Đại hội tỷ võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Khai Nguyên rời khỏi, Kiều Vi Nhã vẫn trầm mặc ngồi trên ghế không nói gì, Khương Hạo đi tới cô cũng không biết.

Cho đến Khương Hạo đặt một chiếc cốc lên bàn kính tạo ra tiếng vang, Kiều Vi Nhã mới ngẩng đầu lên.

Khương Hạo cười nhạt nói: "Kiều tiểu thư, bây giờ cô cũng là quân nhân, tác phong của quân nhân là gì, thực hiện chỉ thị, kiên quyết phục tùng, làm việc phải mạnh mẽ vang dội, dũng cảm kiên định, bất khuất. Nổi lên sự lo toan tuyệt đối không phải là hành động của một quân nhân nên có, dù là làm người hay làm việc, chỉ cần không thẹn với lòng là được."

"Khương Hạo, cứ gọi tôi là Tiểu Vi hoặc Vi Vi là được, như anh nói, chúng ta là chiến hữu, nếu đã là chiến hữu thì đừng gọi tôi như vậy, hơn nữa, dường như anh vẫn còn việc cần tìm tôi, tôi nói đúng chứ?"

Khương Hạo cười nói: "Phải, tôi tìm cho cô một bộ quần áo, muốn cùng cô luận võ một chút, tôi cũng học Thái Quyền mấy năm, Thái Quyền Chân Pháp, chiêu thức tương đối tàn nhẫn, mà tôi nghe nói Toàn Phong Cước của nhà họ Kiều khắp tỉnh không có đối thủ, tổ tiên còn từng đánh bại rất nhiều cao thủ, cho nên, tôi muốn biết, võ thuật bác đại tinh thâm của đất nước ta so với Thái Quyền thì bên nào chiếm thượng phong."

Kiều Vi Nhã cười một tiếng: "Được, Khương Hạo, anh đi lấy võ phục ra đây, tôi tỷ thí với anh, mấy năm nay, cơ hội thực chiến của tôi chẳng được bao nhiêu, tôi cũng rất muốn đánh với anh một trận."

Chỉ chốc lát sau, Khương Hạo trở lại, đưa cho cộ một bộ quân trang mới: "Chưa ai mặc đâu, tôi chờ cô ở ngoài cửa."

Kiều Vi Nhã thay quần áo, nhìn đôi giày xăng – đan dưới chân, thật hối hận sao cô lại mang nó ra ngoài.

Cô cột tóc thật cao rồi búi lên.

Kiều Vi Nhã ra ngoài, Khương Hạo liền sững sờ, cười nói: "Tiểu Vi, cô thật sự có khí chất của quân nhân, hiên ngang mạnh mẽ."

Trong lúc vô tình, Khương Hạo thấy đôi giày xăng-̣đan dưới chân cô, cười nói: "Xem tôi này, thật là sơ xuất, cô mang giày số bao nhiêu, chỗ này của tôi có một đôi giày vải số ba mươi tám, lần trước bạn gái tôi tới đã mang chúng đến, không biết cô có mang vừa không?"

"Thật trùng hợp, tôi cũng mang số ba mươi tám ."

"Chờ một chút, tôi đi lấy cho cô."

Thay giày xong, Kiều Vi Nhã cảm thấy khá hơn nhiều.

"Đến sân huấn luyện đi, các chiến sĩ cũng rất muốn nhìn một chút."

Kiều Vi Nhã cười nói: "Khương Hạo, có phải anh đã mưu tính từ trước rồi không?"

Khương Hạo không che giấu chút nào cười lớn: "Không sai, tôi đã tính từ trước, chính là muốn tỷ thí với hiệp nữ một chút, cả trong quân doanh, còn chưa có ai thắng được tôi đâu."

Kiều Vi Nhã bị kích thích ý chí chiến đấu, đi theo Khương Hạo tới sân huấn luyện.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Vừa đến sân huấn luyện, Kiều Vi Nhã liền nghiêm túc, một vòng binh lính vây quanh khắp sân, tác phong chỉnh tề ngồi trên ghế, Kiều Vi Nhã vừa nhìn trận thế này, cũng biết mình rớt xuống hố rồi.

Khương Hạo giảo hoạt cười một tiếng: "Tiểu Vi, xin mời."

Kiều Vi Nhã gật đầu nói: "Khương Hạo, ông nội tôi có nói, nếu ở tỉnh mà tỷ thí võ thua thì dù ông có chuyển thế đầu thai cũng sẽ về tìm tôi, cho nên, tôi sẽ dốc hết toàn lực. Lúc tỷ võ, khó tránh khỏi có thương tích, anh không cần vì tôi là phụ nữ mà nhường tôi......tôi cũng sẽ không nhường anh."

Vẻ mặt của Khương Hạo bắt đầu trịnh trọng: "Tiểu Vi, trận luận võ hôm nay không phải là chủ ý nhất thời, sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp ngày này, quân trang này không phải mặc dễ dàng, cũng không phải ai muốn mặc thì mặc, muốn cởi thì cởi."

Lời nói này đã biểu đạt ý tứ của Khương Hạo rất rõ ràng, rất dễ nhận thấy, anh đối với việc Kiều Vi Nhã đi cửa sau vào....rất bất mãn.

Một khắc kia, Kiều Vi Nhã bỗng nhớ lại một bộ phim truyền hình" Binh lính đột kích"trước kia, Khương Hạo này cực kỳ giống Liên trưởng Cao Thành. Kiều Vi Nhã bắt đầu sung kính quân nhân cũng là từ sau khi xem bộ phim này. Có nằm mơ cũng chẳng ngờ sẽ có một ngày cô mặc quân trang, lúc này, cô đột nhiên sinh lòng áy náy, bởi vì hành động việc làm của cô chỉ vì tư lợi bản thân, thật sự.... thật xin lỗi bộ quân trang này.

Hai người tới giữa sân huấn luyện, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Việc binh lính nghi ngờ nhất chính là Phó đoàn trưởng được xưng là người sắt, sao lại tỷ thí võ với một người phụ nữ, cho dù thắng thì cũng thắng không đẹp.

Bọn họ chưa từng nghĩ đến một trường hợp khác, Phó đoàn trưởng có lẽ sẽ bị một người phụ nữ đánh bại.

Tay Kiều Vi Nhã liền ôm quyền: "Khương Hạo, xin mời!"

Khương Hạo hồ nghi nói: "Tiểu Vi, cô không làm nóng trước sao? Hoạt động một chút, mới không dễ dàng bị thương."

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Khương Hạo, nếu như đột nhiên gặp đối thủ, đối thủ sẽ cho anh thời gian làm nóng người trước sao? Chúng ta không phải thi đấu thể dục, võ học chân chính là tính thực chiến, nó chú trọng sự linh hoạt, năng lực ứng biến khi gặp đối thủ, ra tay là sát chiêu mới có khả năng sống sót, Kiều gia Toàn Phong Cước, từng chiêu từng thức không phải rập khuôn khổ như một bài thể dục, xin mời."

Điểm chú trọng của Kiều gia Toàn Phong Cước là đánh đòn phủ đầu, Khương Hạo vẫn còn trầm tư thì Kiều Vi Nhã đã tấn công tới.

Khương Hạo đang suy nghĩ về câu nói cuả Kiều Vi Nhã, võ học chân chính, không phải là chiêu thức tập thể dục trong sân, mà mấy năm nay, anh luôn căn cứ vào tinh thần thể thao để so tài, khắc khổ luyện tập Thái Quyền, tự nhận cũng có chút thành tựu, ít có đối thủ.

Lời của Kiều Vi Nhã như một sự cảnh tỉnh làm anh hiểu ra. Anh không dám có suy nghĩ xem thường nữa, nghiêm túc cùng Kiều Vi Nhã giao thủ.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Khương Hạo rất sùng bái một vương quyền người Thái Lan, người này tên là Aphila Pauhilan, là một cao thủ Thái Quyền của Thái Lan, sự nghiệp của Aphila Pauhilan trong suốt hai mươi tám năm đã đạt những thành tựu không thể tưởng, liên tục đánh bại nhiều cao thủ, kể cả quán quân của Tây Dương, chiêu thức kết hợp rất nhiều kỹ năng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người hâm mộ, được xem là vị anh hùng tài giỏi trong lịch sử quyền Anh, Aphila Pauhilan được công nhận là người có một không hai từ xưa đến nay. Chỗ hơn người của ông, là khả năng sử dụng cơ thể linh hoạt với bất kỳ loại vũ khí nào. Chiêu thức lợi hại nhất là Liên Hoàn Cước, vô cùng mạnh mẽ, đả bại rất nhiều cường địch, hơn nữa ông đặc biệt thích dùng chân trái, chuyên tấn công vào phần thắt lưng, một kích đánh ngã nên mới có danh hiệu Toàn Phong Cước (Chân như lốc xoáy)

*Quyền Anh và Thái Quyền (Muya Thái) có một vài điểm tương đồng nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt. Thái Quyền (cách gọi của người phương Tây) chứa đựng một vài nguyên lý cơ bản của Quyền Anh.

Khương Hạo say mê nghiên cứu công phu của Aphila Pauhilan đã đến trình độ cuồng si.

Kiều Vi Nhã cũng thầm giật mình, Khương Hạo tuyệt đối là một địch thủ mạnh, từng chiêu thức của anh ta đằng đằng sát khí, sức lực mười phần, khuyết điểm chính là kiên cường có thừa, linh hoạt chưa đủ, mà thiếu sót của anh ta chính là sở trường của Kiều gia Toàn Phong Cước.

Hai người ngươi tới ta đi, nửa tiếng cũng không phân thắng bại, Khương Hạo bội phục trong lòng, trời đang nóng thế này, không nói thắng thua, Kiều Vi Nhã có thể kiên trì suốt nửa tiếng mà hơi thở không gấp gáp, ngược lại là càng đánh càng hăng, thật là khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Trong sân huấn luyện, yên lặng như tờ, bọn lính ngừng thở, trừng to mắt nhìn hai người ngươi tới ta đi trong cát bụi, cảm thấy thật thần kỳ.

Đoàn trưởng của bọn họ, rốt cuộc gặp phải đối thủ, mà còn là một nữ binh.

Kiều Vi Nhã nghiên cứu cách đánh của Khương Hạo, cô đã hiểu đại khái, cô nhẹ giọng cười một tiếng: "Đắc tội!"

Một chiêu bí mật nhất của Kiều gia Toàn Phong Cước, gọi là Truy Phong Trục Ảnh, điều cần để ý chính là một chữ mau, một chiêu mười ba thức, làm liền một mạch, khiến không ai chống đỡ được.

Kiều Vi Nhã từ trước mặt Khương Hạo chuyển tới phía sau lưng của anh ta, chân sau quét qua lưng Khương Hạo, Khương Hạo còn chưa phản ứng kịp, người đã nằm trên đất.

Bọn lính sửng sốt, hai giây sau, tiếng hoan hô như sấm động.

Kiều Vi Nhã đỡ Khương Hạo dậy, cười nói: "Phó đoàn trưởng Khương, bây giờ tôi có tư cách rồi chứ?"

Khương Hạo lại nói: "Tiểu Vi, tôi đã cho người ghi hình lại, đây không tính là làm trái với gia quy chứ? Nếu như cô không đồng ý, tôi có thể bảo họ xóa đi."

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Không sao, Phó đoàn trưởng Khương, tôi không tự mình truyền thụ cho bất cứ người nào, không tính là làm trái lời hứa của ông nội, hơn nữa, lúc nãy tôi vẫn chưa dùng tới một phần ba chiêu thức, tôi chỉ là muốn chứng minh với anh, Kiều gia Toàn Phong Cước không phải chỉ khoa chân múa tay, công phu Trung Quốc cũng không phải là như người ta nói, một kích cũng không chịu nỗi."

"Cô. . . . . . Cô nói thật sao?"

"Là thật, đừng quên, quốc gia chúng ta không phải chỉ có năm mươi sáu năm lịch sử."

Khương Hạo vỗ vỗ đất trên người, hỏi: "Tiểu Vi, thật sự cô không thể dạy lại sao?"

"Không thể!"

"Vậy sao cô lại dạy cho Đồng Đồng?"

"Tôi là mẹ nuôi của thằng bé."

"Cô không sợ tương lai tôi sẽ đi hỏi Đồng Đồng sao?" Hai người vừa đi, Khương Hạo vừa không cam lòng hỏi.

Kiều Vi Nhã cười một tiếng: "Nếu như anh thật sự có sức hút ở trước mặt Đồng Đồng, đó là bản lĩnh của anh."

"Tiểu Vi, cô không cảm thấy cô rất cố chấp sao? Bây giờ cô chỉ có một đứa con gái, dù con bé có học võ, chưa chắc sẽ có thành tựu như cô. Cô dạy cho mọi người, là cô có thể làm cho Toàn Phong Cước nhà họ Kiều phát dương quang đại, cô không thấy đây là một chuyện tốt sao?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Khương Hạo, tôi thừa nhận tôi là người cố chấp, nhưng tôi lại càng muốn tuân thủ tổ huấn của nhà tôi, có lẽ anh cảm thấy gia quy hay tổ huấn gì đó là chuyện hoang đường, nhưng đây là sự thật không thể nào thay đổi, nó đã thấm vào trong xương của tôi, cho dù anh có cầm quân lệnh tới dọa tôi...tôi cũng không làm, trăm ngàn năm qua, những thứ thất truyền cũng rất nhiều, tôi không quan tâm Kiều gia Toàn Phogn Cước có một ngày cũng sẽ thất truyền, nhưng tôi càng tin tưởng, con gái của tôi sẽ không để cho võ công của nhà họ Kiều phải thất truyền."

Khương Hạo thở dài một cái, anh cũng đã nhìn ra, trình độ cố chấp của Kiều Vi Nhã còn hơn cả anh, muốn thuyết phục cô, là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

"Tiểu Vi, tôi muốn hỏi một câu, chồng của cô có biết võ công Kiều gia không?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Không biết, hắn ta không quan tâm cái này."

"Cô cứ đi tắm rửa trước, sau đó chúng ta nói chuyện."

Kiều Vi Nhã gật đầu, tắm xong thay quần áo rồi đi tới phòng làm việc của Khương Hạo.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Thức ăn đã chuẩn bị xong, Khương Hạo cười nói: "Qua ăn một chút đi, đợi sau này chúng ta có cơ hội gặp mặt ở Bắc Kinh, tôi mời cô đến Toàn Tụ Đức ăn vịt nướng. Tôi đoán, chắc là cô tôi không dẫn cô đi ăn vịt nướng được, vợ chồng bọn họ đều không thích ăn vịt."

Kiều Vi Nhã cười nói: "Anh không nhắc tôi cũng quên mất ở Bắc Kinh còn có một Toàn Tụ Đức."

"Có thể uống bia ướp lạnh không?"

"Cám ơn, tôi chỉ có thể uống một chút."

Khương Hạo rót cho cô một ly bia, thở dài một cái, anh vẫn không cam lòng, anh nhất định phải thuyết phục Kiều Vi Nhã, để cô cống hiến võ học nhà họ Kiều ra.

Hai người mới vừa giơ ly bia lên, điện thoại liền reo, Kiều Vi Nhã cầm điện thoại lên, vừa thấy là Lâm Khai Nguyên, vội vàng nhận.

"Chị Vi, em. . . . . . Em xin lỗi chị, mới vừa rồi có một đám người vào nhà, đập toàn bộ đồ đạc trong nhà, nói nếu như em không nói thật, thì xe của em cũng đập, Cổ Khánh Nhất biết. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Cúp điện thoại, Kiều Vi Nhã bùng phát lửa giận, cũng quên mất đây là nơi nào, dùng sức đánh một quyền lên bàn, đồ vật đổ xuống kêu lách cách, một vết nứt thật dài xuất hiện, có thể thấy cô đã dùng rất nhiều sức lực.

"Cô đi đâu vậy!" Khương Hạo giữ chặt tay cô lại: "Cô là quân nhân, quân nhân thì nên dùng mưu lược để giải quyết chuyện này!"

"Khương Hạo, tôi không nhịn được nữa, tôi cũng không muốn nhịn nữa !" Là cô đã gây rắc rối cho Lâm Khai Nguyên, nếu cô không ra mặt thì lương tâm cô sẽ bất an.

"Nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, nói thật cho cô biết, chuyện của cô tôi biết rất rõ, tôi đã hứa với cô của tôi, nhất định sẽ giúp cô giải quyết thích đáng chuyện này, mấy tên đó cô không cần lo, bây giờ cô ra mặt, bọn họ cầu còn không được, cô cứ ngồi xuống, tôi bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mang đến, cô từ từ ăn, tôi sẽ dẫn người đi giải quyết."

Kiều Vi Nhã bị anh nhấn trở lại ghế: "Trận luận võ ban nãy, tôi cảm thấy cô là người rất biết suy nghĩ, nhưng hiện tại tôi cảm thấy mình đã nhìn lầm rồi."

Kiều Vi Nhã đành phải ngồi xuống, có chiến sĩ tiến vào, thu dọn đống hỗn loạn dưới đất rồi lau sạch sàn.

Khương Hạo thay đổi một thân quân trang đi ra, chỉ vào Kiều Vi Nhã nói: "Bây giờ cô chỉ được ngồi ở đây, đây là mệnh lệnh, quân lệnh như núi, hiểu chưa?"

"Anh dẫn người đi đánh nhau?" Kiều Vi Nhã hồ nghi nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro