Chương 2. Vào Cấp Ba Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Ngày 18/8/20XX-

-Nguyệt's Pov

_________

Chúng tôi đều đã đến xem bảng thông báo nhận lớp. Tôi học lớp 10A2 trường THPT R. Còn Vũ và Jun cả hai đều học lớp 10A1 cùng trường, đó là lớp giỏi nhất khối, tôi tự cảm thấy hình như mình đã bị ra rìa.

Tôi học cũng tàm tạm nên ở lớp nhì khối cũng có thể xem là kì tích rồi, nói thật thì tôi bị khống cả đống môn. Sinh, Địa, Hóa là những môn tôi ghét nhất ghét đắng. Sinh, Địa thì khô khang còn Hóa thì mất gốc, nhưng được cái những năm trước được cậu bạn thân nhắc bài, dù rất không cam tâm nhưng có vẻ bây giờ đã tới lúc phải tự thân vật lộn với mấy môn này và cái lớp xa lạ nào đó rồi.

Vì hai lớp này cũng kế bên nhau nên tôi không cần quá lo lắng việc hai thằng bạn sẽ nhớ mình quá mà buồn tủi các thứ đâu, đằng nào tụi nó cũng lớn rồi mà, chỉ tội cho tôi thiếu tụi nó thì không còn ai chỉ bài hay tám chuyện, giờ muốn hay không cũng chỉ có thể "tự lực gánh sinh". Đi được một đoạn đường không quá xa thì ba đứa tách ra đi riêng, tôi chào tạm biệt hai cậu bạn rồi tiến về phía lớp 10A2.

Tôi cố chậm rãi mở cửa để không làm phiền tới ai. Chỉ là vừa mới vào và chưa kịp định hình thì tôi đã thấy một cảnh hết sức náo nhiệt.

Hai bạn nam tôi nghĩ sẽ học cùng lớp với tôi hiện đang đè nhau ra nằm ngay trên bục giáo viên, cả đám còn lại trong lớp thì hò hét cổ vũ. Thậm chí còn có một thanh niên nào đó muốn trổ tài làm MC, không ngần ngại vứt luôn cái liêm sĩ mà đứng ngay bục để dẫn 'chương trình', không may lại bị đám đông kia phũ phàng hò hét cút sang một bên cho tụi nó xem 'cặp đôi' đang đè nhau ra giữa nơi công cộng kia làm trò xằng bậy.

Ấn tượng vào ngày đầu tiên của tôi về lớp này... Ổn't.

Tôi thích yên tĩnh, tôi thích thoải mái, lớp này thì không. Vừa rồi tôi chỉ mới mở cửa ra thôi đã thấy hai người lạ đầu bàn đè nhau ra sàn. Giờ tôi không biết mình nên phải ứng như mấy đứa con gái là la hét lên 'hôn nhau đi!' hay nên hét lên cổ vũ như tụi con trai là kêu hai cậu bạn mới mà tôi thậm chí còn không quen biết rằng'Tụi mày hãy đấm nhau cho tới khi đứa kia bị sưng mõm đi!' nhỉ?

Đâu, tôi người Sao Hỏa mà. Vậy rõ ràng tôi nên im.

Dù muốn hay không thì việc tôi mở cửa định tiến vào lớp, dù đã chắc chắn rằng mình không gây ra một tiếng động nhưng tôi cũng đã trở thành tâm điểm chú ý của những con người trước mặt, tất cả đều dừng mọi hoạt động đang làm, im lặng nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng sững người, im lặng theo cái bầu không khí khó xử, tôi chắc rằng mặt mình không hề phản ứng gì nhưng thâm tâm tôi đang gào thét rất kịch liệt tại thời điểm này.

Phản xạ tỉnh như không của tôi sau vài giây bất động là đi lùi ra hành lang, đóng cửa lại và xem như những gì trước mắt tôi mới nãy chưa từng xảy ra.

Tự kỉ hỏi giờ mình có nên đi vô không? Thôi thì cứ đứng ngoài này đợi giáo viên cũng được, có giáo viên vô cùng chắc cũng đỡ khó xử. Núp sau thầy hoặc cô đi vô lớp rồi ngồi đại chỗ nào trống là xong.

Có điều, trước khi viễn cảnh đó xảy ra, đã có một bạn nữ mở cửa lớp ra tìm tôi. Cô bạn tóc màu nâu hạt dẻ, xoăn ngợn sóng dài qua lưng, mặt có hơi trang điểm qua loa nhưng nhìn chung thật sự rất dễ thương, ít nhất thì vừa đúng gu tôi. Cô bạn có vẻ ngoài lai Tây đó chỉ nhìn tôi chằm chằm, miệng đột nhiên mỉm cười nói.

"Bạn học lớp này hả?"-Chưa đợi tôi trả lời thì bạn đã nắm tay tôi kéo vào lớp, không quên nở một nụ cười rạng rỡ.

"À ừ."-Tôi vẫn đơ ra một chút nhưng nhanh chống hoàn hồn lại khi nhận ra cô bạn xinh đẹp kia nắm lấy tay tôi. Tôi chỉ đơn giản là đi theo sau cô bạn ấy mà có hơi xấu hổ nên vô ý hỏi, chủ yếu cũng vì tò mò-"Mấy bạn vừa làm gì vậy?"

"Tụi bạn mình đùa với nhau chút thôi, đừng sợ nha. Mà mình tên My, Trần Quỳnh My. Bạn cao quá, bạn tên gì vậy?"-My quay sang nói xong liền hỏi tôi.

"Mình tên Nguyệt..."-Tôi cứ ngơ ra trước cô bạn này, càng nhìn càng thấy nhỏ đáng yêu. Thật sự không khó để tôi nhận ra My là người khá hoạt bát, hướng ngoại, với vẻ ngoài hòa đồng năng nổ và tính tình thân thiện thế này tôi đoán bạn này cũng làm quen hết lớp rồi.

Thấy tôi không nói nhiều, My cũng im lặng rồi nói riêng với tôi từng bạn đang hiện hữu trong lớp, dù tôi cũng không mấy quan tâm vì sớm muộn gì cũng biết tên nhau, còn học với nhau dài dài. Cô bạn chỉ cho tôi chỗ nào còn trống để chọn vào ngồi, còn nói nếu tôi không quen ai hay cần giúp gì có thể hỏi cô ấy, cô ấy sẽ giúp tôi trong khả năng của mình. My quá dễ thương rồi. Tiếc cái là tôi chọn chỗ xong thì My cũng đi mất, đi lại chỗ khu vực của hội những người năng lượng kia, những người mới nãy vừa bị giải tán xong vì sự xuất hiện như ma của tôi.

Như bao đứa bị xem là lập dị khác, tôi tự thu mình vào một không gian riêng, không có nhu cầu muốn bắt chuyện hay mở rộng mối quan hệ với bất cứ ai. Cũng như mọi khi, tôi lấy cuốn sách mua được hôm trước ra đọc rồi chẳng quan tâm gì tới những thứ xung quanh nữa.

Đang đọc tới trang thứ ba thì tiếng chuông trường reo lên, cả bọn trong lớp này hớt hải chạy toán loạn, chỗ ai thì liền về bàn náy. Có vẻ trong lớp này ai cũng có người quen nên bắt cặp ngồi với nhau hết rồi, tôi đang tự tưởng tượng tôi nhìn như bị cô lập với cái bàn hai người mà chỉ lẻ bóng ngồi có một mình.

Nói thật tôi thấy may mắn, tôi đỡ phải làm quen một cách khó xử với một ai đó, đặt biệt là người ngồi cạnh mà tôi thậm chí còn không quen, cũng chuyên tâm học bài hơn, khỏi bị làm phiền. Nghĩ vậy, tôi mặc kệ tất cả mà đọc sách tiếp.

Một thầy giáo từ tốn bước vào, lúc đầu nhìn thì tôi hơi ngạc nhiên tại thầy trong trẻ quá. Chỉ mới nghĩ tới đó thì tôi liền bị giật mình bởi tiếng hét của vài đứa trong lớp rồi, tụi nó cười lên sung sướng rồi ngay lập tức quay sang thì thầm với nhau.

Không phải vì thầy đẹp trai như nam thần gì đó đâu mà là do thầy nhìn trẻ quá nên tụi kia nghĩ thầy hiền, cộng thêm cặp mắt kính nhìn vô cùng thư sinh, nhìn vào chả ai nghĩ thầy dữ cả. Đám giặc này không cần lo hậu quả khi quậy phá, báo đời ấy mà. Tại sao tôi nghĩ vậy ư? Tại tôi lớn lên cùng Jun.

"Xin chào mấy em"-thầy để cặp lên bàn, mỉm cười nói-"Thầy tên Trung,..., năm nay thầy sẽ làm giáo viên chủ nhiệm của các em. Lớp mình sĩ số 36, thầy điểm danh để biết mặt từng bạn nhé?"

Thầy có giới thiệu về bản thân nhưng vì tôi chỉ lo tình tiết đang đọc dở trong sách nên chẳng nghe khúc giữa thầy nói gì, cộng thêm việc xung quanh mình toàn những tiếng hò hét của đám học sinh năng động, rõ chói tai. Có điều, qua cách nói điềm đạm, nhẹ nhàng mà cách thầy ấy giới thiệu thì tôi thấy giáo viên này hiền thật.

Tôi nghĩ mình đọc nhiều sách quá nên sinh ra ảo tưởng, như việc nghĩ thầy đang giấu nghề, thầy có thể sẽ là một tổng tài bá đạo, hoặc từng là thủ khoa gì gì đó sau này quản lớp gắt ơi là gắt cho tụi kia sợ chơi. Tôi dù gì cũng quá quen với việc bị quản lí nên nếu nhìn tụi trong lớp khổ sở vì giáo viên gắt cũng cảm thấy vui vui.

Tôi bất giác liếc nhìn xung quanh lớ, thật may vì suy nghĩ của tôi không thể bị nghe thấy nếu không tụi kia sẽ nghĩ tôi bị khùng mất.

Tự nhiên tôi lại nghĩ tới phim "Narratage", thầy tôi nhìn có nét giống nam chính trong phim đó. Thật ra chủ yếu là vì cặp kính nên nhìn thầy có vẻ hiền hiền thôi chứ tôi không mong thầy thật sự giống nam chính trong phim đó đâu.

"Nguyễn Mai Trường Vỹ... Trường Vỹ có trong lớp không?"

Thầy gọi lớn tên một bạn nào đó làm tôi bị cắt ngang hết mọi suy nghĩ từ nãy giờ, nghe họ tên làm tôi liên tưởng đến một bạn nữ, hình như thầy điểm danh không thấy bạn đó trả lời. Cả lớp lúc này cũng im lặng rồi đột nhiên tất cả nhìn chằm chằm về hướng của tôi.

Trời ạ, não tôi suy nghĩ hết những lí do tại sao đột nhiên mình trở thành tâm điểm chú ý, phải nói là thâm tâm gào thét điên cuồng, ngoài mặt thì cảm xúc rút cạn. Sau đó tôi mới nhận ra, thứ họ chú ý là chỗ trống kế bên tôi. À ừ, tôi quên mất sĩ số lớp là số chẵn nên tôi không nhận ra ai cũng phải có bạn cùng bàn, và tôi thì đang không có.

"Bạn Vỹ vắng ngay khai giảng sao? Ở đây có em nào biết bạn Vỹ không?"-Thầy cũng nhìn về hướng chỗ trống cạnh tôi một lúc rồi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Cả lớp đang im lặng như tỏ vẻ đều không biết, khi thầy định nói gì đó thì cánh cửa lớp đáng thương của lớp tôi như bị một vật thể lạ nào đó ở ngoài đâm thẳng vào. Thầy cũng giật mình liền chạy ra mở cửa xem có chuyện gì.

Ở hướng của tôi thì góc nhìn hạn hẹp bị che mất, tôi chỉ thấy mỗi bóng lưng thầy và ai đó ngồi bệt xuống đất ôm mặt.

"Em có sao không? Sao lại đâm vào cửa thế?"- Tôi nghe tiếng thầy hỏi thăm và xem chỗ bị thương của bạn, chỉ nghe loáng thoáng thầy gợi ý muốn dìu bạn đó lên phòng y tế để xem xem như thế nào.

"Là Vỹ đúng không?"

"Trời ạ, thằng này đúng là hậu đậu."

Hai cậu bạn ngồi trên tôi thì thầm to nhỏ, theo đó tôi biết được cậu bạn bên ngoài kia chắc là Trường Vỹ, người mà tôi ngỡ là nữ hóa ra lại là nam, chưa chắc đã thẳng qua cú va chạm vừa rồi, cũng đồng thời là bạn cùng bàn của tôi. Họ có vẻ biết cậu ta là ai nhưng mới nãy thầy hỏi lại im lặng không trả lời, tôi có hơi bất giác nhăn mặt khó hiểu.

"Thật sự trong lớp này chỉ có tụi mình là biết cậu ta thôi hả?"

"Không biết, không thấy ai trả lời thì chắc là vậy rồi. Mà lạ, rõ thằng này học giỏi nhất lớp mình hồi đó mà sao không qua 10A1 học?"

"Không thấy điểm thi nó à, điểm trung bình cấp hai thì chín chấm còn tất cả các môn thi tuyển sinh đều tám điểm tròn, rõ là nó cố tình nhắm lớp này nên mới chọn vừa đủ điểm vào lớp chọn, hâm thiệt mà."

Tôi lại bị nhiễm tiểu thuyết rồi phải không? Có phải tôi nghe nhầm không? Ngoài đời mà còn có người cố tình biết đáp án nhưng vẫn làm sai để được số điểm yêu thích sao? Thằng cùng bàn với tôi bị ảo hay hâm rồi à?

Được rồi, tôi có hơi tò mò về cậu bạn này rồi đó, nghe tính cách của cậu ấy làm tôi nhớ đến một vài bộ mà tôi hiện đang đọc, cứ như mấy đoạn bot nhường điểm cho top trong bl hoặc na9 cố tình thấp điểm để gây ấn tượng với nu9 vậy.

Lúc tôi nhướng người lên sắp xem được mặt cậu ta thì thầy đã đưa cậu ta đi mất rồi. Lớp tôi có vài đứa hóng hớt đi xem thử, tôi cũng trà trộn vào trong đám đó đi theo xuống phòng y tế để coi cậu ta có sao không, thật ra thì tôi cũng hóng chuyện thiệt nên cũng không tính là trà trộn.

Điều tôi thấy lạ chính là mặt của cái bạn đó quen quen...nếu tôi không nhầm thì là bạn ở thư viện ngày hôm trước.

Chà, mới bị đá xong không lẽ đâm đầu vào cửa đột tử cho ngầu hả anh hai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro