Ý tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng Đồng khóc một hồi thì ngủ thiếp đi, Kiều Vi Nhã cởi giày cho bé, đắp chăn cẩn thận rồi bước nhẹ ra khỏi phòng.

Mới vừa ra ngoài, điện thoại liền vang lên, Kiều Vi Nhã lấy ra nhìn....là thím Lâm.

Sau khi nhấn nghe, đối phương liền hỏi: "Là mẹ Đồng Đồng phải không?"

"Là cháu, thím Lâm, chú Lâm xuất viện rồi chứ?"

"Chú Lâm cháu đang ở nhà, mọi chuyện vẫn tốt, chú thím đã liên lạc với bạn của cháu rồi, cậu ta nói ngày mai sẽ dẫn chú thím lên tỉnh."

Rốt cuộc Kiều Vi Nhã cũng nở nụ cười: "Vậy thì tốt. Nếu như có chuyện gì, thím cứ gọi cho cháu."

"Mẹ Đồng Đồng, có một chuyện thím muốn nói với cháu. . . . . . Ngày hôm qua, Cổ Khánh Nhất đến hỏi chú Lâm cháu có biết những tranh chữ kia bị bán đi đâu không, chú thím nói không biết, hình như hắn ta không tin. Sau đó thím nghe hắn ta nói chuyện điện thoại ở ngoài sân, hình như là tìm người tra máy giám sát ở đầu ngõ nhà chúng ta, cháu xem. . . . . ."

Kiều Vi Nhã cả kinh, đúng vậy, ngoài đầu ngõ có máy theo dõi, chỉ cần hắn ta cho điều tra sẽ biết số tranh chữ đi đâu, nói như thế, chỗ để tranh chữ không an toàn nữa."

"Thím Lâm, thím đừng lo lắng, bây giờ cháu sẽ gọi cho Khai Nguyên."

"Chú Lâm cháu đã gọi cho Khai Nguyên rồi, nhưng cháu cũng phải nghĩ biện pháp an toàn khác, ngộ nhỡ Khai Nguyên không cẩn thận lộ ra tin tức, vậy thì uổng phí công cháu bảo vệ chúng."

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Sau khi cúp điện đoại của thím Lâm, Kiều Vi Nhã liền gọi cho Lâm Khai Nguyên, Lâm Khai Nguyên đảm bảo với cô, tuyệt đối không nói cho bất kỳ ai biết.

Nhưng Kiều Vi Nhã vẫn không yên lòng, Lâm Khai Nguyên có thể bảo đảm không nói, nhưng hàng xóm xung quanh cậu ta lấy gì bảo đảm, ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy cô, nhất là loại xe của cô ở huyện Q rất dễ làm người khác chú ý. Cô cảm thấy vẫn nên đi một chuyến đến huyện Q mới được.

Kiều Vi Nhã vào thư phòng, nói với hai vợ chồng Albert về tính toán của mình, Albert nhíu lông mày nói: "Huyện Q? . . . . . . bà xã, anh nhớ phó đoàn trưởng Khương Hạo có phải đang ở huyện Q không?"

Kiều Vi Nhã hồ nghi nhìn Albert.

"Ý của anh là đưa mấy món đồ đó đến quân doanh?"

"Ừ, chính là như vậy."

Kiều Vi Nhã trở nên kích động, nếu có thể đưa đến đó, vậy thì đảm bảo an toàn 100%.

"Tiểu Vi, dù tốc độ của em nhanh cũng không thể mau hơn Cổ Khánh Nhất, bây giờ em liên lạc với người giữ đồ, chị sẽ cho người nhanh chóng đến đó chở đồ đi, nếu như em cảm thấy không yên lòng, chị có thể an bài cho em đáp chuyến bay nhanh nhất đến đó, em thấy thế nào?"

Kiều Vi Nhã gật đầu đồng ý: "Chị Elaine, vậy hôm nay em đi liền, ngày mai sẽ về, Đồng Đồng . . . . . ."

"Đồng Đồng ở lại với chị, em cứ việc đi." Elaine cắt đứt lời Kiều Vi Nhã định nói, cười bảo: "Tiểu Vi, tuy là con gái của em nhưng hiện tại tạm thời thuộc về chị."

Kiều Vi Nhã cười khổ, không ngờ sau khi sống lại, cô luôn cô độc một mình, người duy nhất có thể dựa vào, lại là những người xa lạ cách xa ngàn dặm.

Albert đưa Kiều Vi Nhã lên máy bay, liên tục dặn dò cô nếu như có chuyện thì gọi điện thoại về.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Sau khi xuống máy bay, Kiều Vi Nhã còn chưa ra ngoài đã thấy bảng tên Tiếng Anh của cô, người giơ bảng là hai quân nhân.

Kiều Vi Nhã trực tiếp đi tới, hai người rất khách khí bắt tay nói chuyện với cô, sau đó dẫn Kiều Vi Nhã lên một chiếc xe quân đội.

Hai người một là Phó đoàn trưởng Khương Hạo đóng quân ở huyện Q, một người là tài xế.

Khương Hạo cười nói: "Cái gì cần chuyển đã chuyển đi hết, bên Lâm Khai Nguyên cũng đã dặn dò rất kỹ, chắc chắn cậu ta sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, Kiều tiểu thư, cô chỉ cần xem có thiếu gì không là được."

Lời Kiều Vi Nhã có thể nói, chỉ có cám ơn, chuyện này, nếu tự cô làm, chắc chắn không thuận lợi như vậy, hiện tại, ông trời cũng đứng về phía cô, lần này, tuyệt đối sẽ không lặp lại bi kịch như lúc trước.

Tới huyện Q, xe lái thẳng đến quân doanh.

"Kiều tiểu thư, cô xem số lượng những món đồ này có đúng hay không? Lúc chúng tôi chở đến đã đăng ký vào sổ rồi, nếu như bên kia không động vào thì sẽ không có vấn đề gì."

Kiều Vi Nhã nhận danh sách, hàng năm cô đều lấy chúng ta phơi, những bức tranh chữ này cô đã khắc sâu trong tâm khảm, dù số lượng có nhiều đi nữa cô cũng có thể nhớ rõ từng món một.

Tra duyệt một lần, Kiều Vi Nhã yên lòng, cháu của chú Lâm thật đáng tin, cậu ta bảo quản những món đồ này rất tốt.

Khương Hạo dẫn Kiều Vi Nhã vào phòng: "Căn phòng này thông gió rất tốt, rất thích hợp để chúng, tôi dám bảo đảm, mấy tranh chữ này để ở đây còn an toàn hơn để trong ngân hàng nữa."

Kiều Vi Nhã gật đầu cười nói: "Đoàn trưởng Khương, cám ơn anh. '

"Kiều tiểu thư không cần khách khí, chuyện của cô, ít nhiều tôi cũng biết một chút, thật ra thì, bây giờ chúng ta có thể xem là chiến hữu."

"Chiến hữu?"

Khương Hạo cười gật đầu:"Thật ra thì tôi là cháu của Elaine, mặc dù, Elain chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng tôi còn phải gọi Elain một tiếng cô, chỉ là, giữa chúng tôi không để ý thôi."

Kiều Vi Nhã đỏ mặt, thật không hỗ là người từng trải.

"Nói như vậy, chị Elaine đã nói tất cả chuyện của tôi cho anh biết?"

"Phải, đại khái tôi cũng biết một chút, sau này, chuyện bên thành phố B, tôi sẽ ra mặt giúp cô."

Ánh mắt Kiều Vi Nhã nhìn anh ta đầy phức tạp, cô rất muốn hỏi, cái gì Elaine cũng nói cho anh biết sao?

Ánh mắt sắc bén của Khương Hạo đảo qua, cười nói: "Kiều tiểu thư, nên biết, tôi đều biết, không nên biết, tôi không biết chút gì."

Dừng một chút, anh ta nói: "Vốn tôi định nhờ cô dạy cho đám chiến sĩ của chúng tôi một chút võ công, nhưng cô tôi nói, Toàn Phong Cước của nhà họ Kiều là gia truyền, sau đó tôi còn cố ý nghe ngóng mấy người lớn, không ngờ uy danh nhà họ Kiều trước giải phóng lại hiển hách như vậy, haizz, đáng tiếc. . . . . ."

Kiều Vi Nhã mất tự nhiên cười cười: "Đoàn trưởng Khương, thật xin lỗi, tổ huấn của nhà họ Kiều tôi không dám không tuân theo."

"Không sao, không sao, tôi không để tâm đâu, còn nữa, đừng gọi tôi là Đoàn trưởng Khương, bây giờ tôi mới giữ chức Phó thôi, nếu để người khác nghe được thì không hay cho lắm, ở chỗ này không ai biết thân phận của tôi hết, chính tôi tự dựa vào năng lực của mình mới đi đến ngày hôm nay."

Khương Hạo cởi mở, khiến mặt Kiều Vi Nhã cũng tự nhiên lại.

"Khương Hạo, tôi muốn gặp Lâm Khai Nguyên một lần, anh có thể giúp tôi sắp xếp không?"

"Không vấn đề, nửa tiếng nữa cô sẽ gặp cậu ta."

"Khương Hạo, cám ơn anh."

Khương Hạo vẫy vẫy tay, ra khỏi phòng.


Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Chỉ chốc lát sau, Khương Hạo bưng hai ly nước trái cây đi vào, cười nói: "Nước đây, trước tiên cô uống một chút nước cho thấm giọng, tôi đã cho người đi đón cậu ta rồi."

Khương Hạo tận lực tìm đề tài nói chuyện phiếm với Kiều Vi Nhã trong khi chờ Lâm Khai Nguyên tới.

Khoảng hai mươi mấy phút sau, Lâm Khai Nguyên đến.

Sau khi Khương Hạo đưa nước uống lên thì cười nói: "Hai người cứ trò chuyện, tôi đi làm ít việc, một lát nữa có cần gì thì gọi điện thoại."

Lâm Khai Nguyên đánh giá xung quanh rồi cười nói: "Chị Vi, không ngờ chị còn đường quen biết này, chú em cũng nói nếu để ở đây quả thật an toàn hơn ở nhà em."

Kiều Vi Nhã đẩy ly nước đến: "Khai Nguyên, uống nước trước."

"Chị Vi, em không khát, có chuyện gì chị cứ nói."

"Không phải chuyện của chị, Khai Nguyên, em cũng biết ba mẹ chị không còn nữa, chú thím Lâm đối với chị như con ruột của mình, sau khi làm hàng xóm với nhau, chú thím vẫn luôn chiếu cố chị, cho nên, chị rất cảm kích, ngày mai, chú thím muốn lên tỉnh, thân thể của chú Lâm không khỏe, là chị đề nghị hai người lên tỉnh kiểm tra tổng quát, chị muốn nhân cơ hội này cho thím Lâm kiểm tra luôn, chỉ là tình trạng kinh tế của chú thím không tốt, cho nên, nhất định chú thím không chịu chi trả khoản tiền này, đây là một chút tâm ý của chị, nhờ em đi cùng chú thím, tiền này cứ nói là của em, được không?"

Lâm Khai Nguyên đẩy ra: "Chị Vi, không được, số tiền này em không thể cầm, vài ngày trước em mới biết, tiền mua xe lúc trước, là chị cho em mượn, kể từ khi mua xe, cuộc sống của chúng em đã tốt hơn nhiều, chút tiền này, nếu mấy anh em họ của em không xuất ra thì cũng là em đưa, không thể để chị chi trả được."

"Khai Nguyên, không phải chị không biết tình trạng của nhà em, chú Lâm có nói, đứa con thứ hai của em sinh non, tốn rất nhiều tiền bạc mới nuôi nó khỏe mạnh, bây giờ em phải nuôi hai đứa con, nhất định rất vất vả, em cứ cầm đi, về mấy người con của chú Lâm . . . . ." Kiều Vi Nhã thở dài một cái, không đề cập tới cũng được.

Lâm Khai Nguyên cũng thở dài một tiếng, cầm tiền: "Chị Vi, nhìn độ dầy này, tối thiểu cũng phải ba vạn, xem như là em mượn chị, chờ sau khi em trở lại, em sẽ thay chú thím trả lại chị."

"Khai Nguyên, dạ dày của chú Lâm không tốt, em nhớ bảo chú Lâm kiểm tra dạ dày kỹ một chút."

Lâm Khai Nguyên gật đầu, trầm giọng nói: "Chị Vi, chị nói xem người tốt nhất định sẽ gặp quả tốt đúng không, trước kia chúng ta không quen thân, có mấy lời em cũng khó nói, hôm nay em lại muốn nói với chị đôi lời."

Kiều Vi Nhã nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu ta, cười nói: "Khai Nguyên, em cứ nói, chị sẽ lắng nghe."

"Chị Vi, em thấy.....chị nên ly hôn đi."

Kiều Vi Nhã ngẩn ra, sao Lâm Khai Nguyên lại nói với cô chuyện này?

Lâm Khai Nguyên nói tiếp: "Chị Vi, chị từng là sinh viên Đại học, em chỉ là một nông dân thô thiển, theo lý thuyết, học vấn của chị hơn chúng em rất nhiều, nhưng về cuộc sống hôn nhân thì em cảm thấy không liên quan gì đến học vấn mấy, chị Vi, làm người không thể quá thành thật. Dạo này, người đàng hoàng thường bị thua thiệt, em có một người bạn, anh của cậu ấy là một người làm công tác văn hoá, làm quản lý cho một công ty lớn ở Thượng Hải, vợ của anh ấy là dân bản xứ, lúc kết hôn, nam mua nhà còn nhà gái thì mua vật dụng gia đình, vừa mới bắt đầu sống qua ngày còn chưa ổn định được gì, vợ anh ấy bảo phải giao tiền nhà, mỗi tháng phải đưa tiền sinh hoạt, anh ấy đều làm theo, sau đó, người phụ nữ kia lại ngại thân thích nhà anh ấy quá nhiều cứ luôn tới cửa, cô ta ra ngoài qua lại với tên mặt trắng nhỏ nên nhất quyết ly hôn, anh ấy cũng không biết còn có chuyện này, mỗi ngày đều cãi nhau, ép buộc sống bên nhau cũng không thoải mái gì nên đồng ý ly hôn, chị đoán xem, sau đó thế nào. . . . . ."

Dừng một chút, cậu thấy sắc mặt Kiều Vi Nhã vẫn bình tĩnh, lúc này mới nói tiếp: "Ly hôn không tới mười ngày, cô ta lại kết hôn, chị Vi, chị nói xem nếu anh ấy có tâm nhãn một chút, sẽ không rơi vào cảnh người và của đều mất."

Kiều Vi Nhã gật đầu, cô đã hiểu ý của Lâm Khai Nguyên, lần này, cô sẽ không rơi vào cảnh cả người cả của đều không còn, căn nhà đó là nơi để hai mẹ con cô dựa vào, dù sau này có chuyển đến Bắc Kinh thì tiền cho thuê nhà cũng đủ làm học phí cho con gái cô. Con gái lớn lên muốn về nhà cũng có chỗ để đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro