe

mờ trong mắt trở nên rõ ràng rồi quay người hỏi Namjoon:

"Sao anh không có phản ứng gì? Chuyện ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Gensler mà anh lại bình chân như vại,

anh có còn là đại diện của Gensler không?"

Kim Namjoon nhún vai. Những chuyện đó hắn đã thấy đủ nhiều, dù tuổi đời không hơn Ong Seongwoo là bao. Từ

khi vừa lớn lên, Kim Namjoon đã quen với những điều như thế.

"Chuyện gì cũng cần bình tĩnh mới có thể giải quyết."

HẮn nói gọn lỏn như thế, rồi nở ra một nụ cười. Kim Namjoon kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi của mình;

"Cậu có thời gian không? Tôi muốn đi dạo một chút."

--

Quảng trường thành phố vào giờ khuya không có nhiều người. Vòi phun nước lắp ngầm dưới đất bắt đầu phun lên

mấy tia nước xanh đỏ vô nghĩa, chẳng còn ai hớn hở đứng nhìn. Gió từ bờ sông thổi vào lồng lộng, Kim Namjoon

đút tay vào túi quần nhàn nhã bước, Daniel lại bước từng bước nặng nề.

"Chuyện bọn họ nói nghe lố bịch vô cùng."

"Lố bịch, nhưng lại là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Cậu tin không? Cây ngay không sợ chết đứng, nhưng là

không sợ chết chứ không phải là sẽ không chết."

"Ong Seongwoo sẽ không."

Kim Namjoon đưa tay lùa vào đám tóc rối, bật cười.

"Cái đó chỉ là ý chí của cậu thôi."

"Anh phải làm gì đó chứ?"

Namjoon lắc đầu. Daniel so vai vì gió, hắn nhăn mũi ngửi mùi cồn bốc ra từ áo cậu, cởi chiếc áo vest của mình đưa

cho Daniel.

"Nói là công ty tôi rất mạnh, nhưng bên kia là liên kết năm công ty có máu mặt và tôi chắc rằng có cả cảnh sát và

chính quyền. Dù sao cậu cũng nên tự hào, Ong Seongwoo của cậu chỉ là một con người bé nhỏ nhưng lại để nhiều

người xúm vào đạp đổ như thế, chứng tỏ anh ta đã sống một đời thành công."

Thành công?

Daniel đẩy chiếc áo về phía Namjoon, bức bối nghĩ muốn lao vào trong mấy tia nước phun ra lấp loáng. Ba năm,

bảy năm, những con số tù tội, và rồi Daniel cay đắng thừa nhận, bọn họ nói rất đúng. Nhà tù lớn nhất là nhà tù

lương tâm của Seongwoo, anh sẽ không thể thoát ra nếu chẳng may làm tổn hại đến một mạng người. Ong

Seongwoo sẽ không thể đứng thẳng thêm nữa, cũng không thể lại mỉm cười kiêu ngạo như cách đây vài tiếng đồng

hồ.

"Tôi sẽ nói với anh ấy."

"Để làm gì?"

"Để anh ấy biết mà tránh đi."

Kim Namjoon không mặc vào chiếc áo bị Daniel từ chối. Hắn ôm chiếc áo ngang cánh tay, vừa cười vừa lắc đầu.

"Hợp đồng chúng tôi đã kí ngay từ khi tòa nhà này được xây xong. Dù chưa chốt bản vẽ cùng phương án thi công,

nhưng mọi chuyện đã được thỏa thuận đâu vào đấy."

"Hơn nữa, Kang Daniel, chắc chắn cậu không phải là một kẻ ngây thơ đúng không? Căn nguyên vấn đề không nằm

ở chỗ những người kia, mà nằm ở Ong Seongwoo. Chừng nào anh ta còn đứng thẳng, chừng đó còn có người

muốn đạp anh ta xuống. Thế giới này không giống như phim ảnh để mà cái ác bị tiêu diệt đâu. Cái ác luôn là cái tồn

tại sau cùng."

Daniel biết chứ, làm sao cậu lại không biết được. Thế giới này vốn không công bằng. Có những kẻ chăm chăm đạp

người khác xuống để đi lên, những mầm cây cố gắng đứng thẳng hoặc bị uốn cong hoặc sống trong mối nguy bị bẻ

gãy. Rất hiếm kẻ có thể lớn mạnh và trong sạch cùng một lúc. Giống như Kim Namjoon, hắn bây giờ là một kẻ nắm

trong tay mọi thứ và có năng lực điều khiển trò chơi, nhưng hắn sẽ không bao giờ chỉ đứng về phía người ngay

thẳng. Một người nhỏ bé như Daniel hay Seongwoo đều không thể đi ngược chiều cơn gió mà không gặp thương

tích, việc duy nhất bọn họ có thể làm là thích nghi với thế giới mà thôi. Đó là cách thế giới xoay vần, thế giới đạp

lên ước mơ và nỗ lực của hàng tỉ con người, rồi chọn ra vài con người may mắn hoàn thành được ước mơ đứng lên

cầm trịch xã hội.

--

Gió đêm thổi mạnh hơn, Daniel không gạt chiếc áo khoác của Kim Namjoon ra nữa. Nhìn về phía đài thiên văn trên

sân thượng chỉ còn là một chấm sáng nhỏ nhấp nháy, chấm sáng đột nhiên nhòe đi trong mắt Daniel.

"Ít nhất, chỉ một lần này thôi, anh có thể giúp anh ấy đúng không?"

Kim Namjoon thôi cười. Hắn chăm chú sửa chiếc áo khoác trên người Daniel, rút chiếc khăn lụa trên ngực áo ra lau

mấy ngón tay chẳng vì lí do gì cả.

"Mỗi lần nhìn Ong Seongwoo, tôi lại nghĩ mình muốn nuôi một con phượng hoàng."

Daniel lắc đầu.

"Anh cũng nghe đám người đó nói đúng không? Ba năm hay bảy năm gì đó, hay thậm chí có không phải dính đến

pháp luật, Seongwoo cũng sẽ chết vì bị giày vò. Anh ấy sẽ không chống cự nổi đâu."

Ở bên cạnh nhau vài năm, Daniel biết rõ ràng những điều làm Ong Seongwoo tự hào là gì. Gọi là những điều,

nhưng chỉ có chung một hình dáng. Đó là những nét vẽ trên giấy biến thành những bức tường, những chiếc cột,

những mái dầm, rồi những tòa nhà vươn lên kiêu hãnh. Các công trình kiến trúc là niềm kiêu hãnh duy nhất của

Seongwoo. Gạt bỏ điều đó đi, là một con người vô năng chỉ có trong tay tiền án, Daniel nghi ngờ rằng đến cả cậu

cũng sẽ bị anh xua đuổi.

"Vậy thì không cần cứu làm gì. Cuộc chơi này anh ta thua trắng. Thế giới ngày sau vẫn vậy, không phải lúc nào cũng

chiều chuộng Seongwoo như cách cậu ta sống hai mươi mấy năm vừa rồi."

Kim Namjoon thản nhiên nói. Ý định muốn nuôi một con phượng hoàng là thật, chính hắn cũng muốn ngắm thiên

hạ làm trò, muốn thấy Ong Seongwoo dũng cảm hồi sinh từ đống tro tàn. Ban đầu vốn dĩ hắn là người duy nhất sắp

xếp bàn cờ, lúc này lại có thêm Kang Daniel biết rõ ràng mọi chuyện, Kim Namjoon càng thấy thú vị. Hắn dứt ánh

mắt khỏi chiếc khăn lụa mát lạnh trên tay mình, nhìn chăm chú vào Daniel khi cậu khẩn khoản nói:

"Ít nhất cũng đừng là phá hủy niềm tin vào những tòa nhà anh ấy vẽ có được không?"

Kim Namjoon đột ngột bẻ lái câu chuyện. Hắn biết Daniel từ trước khi được giới thiệu là bạn trai của Ong

Seongwoo. Các bức vẽ của cậu hắn xem qua đủ nhiều, dần dần Kim Namjoon nhận ra một điều mà chắc Daniel

cũng cảm nhận được. Ong Seongwoo đã đi một bước rất dài, còn Kang Daniel vẫn là Kang Daniel của vài năm

trước. Thế giới mải mốt đi tới, cậu lại đứng yên một chỗ, điều đó chứng tỏ cậu đã đi lùi.

Đưa ngón tay dài đeo một chiếc nhẫn đá sờ lên đôi môi đang cong nhẹ, hắn nói khẽ:

"Kang Daniel, tôi nghĩ cậu nên lo cho mình trước. Cậu nhận ra mà đúng không, bản thân cậu là ai, lúc này chính cậu

cũng không tìm thấy."

"Chuyện đó không quan trọng!"

"Quan trọng chứ. Cách đây một tiếng còn rất quan trọng, nếu không thì sao cậu lại giãy nảy lên khi nghe tôi nói đến

cái danh xưng bạn trai của Ong Seongwoo? Và nó lại có tính chất quyết định cho câu chuyện chúng ta vừa nói đến

nữa."

Daniel không hiểu Kim Namjoon muốn nói gì. Đôi mắt hắn cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì cụ thể, cậu khẩn

trương như lửa đốt còn hắn vẫn nhẩn nha chơi đùa. Đèn sáng trên mấy mươi tầng lầu của tòa nhà vừa thi công

chớp nháy rồi lần lượt tắt, Kim Namjoon đưa mắt ra nhìn một chiếc phà trôi lặng lẽ trên sông rồi nói:

"Tôi nghĩ không cần nhắc nhiều, nhưng cậu đừng nói cho Ong Seongwoo biết. Tôi sẽ không để Ong Seongwoo chết,

nhưng cần phải sắp xếp lại trò chơi một chút. Chúng ta sẽ gặp nhau sau. Và trong khoảng thời gian đó thì cậu thử

nghiêm túc nghĩ một lần xem sao, họa sĩ Kang Daniel của bốn năm về trước đi đâu mất rồi."

Không nói thêm một lời nào, Kim Namjoon đưa một ngón tay móc vào cổ áo đang đậu hờ hững trên người Daniel

để chiếc áo tuột ra, rồi lại dùng một ngón tay đó vắt chiếc áo ra sau lưng mình. Hắn bước đi thẳng, mấy sợi tóc dài

tung bay vì gió. Cả quảng trường chẳng mấy chốc đã trở thành lặng ngắt, Daniel cô đơn đứng ngắm chiếc bảng

quảng cáo về cuộc di cư lên hành tinh xa xôi nào đó ngoài hệ mặt trời.

Điều cay đắng nhất mà khi đó Daniel nghĩ được đó là mình đã chẳng còn cái mong tưởng viễn vông là quay ngược

thời gian để cho Ong Seongwoo vẫn chỉ là một chàng kiến trúc sư trẻ ở trong văn phòng có vài người anh em cười

nói. Con người ai cũng muốn đi lên, làm gì có ai muốn đi ngang rồi tự thấy mình đã đầy đủ. Mà Kim Namjoon nói

đúng, cả Daniel cũng đã thấy mệt mỏi rồi vì cái danh xưng bạn trai của Ong Seongwoo, mệt mỏi vì những bức tranh

tươi màu nhưng không có gì đột phá. Đâu đó trên thế giới này có những người hài lòng với cuộc sống, nhưng

Seongwoo không phải, mà Daniel lại càng không. Bọn họ là những chiếc núi lửa bên trong vẫn còn đầy dung nham

nóng cháy, không phải là miệng núi nguội ngắt chờ hoa cỏ mọc đầy. Bốn năm như một nốt bằng của một bài hát

không hề phẳng lặng, Seongwoo lúc này đã kịp đứng dưới chân một con sóng lớn, còn Daniel lại nhen nhóm ước

mơ bay lượn trên bầu trời.

--

Cho tay vào túi quần tìm điện thoại rồi mới phát hiện điện thoại đã bị vứt lại cùng với áo vest, Daniel không buồn

đi lên tìm lại. Tận năm mươi tầng lầu, năm mươi lần nhảy số trên thang máy, chưa kể điện thoại bị ngấm rượu chắc

chắn cũng hỏng rồi. Daniel nhìn lên tầng cao nhất nhưng cố gắng mãi cũng chẳng thể thấy gì ngoài một ánh đèn

nhỏ nhoi sáng chói, cậu ngoái đầu nhìn tòa nhà rực rỡ lần cuối rồi vẫy một chiếc taxi ra về.

Xe về tới tận ngã tư gần nhà thì Daniel ra hiệu dừng lại. Một mình bước dưới mấy lớp lá vàng rực mềm oặt và cả

một cơn mưa lá còn đang rơi xuống, Daniel suy nghĩ mông lung. Từ khi nào không biết, Kang Daniel đã học chấp

nhận thứ mình không yêu, cũng biết giấu kín suy nghĩ của mình không nói cho người thương nhất. Người khác gọi

đó là trưởng thành, Daniel chỉ nghĩ đó là kết thúc một điều gì đó của tuổi trẻ, và điều đó cũng như là thời gian, sẽ

chẳng bao giờ quay trở lại. Cơn mưa lá vàng đổ xuống đều đặn, bỗng nhiên Daniel mơ hồ nghĩ rằng mình thật sự

đã đánh mất chính bản thân.

Dừng lại trước cửa nhà rồi thở hắt ra mệt mỏi vì Seongwoo mới là người cầm chìa khóa, Daniel ngồi bệt xuống mấy

bậc thang rồi vòng tay quanh gối. Giấu cả khuôn mặt vào trong gối, cậu thiếp đi mơ màng cho đến khi có người gõ

nhẹ lên vai mình.

Daniel mở choàng mắt khi chuông nhà thờ điểm lên hai tiếng. Seongwoo ngồi trước mặt cậu không biết từ bao lâu,

đôi mắt anh dịu dàng và có gì đó như là thất vọng.

"Em đã đi đâu vậy?"

Daniel trả lời qua loa:

"Em thấy mệt nên về trước."

"Anh đã bảo hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng mà."

"Nhưng em vẫn mệt."

Seongwoo đưa tay chạm nhẹ lên trán Daniel. Cậu đưa hai cánh tay gạt tay Seongwoo ra, hơi rượu bám vào sơ mi

lúc này bay đầy không khí. Seongwoo nhíu mày.

"Em uống rượu?"

"Em không uống."

"Được, anh biết rồi. Em nói không uống thì không uống."

"Anh không tin em?"

"Anh tin mà."

Seongwoo lơ đãng nói xuôi theo Daniel. Đôi mắt anh vẫn luôn dịu dàng chiếu thẳng vào cậu, bàn tay bị gạt ra của

anh buông thõng bên mình. Daniel đột ngột đưa tay bắt lấy bàn tay đó, hôn lên từng ngón tay một.

"Sao vậy?"

"Em nhớ anh."

Nhớ anh, nhớ em, nhớ cả chúng ta của ngày xưa nữa.

Seongwoo bật cười.

"Anh vẫn ở đây mà."

"Sao đến bây giờ anh mới về? Em chờ anh từ lâu lắm."

"Anh bận chút việc."

Seongwoo tránh không nói cho Daniel biết rằng anh đã chờ cậu trên đài thiên văn từ lúc Daniel bước ra khỏi khán

phòng cho đến hơn một giờ sáng mới chịu ra về. Hộp nhẫn lại được cất vào, nến đã tàn còn mấy bông hoa đinh

hương mà Daniel rất thích cũng đã được Seongwoo dẹp đi hết. Cũng chẳng phải lần đầu Daniel để lỡ mất dịp cầu

hôn, Seongwoo tự nhủ nhất định lần sau phải trói cậu lại rồi mới rút nhẫn ra để Daniel không chạy đi đâu mất.

--

Daniel cởi hết áo, mùi cồn thấm cả vào da thịt quyện với mùi nước hoa thành một thứ mùi ngọt ngấy lẫn với cay

nồng kì lạ. Seongwoo đứng ở bên tủ không cần nhìn đã ném một chiếc áo thẳng tới chỗ Daniel, một tay anh cởi áo

vest ra. Đi tới bên Seongwoo rồi tựa đầu lên vai anh lười biếng, Daniel khẽ nói:

"Lúc tối Kim Namjoon tới tìm em."

Seongwoo quay mặt sang bên rồi mỉm cười vì môi của Daniel đã dán vào bên má mình.

"Rồi sao nữa?"

"Anh ta bảo muốn làm quen."

"Ồ..."

"Sau đó anh ta bảo nếu biết em là bạn trai của Ong Seongwoo thì anh ta đã không động đến."

"Biết thế là tốt."

Daniel vòng tay ôm lấy Seongwoo từ đằng sau. Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng cùng cà vạt chưa kịp tháo, cả

người anh tỏa ra cảm giác bê trễ trưởng thành.

"Mọi người đều bảo em là bạn trai của Ong Seongwoo."

"Chẳng đúng sao?"

"Còn bảo nghề nghiệp của em là nghề làm bạn trai của Ong Seongwoo."

Seongwoo gật gù.

"Vậy cũng tốt."

"Tốt?"

"Anh vẫn còn đủ sức nuôi em."

Daniel lắc đầu buông Seongwoo ra, giả vờ đi cho Peter và Rooney ăn rồi thẳng đường đi lên sân thượng. Ghé cả

tấm lưng trần lên một chiếc giường thấp đặt trên đó thay cho bộ bàn ghế ngày trước, Daniel mở to mắt nhìn trời.

Những nút thắt đặt ở cùng một chỗ, mà Daniel lại không phải là người có thể gỡ ra. Câu chuyện buổi tối còn làm

Daniel hoảng sợ đã được Kim Namjoon cho một lời đảm bảo, thì lời nói của hắn về việc Daniel có phải đã buồn

chán với cuộc sống bình lặng bên cạnh Seongwoo lại làm cậu suy nghĩ nhiều.

Đến Seongwoo cũng đã nói như thế, nói rằng cậu làm bạn trai của Seongwoo là đã đủ. Daniel không phải là kiểu

người có thể yên phận được lâu, cảm giác cuồng chân cùng với không cam lòng đã dần xuất hiện. Mỗi ngày thức

dậy với ai đó đều là ngày mới, còn riêng với Daniel tất cả đều dần trở thành ngày cũ mất rồi.

Người ta thường bảo trong tình yêu nam châm trái dấu thì hút nhau, nhưng sẽ chỉ đến một giai đoạn nào đó.

Muốn đi xa cùng nhau, rõ ràng hai người cần phải tính đến nhiều chuyện hơn là tình yêu.

Ở trên sân thượng, Daniel bần thần ngắm mãi mấy vì sao xa xôi. Dưới căn gác nhỏ, Seongwoo lại chăm chăm nhìn

vào đôi nhẫn trong tay, ánh đèn chiếu vào làm cho mấy dòng chữ khắc trên đó ánh lên chút ánh sáng như sao trời.

Chẳng biết từ bao giờ, bọn họ đã cùng nhau đi đến bên vực thẳm. Seongwoo còn chưa kịp nhận ra, nhưng Daniel

thì đã biết và cuống cuồng cất bước quay đầu.

--

Kim Namjoon hẹn gặp Daniel chỉ năm ngày sau buổi lễ khánh thành tòa nhà nọ. Hắn hẹn cậu đến một quán cà phê

trên con phố đông sầm uất, Daniel vừa nghe tên đã nhíu mày.

"Anh định mở họp báo thì nói luôn đi, sao lại ngồi ở chỗ đó để nói chuyện?"

Kim Namjoon bật cười thoải mái.

"Càng đông người càng không ai chú ý đến câu chuyện của cậu, riêng chuyện này cậu phải tin tôi."

Cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng, Daniel đến nơi hẹn thì thấy Namjoon đã ngồi chờ sẵn. Hắn mặc

áo quần sang trọng ngồi thu lu giữa mấy cô sinh viên trẻ tuổi mặc áo quần thời thượng, dù lòng có khẩn trương

đến mấy Daniel cũng phải phì cười. Cậu gọi một tách cà phê rồi chỉ nhấp vào một ngụm, Namjoon thấy thể liền bắt

đầu bằng chuyện cà phê.

"Tôi nghe nói cậu là chuyên gia pha chế cà phê?"

Daniel đặt tách cà phê xuống, lắc đầu.

"Không có bằng cấp gì, nhưng Seongwoo rất thích."

Kim Namjoon nhướn mày, kì lạ là chỉ cần hắn nhướn mày một lần thì Daniel đã hiểu ngay điều hắn đang muốn nói.

Khi còn là chủ quán cà phê đối diện văn phòng kiến trúc, mỗi mẻ cà phê mới ra Daniel đều nín thở xem thử phản

ứng của từng người khách một. Vài năm trở lại đây, chỉ cần Seongwoo thích và chỉ pha loại cà phê Seongwoo thích,

Daniel đã quá quen với việc đó rồi.

Không muốn nhắc tới câu chuyện bản ngã của mình trước tiên, Daniel uống hết nửa tách cà phê có mùi hơi cháy

rồi rút ra một tờ khăn giấy.

"Tôi nghe anh nói."

Kim Namjoon không vội nói, hắn duỗi người ra sau rồi lại kéo ống quần tây của mình. Đến khi hai cô nữ sinh ngồi

sau lưng đi khỏi hắn mới ho một tiếng rồi bắt đầu:

"Hôm nay chúng tôi bắt đầu thành lập tổ thiết kế cho công trình khu thương mại phía Nam. Lần trước cậu cũng

nghe nói đúng không, người đàn ông đó là Choi Dongwoo, giám đốc công ty cung cấp vật tư cho công trình. Mọi

thứ không có gì thay đổi, thật sự thì đã được quyết định từ nhiều tháng trước."

Tờ khăn giấy dính mấy đốm nâu nhạt trong tay Daniel bị xé rách. Cậu không nói gì, cúi nhìn chất lỏng sóng sánh

trong tách cà phê trắng muốt, ở mép tách còn một vệt nâu đọng lại.

"Lần trước Choi Dongwoo nói đến ba năm đó, tôi tin là hắn sẽ làm được. Gensler đã làm việc với hắn từ thời cha

tôi, chính cha cũng dặn tôi phải đề phòng hắn. Bây giờ tôi muốn một điều. Đem ba năm của cậu ra đổi lấy ba năm

của Ong Seongwoo, thế nào?"

Daniel ngước đầu nhìn lên ngay lập tức. Đôi mắt nâu của Kim Namjoon nhấp nháy mấy ánh đèn trong quán, hắn

lắc đầu nhún nhảy theo điệu nhạc Jazz vang lên ngập tràn.

"Ý anh là?"

"Cậu hãy ra nước ngoài học tiếp đi. Cậu là người có tư duy nhưng không có kiến thức cơ bản. Bắt đầu học lại từ

đầu, ba năm sau dù có thành ai cũng hãy quay lại đây."

Daniel nói mát mẻ:

"Nghe ra thì đúng là tôi vớ được một món hời. Vừa được đi học tiếp vừa cứu được Ong Seongwoo, làm sao anh lại

biến thành thiên thần như vậy được?"

Kim Namjoon không giận, hắn khuấy nhẹ tách cà phê của mình, từ từ nói:

"Tôi chưa nói hết. Trong mọi trường hợp, dù sau ba năm mọi chuyện có ra sao cậu cũng phải nhớ cho kĩ một điều:

Cậu đi khỏi là vì bản thân cậu, không phải vì Ong Seongwoo."

Khi đó, Daniel không rõ Kim Namjoon định làm gì tiếp theo. Hắn chỉ nói như vậy rồi không giải thích việc cậu đi có

liên quan gì đến Seongwoo và công trình mà anh sắp xây dựng. Kim Namjoon cũng không hề nghĩ đến chuyện

những ngày tháng sau này, một tay hắn đã sắp xếp để cho không phải một mà hai con phượng hoàng khó nhọc hồi

sinh từ đống tàn tích của sự nghiệp và tình yêu vương vãi.

---

-

HẾT PHẦN 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dp