Bộ mặt giả dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiều Vi Nhã đứng ngồi không yên, cảm thấy ánh mắt bạn học ở sau lưng nhìn cô rất lạ.

Năm đó, mọi người đều nói cô nhặt hạt vừng, đánh mất dưa nhưng không ai biết được chân tướng sự việc, mẹ của Bảo Mặc chưa bao giờ tìm cô hay làm cô bẽ mặt ở chốn đông người.

Chính nguyên do đó mà rất nhiều bạn học không muốn liên lạc với cô, cho dù học thật giỏi, công việc tốt, cũng sẽ không ai chủ động tìm cô.

Sau đó, nhiều người biết cô buôn bán ở Trung Đại, trong nội tâm những người tinh anh này lại càng khinh thường cô thêm, bọn họ không cách nào gắn kết hình tượng một cô gái thanh lệ thoát tục với hình tượng một con buôn với nhau được.

Mặc dù bây giờ Trình Thiệu nói cho cô nghe một chút tin đồn này nọ, nhưng trước đó dù bọn họ có gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi, không nhiệt tình cởi mở như hôm nay.

Cô biết, tất cả đều vì Bảo Mặc.

Diendanlequydon.com

Mẹ Bảo Mặc nói, mong cô hãy hiểu cho tấm lòng của người làm mẹ, mong cô giúp đỡ giữ gìn hình tượng người mẹ hoàn mỹ trong lòng con bà.

Mẹ Bảo Mặc thật sự là một người tao nhã sang trọng, cho dù muốn chê bai bà, cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, khi bà uy hiếp thì sắc mặt cũng chưa bao giờ thay đổi hay dùng lời lẽ khắc nghiệt gì.

Kiều Vi Nhã vĩnh viễn luôn nhớ một câu mà ông ngoại thường nói, nếu như cháu không thể mạnh mẽ, thì cháu chỉ có thể khuất phục trước thực tại.

Ông nội từng nói, ông ngoại không phải kẻ ăn chơi trác táng, ông ở thành phố B cũng là một du học sinh nổi danh, là người yêu nước thương dân, là thương nhân có tài, nhưng ông vẫn bị thực tế đánh bại, cho nên nửa đời sau của ông tầm thường vô vị, buồn bực mà chết.

Bây giờ vẫn chưa đến cơm chiều, lâu rồi không nói chuyện phiếm với bọn họ, nhưng Kiều Vi Nhã cảm thấy mình và bọn họ đã xa cách quá lâu nên không cách nào hòa nhập được.

Mặc dù trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng đã lạnh như băng, cô muốn rời khỏi đây, muốn rời khỏi đây thật nhanh.

Trình Thiệu nhìn ra được sự bất an trong lòng cô, cười nói: "Sao vậy, Kiều Vi Nhã, cậu nhớ con à, đi, chúng ta đi xem một chút, sau đó đi chơi một lát, đúng rồi, cậu có mang áo tắm không?"

"Tôi. . . . . . Tôi không mang đến."

Trình Thiệu khoa trương kêu lên: "Không phải chứ, tới suối nước nóng mà cậu không mang theo áo tắm? Thành tâm một chút đi."

Bảo Mặc kéo Kiều Vi Nhã: "Đi, anh dẫn em đi mua."

Mọi người cũng bắt đầu ồn ào theo: "Đi đi, chọn bộ sexy một chút, năm đó thời điểm bơi lội ở trường. . . . . ."

Mọi người nhận được ánh mắt hung ác của Bảo Mặc, không hẹn mà cùng cười ha hả, nhưng không nói thêm gì nữa.

Khi đó, chỉ cần Kiều Vi Nhã muốn đi bơi, Bảo Mặc sẽ đi theo như hình với bóng, ai mà nhìn nhiều một chút xem như là đắc tội với anh.

Kiều Vi Nhã càng cảm thấy không được tự nhiên, giãy khỏi Bảo Mặc rồi cúi đầu chạy ra ngoài như chạy nạn, cô chưa từng bối rối như hôm nay, rõ ràng người phạm sai lầm không phải cô nhưng cô lại không tìm được lí do để ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thế giới này thật không công bằng.

Trình Thiệu đuổi theo, mọi người cũng theo ra ngoài.

Bảo Mặc đứng tại chỗ, im lặng không nói gì.

Nhớ lại lúc gặp Vi Nhã vừa rồi, biểu hiện của cô ấy, giống như. . . . . Nhất là lúc anh nhắc tới ba mẹ, hình như đáy mắt của cô ấy hiện lên một chút hận, mặc dù chỉ chợt loé lên rồi biến mât!?

Chẳng lẽ, có chuyện mà anh không biết.

Không đâu, ba mẹ anh không thể nào gặp được cô ấy, là bản thân mình suy nghĩ nhiều, nhất định là mình suy nghĩ nhiều thôi.

Lúc này đoán mò làm gì, nếu thật sự có thắc mắc thì chỉ cần gọi điện thoại hỏi một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao.

Diendanlequydon.com

"Từ Chí Tài, cậu đuổi theo bọn họ trước đi, tôi gọi điện thoại đã." Bảo Mặc nói với bạn học đang ở lại chờ anh.

Từ Chí Tài gật gật đầu: "Vậy tôi đi trước, cậu cũng nhanh lên."

Sau khi Từ Chí Tài đi, trong phòng chỉ còn một mình Bảo Mặc, anh lấy điện thoại ra gọi mà tâm tình rất phức tạp.

"Mẹ, là con."

"Thiếu gia nhà chúng ta không phải vừa mới đi khỏi sao? Đừng nói với mẹ là nhớ mẹ nên mới gọi về." Cho dù qua điện thoại, Bảo Mặc cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cao quý thanh lịch và nụ cười dịu dàng hòa ái của mẹ mình, rất nhiều người nói bà là quan lớn xinh đẹp có trí thức nhất tỉnh H.


"Mẹ, con đang ở trung tâm suối nước nóng Kim Thái Dương, mọi thứ ở đây cũng không tệ, hôm nào có thời gian, con dẫn ba mẹ đến đây chơi vài ngày."

"Được, khó có khi con nhớ đến mẹ, mẹ thật sự là thụ sủng nhược kinh, chỉ mong sau này con cưới vợ rồi thì đừng quên mẹ, nếu không mẹ sẽ rất đau lòng."

*thụ sủng nhược kinh: được yêu mà lo sợ.

"Mẹ à, không có đâu. Đúng rồi, mẹ đã gặp qua Kiều Vi Nhã chưa?"

"Con còn chưa dẫn về, mẹ muốn gặp cũng không được, Bảo Mặc, mẹ vẫn giữ câu nói kia, khi nào cô ấy còn chưa ly hôn, con tuyệt đối không thể làm người thứ ba, không nên phá hoại hôn nhân của người ta."

"Mẹ. . . . . . Con biết chứ, con không muốn phá hoại, cũng không cần con đi phái hoại." Bảo Mặc nghĩ, nếu Kiều Vi Nhã đã biết tất cả sự việc thì không thể nào tiếp tục chịu đựng cuộc hôn nhân này, anh tin rằng, cuộc hôn nhân này, rất nhanh thôi sẽ kết thúc.

Sau khi cúp điện thoại, Bảo Mặc lắc đầu một cái, vứt mấy suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, đi tìm các bạn học.

Mặc kệ người lớn như thế nào, bọn trẻ chơi rất vui vẻ, ở trong ấn tượng của Kiều Vi Nhã, đã lâu rồi con gái không vui vẻ như hôm nay.

Bảo Mặc đến trước của hàng, bây giờ phụ nữ trong nước ngày càng cởi mở, hầu như đều dùng bikini, làm cho anh muốn bỏ đi suy nghĩ mua áo tắm.

Đi ra ngoài được vài bước, anh lại quay lại, mua một bộ đồ tắm cho trẻ con, một một chiếc áo tắm nữ ít hở nhất.

Đi tới khu vui chơi thiếu nhi, lại thấy Kiều Vi Nhã đang chuẩn bị dẫn con rời khỏi, sắc mặt thật không tốt.

Anh ngăn trước mặt Kiều Vi Nhã: "Vi Vi, em muốn đi đâu?"

"Mẹ chồng em tái phát bệnh tim phải vào bệnh viện, em phải đi trước, Bảo Mặc, hẹn gặp lại."

Trình Thiệu vẫy vẫy tay: "Bảo Mặc, vừa đúng lúc, cậu giúp tớ đưa cô ấy đi, tiểu tổ tông nhà tớ còn chưa chơi đủ."

Bảo Mặc gật đầu đi theo Kiều Vi Nhã.

Sau khi trở về biệt thự lấy đồ, hai người rời khỏi Kim Thái Dương.

Hai người đến bãi đậu xe, Bảo Mặc mở cửa xe, Kiều Vi Nhã lại ngồi ở ghế sau.

Bảo Mặc cũng không kiên trì, ngồi vào ghế lái rời khỏi đấy.

Diendanlequydon.com

Dọc theo đường đi hai người rất trầm mặc, Đồng Đồng cũng mất hứng, bé còn chưa chơi đủ, chu môi không muốn để ý đến mẹ, lúc chú nói chuyện, xuất phát từ lễ phép bé mới nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Đồng Đồng, nếu như con thích, qua vài ngày nữa mẹ sẽ dẫn con tới đây."

Đồng Đồng "Hừ" một tiếng: "Con có thể tin lời mẹ nói được ư? Mẹ luôn bận bịu việc buôn bán, đâu có thời gian. Bây giờ con có chút không thích mẹ rồi."

Bảo Mặc cười nói tiếp: "Đồng Đồng, nếu chú dẫn cháu đi, cháu có vui không?"

Đồng Đồng suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chú là người lạ. Mẹ nói, không thể đi cùng người lạ."

Bảo Mặc nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, cười nói: "Đồng Đồng, chú là người lạ sao? Chú là bạn học của mẹ cháu, bạn học thì sao tính là người lạ được? Mấy bạn học trong lớp cháu, nếu nghe được cháu nói họ là người xa lạ có phải sẽ thấy buồn không?"


Đồng Đồng rất nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: "Đúng rồi, cô giáo nói, muốn các bạn trong lớp phải hòa đồng với nhau, không đánh nhau, không mắng chửi người khác, đứa trẻ đoàn kết với bạn học mới là đứa trẻ ngoan."

"Cho nên, Đồng Đồng và chú cũng không phải là người xa lạ, đúng không? Lát nữa chú sẽ để lại số điện thoại cho cháu, nếu cháu muốn đến khu vui chơi, đi bờ biển, hay là đi Pizza Hut, Khẳng Đức Cơ, đều có thể gọi cho chú."

Đồng Đồng nhìn thoáng qua mẹ, do dự mang theo hưng phấn: "Mẹ, có được không?"

Nhìn ánh mắt mong đợi của con gái, Kiều Vi Nhã không đành lòng, đành phải gật đầu.

Đồng Đồng làm một tư thế chiến thắng, đồng thời, Bảo Mặc cũng làm một tư thế chữ V.

Kiều Vi Nhã yên lặng, Đồng Đồng và Bảo Mặc thì trò chuyện rất nhiệt tình, dọc theo đường đi, đều nghe một mình bé nói chuyện không ngừng, ríu rít như chú chim sơn ca, lúc nói quá vui vẻ còn có thể ca hát hoặc đọc thuộc lòng thơ cổ.

"Chú, chú biết không? Mẹ cháu là người mẹ giỏi nhất, bạn học trong lớp cháu ai cũng rất hâm mộ cháu, bọn họ nói mẹ cháu vừa xinh đẹp lại dịu dàng, chưa bao giờ đánh cháu, Tiểu Vương đẹp trai ở lớp cháu, mỗi lần đến thứ bảy, về nhà là mẹ của cậu ấy sẽ đánh cậu ấy, mẹ cháu chưa bao giờ đánh cháu cả."

"Đó là bởi vì Đồng Đồng hiểu chuyện, không làm mẹ tức giận."

Đồng Đồng gật gật đầu, do dự một chút, nói: "Bởi vì ba ba không hiểu chuyện, cho nên Đồng Đồng phải hiểu chuyện, nếu không mẹ sẽ mệt mỏi hơn."

"Đồng Đồng, không được nói bừa."

"Con không phải nói bậy, chú không phải người lạ, mẹ nói, không cho con nói chuyện trong nhà với người lạ, nhưng chú là bạn học của mẹ, không phải người lạ."

Bảo Mặc nắm tay lái thật chặt, nếu như dùng thêm chút lực, nói không chừng tay lái đã bị anh bóp nát.

Tại sao cô gái ngốc này lại cam tâm lựa chọn một tên lăng nhăng khốn khiếp cũng không chịu đợi anh, chỉ mới một năm mà đã xảy ra chuyển biến lớn như thế làm anh không thể tin được. Ba năm đầu, trong mắt anh, không chứa được cô gái nào khác, cuộc sống của anh, trừ sách vở, chính là rượu. Người trên toàn thế giới có thể phản bội anh nhưng rượu thì không thể, uống càng nhiều, tình cảm của anh với nó lại càng sâu.

Ban ngày đi học, buổi tối sa vào trụy lạc, cuộc sống của anh, đơn điệu và chán chường. Cũng may, anh còn biết, chỉ có học giỏi, mới có tư cách, một ngày nào đó trong tương lai, nghênh ngang kiêu ngạo đứng trước mặt cô.

Anh đã từng nghĩ đến một vạn phương thức gặp Kiều Vi Nhã nhưng lại không nghĩ đến, sẽ gặp cô ở Phúc Nguyên Cư, càng không nghĩ đến, thời điểm nhìn thấy cô ấy, không phải châm chọc khiêu khích, càng không phải là chỉ trích quát hỏi, thì ra, tình yêu lại kì diệu như vậy, trái tim mặc dù vì gặp gỡ và phản bội mà như bị xé rách, thế nhưng một thoáng có thể gặp lại cô ấy đã như một kì tích, tất cả lại phục hồi như cũ, thậm chí so với trước kia còn mãnh liệt hơn, thì ra, cô chưa từng rời khỏi trái tim anh mà vẫn luôn tồn tại trong lòng.

Bảo Mặc nói ra lời nói trong đáy lòng mình: "Vi Vi, lần này, anh sẽ không đi nữa."

Kiều Vi Nhã cười chua xót, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Xe tiến vào nội thành, Kiều Vi Nhã nói: "Bảo Mặc, anh đưa em đến đường Lâm Hải là được rồi, em sẽ trực tiếp đến bệnh viện."

"Bệnh viện nào?"

"Là bệnh viên Nhân Dân."

"Để anh đưa hai người đến đó."

Kiều Vi Nhã làm sao có thể chấp nhận, ngộ nhỡ bị nhìn người ta thấy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro