Đoạn tình này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Thiệu đang ở trong phòng làm việc uống cà phê thì Bảo Mặc bước vào.

Trình Thiệu chỉ vào chiếc ghế đối diện ý bảo anh ngồi xuống: "Tớ đang uống cà phê, cậu uống không?"

Bảo Mặc lắc đầu.

Trình Thiệu bĩu môi, mắng một câu: "Đáng ghét!"

Tuy rằng miệng mắng thế nhưng vẫn tự mình pha cho anh một ly trà xanh.

Bảo Mặc im lặng một hồi lâu mới mở miệng: "Cô ấy thật sự kết hôn sao, cô ấy xem tớ là gì, cô ấy. . . . . ."

Tay Trình Thiệu làm một tư thế dừng: "Stop!"

Trình Thiệu thở dài một hơi, bây giờ nói gì cũng đã muộn, người ta chẳng những kết hôn mà còn có con rồi.

Nếu không phải bởi vì mình, Bảo Mặc sẽ không quen biết Kiều Vi Nhã, chuyện tình của bọn họ không ai có thể nói rõ ràng, bao gồm người bạn thân như anh.

Trình Thiệu và Bảo Mặc là bạn học hồi tiểu học, sau này lên cấp hai mới chia ra, Trình Thiệu vào trường cấp hai bình thường, Bảo Mặc vào trường trọng điểm, hơn nữa còn là lớp ưu tú.

Mẹ Trình Thiệu làm ở cục công thương, là bạn tốt của mẹ Bảo Mặc, cho nên quan hệ giữa Trình Thiệu và Bảo Mặc vẫn luôn rất tốt.

Diendanlequydon.com

Cuối năm cấp hai, ba mẹ Trình Thiệu đăng kí cho anh vào học lớp Tiếng Anh, khi đó, tất cả mọi người đều học Tiếng Anh của thầy Hứa Quốc Chương.

Kiều Vi Nhã là học sinh ở lớp đó.

Một lần ngẫu nhiên, Bảo Mặc đi theo Trình Thiệu đến lớp học ban đêm.

Tuy rằng quan hệ của ba mẹ Kiều Vi Nhã không tốt, nhưng đối với việc học tập của con cái cũng không buông lỏng, khi đó có rất ít ba mẹ quan tâm đến Tiếng Anh như bây giờ, học sinh lớp học ban đêm cũng không tính là nhiều.

Thời gian Kiều Vi Nhã đến luôn cố định, cố định ngồi ở một vị trí, lâu dài mọi người đều biết đó là vị trí của Kiều Vi Nhã, mặc dù đến sớm, cũng sẽ không ngồi vào chỗ đó.

Khi Trình Thiệu dẫn Bảo Mặc đến, Kiều Vi Nhã còn chưa tới nên Bảo Mặc liền chiếm vị trí của cô.

Hôm đó Kiều Vĩ Nhã tới muộn, ba mẹ cô cãi nhau, lúc cô khuyên can, bị ba cô dùng chài cán bột đánh vào đầu, may mắn không có chuyện gì lớn, nhưng vì vậy mà cuộc cãi vả của ba mẹ mới dừng lại.

Sau khi Kiều Vi Nhã vừa bước vào cửa thì thầy giáo cũng vào theo sau.

Kiều Vi Nhã cúi đầu, theo thói quen đi đến chỗ mình, lại nhìn thấy Bảo Mặc đang ngồi ở đó.

Kiều Vi Nhã dừng lại hai giây, cắn cắn môi, định nói gì đó, lại nhịn xuống, tiếp tục đi về phía sau.

Lớp học ban đêm là phòng mượn, tuy bàn rất nhiều, nhưng ghế chỉ đủ người ngồi, Kiều Vi Nhã đành đứng ở cuối cùng nghe giảng.

Học được một lát, thầy giáo điểm danh, từ trước đến nay thầy luôn dựa vào số ghế ngồi, nhưng hôm nay có người đứng, hơn nữa còn là học sinh giỏi nhất – Kiều Vi Nhã, thầy giáo không khỏi cảm thấy kỳ lạ, mắt nhìn một lượt các học sinh trong lớp.

Bộ dạng của Bảo Mặc rất bắt mắt, tất nhiên thầy vừa nhìn qua một chút đã nhận ra, thầy chỉ tay nói: "Em học sinh kia, em không phải là học sinh lớp chúng tôi đúng không?"

Bảo Mặc còn đang suy nghĩ đến thời điểm gặp Kiều Vi Nhã, cặp mắt kia trong suốt yên tĩnh tựa như chú nai con, lập tức trái tim anh như bị thứ gì đó chạm vào, anh cảm thấy hô hấp mình như đình trệ.

Thầy giáo hỏi lại một lần nữa, lúc này Trình Thiệu mới giơ tay nói: "Thưa thầy, cậu ấy là bạn của em, cũng muốn tới nghe giảng."

Thầy giáo gật đầu, cười nói: "Được, tới nghe giảng chúng ta rất hoan nghênh, chẳng qua bạn học này đã chiếm vị trí của Kiều Vi Nhã, hiện tại bạn Vi Nhã lại đang đứng, Trình Thiệu, em đến văn phòng chuyển thêm một cái ghế nữa đến đây."

Trình Thiệu vội chạy đến văn phòng chuyển một cái ghế qua.

Kiều Vi Nhã ngồi vào vị trí ban đầu, bắt đầu học.

Bảo Mặc vẫn si ngốc mê mẩn nhìn sau gáy của Kiều Vi Nhã, bím tóc đuôi ngựa đong đưa qua lại theo động tác cúi đầu ngẩng đầu của cô, mái tóc mềm mại đen nhánh lóe sáng dưới ánh đèn.

Bảo Mặc biết, từ giây phút này, tâm của anh đã trầm luân rồi.

Sau khi tan học, Bảo Mặc và Trình Thiệu cùng ra khỏi cửa lớp, liền thấy Kiều Vi Nhã cũng theo sau, Bảo Mặc vẫn đang lằng nhằng nhất thời chuyển tầm mắt về phía Kiều Vi Nhã.

Trình Thiệu liền hiểu rõ, cười gian một trận rồi thở dài: "Bạn tốt, đừng nhìn, không đùa được đâu, cậu có biết ở lớp chúng tớ cô ấy có biệt hiệu là gì không?"

"Là cái gì?" Bảo Mặc khẩn trương thốt ra.

Trình Thiệu đấm cho anh một quyền: "Cậu thật sự thích cô ấy rồi, không đùa, thật sự không đùa được, hơn nữa, cậu cũng không đánh lại cô ấy."

Bảo Mặc nhíu mày, Trình Thiệu nói năng lung tung làm cho người ta không hiểu được.

Trình Thiệu ôm bờ vai của anh, hai người vừa đi vừa nói: "Bảo Mặc, biệt hiệu của cô ấy là Hoắc Thanh Đồng, ngoài mặt thì đối với ai cũng đều dịu dàng, trên thực tế là một cô gái rất mạnh mẽ. Trước giải phóng, ông nội của cô ấy là vệ sĩ cho các gia đình giàu, ba tuổi cô ấy đã bắt đầu luyện võ, cho dù cả cậu và tớ cộng lại, cũng không phải là đối thủ của cô ấy, cậu xem đã trễ thế này cô ấy lại một mình về nhà, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai dám trêu chọc cô ấy, lần trước, cô ấy bị một đám lưu manh vây quanh ở trước cổng trường, một đám bị cô ấy đánh cho răng rơi đầy đất, hiện tại trước cổng trường của chúng tớ đặc biệt yên tĩnh, chính là nhờ công lao của cô ấy."

Bảo Mặc kinh hỉ: "Cậu nói cậu và cô ấy học chung một trường."

*Kinh hỉ: Kinh ngạc và vui mừng.

Trình Thiệu gật gật đầu: "Bọn tớ chẳng những học chung trường mà còn chung lớp, nhưng mà, thành tích học tập của người ta rất tốt, chưa bao giờ đứng thứ hai."

"Vậy sao cô ấy lại . . . . . .?"

"Bị người ta đi cửa sau đẩy xuống, nếu không bị chen ngang, nói không chừng bây giờ đã học chung trường với cậu đấy."

Bảo Mặc gật gật đầu, trong lòng đã có kế hoạch.

Tiếng Anh của Bảo Mặc vốn rất tốt lại đột nhiên nói với ba mẹ muốn học thêm, bọn họ cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Ai ngờ đi chưa được một tháng đã đến kỳ nghỉ đông, qua nghỉ đông, Kiều Vi Nhã lại không đi học nữa, bởi vì đã bước vào giai đoạn tổng ôn tập, cô muốn dốc toàn lực thi vào trường trung học tốt nhất khu Ninh Bắc, Ninh Bắc Nhất Trung.

Với thành tích của Kiều Vi Nhã, muốn vào học ở Ninh Bắc Nhất Trung, tuyệt đối không vấn đề, ban đầu cô vốn có thể được cử đến học ở Ninh Bắc Nhất Trung, nhưng bởi vì có người đi cửa sau cho nên bị đẩy xuống.

Ngày Kiều Vi Nhã đi thi, sáng sớm ba mẹ cô vì chuyện nhỏ mà đánh nhau, mẹ cô ngất đi, mà ba cô, cũng không để ý, đẩy cửa đi ra ngoài.

Kiều Vi Nhã đưa mẹ đi bệnh viện, cô có thể nghĩ được hậu quả nếu trễ thi là gì rồi.

Điểm thi được gửi đến, ba Kiều Vi Nhã cơ hồ muốn đánh con gái đến chết.

Thầy La là thầy chủ nhiệm lớp của Kiều Vi Nhã, ông cũng đặc biệt thích cô học trò này, ông nói chuyện cùng nhà trường xong, quyết định đặc biệt tuyển chọn Kiều Vi Nhã, cứ như vậy Kiều Vi Nhã được vào trường trung học địa phương.

Thành tích của Trình Thiệu bình thường, cũng vào đấy học.

Bảo Mặc thi đậu vào Ninh Bắc Nhất Trung, lại sống chết không chịu đi, nhất định đòi vào Tam Trung, người trong nhà ai cũng không lay chuyển được anh, đành phải đồng ý.

Bảo Mặc vào học ở Ninh Bắc Tam Trung, được phân cùng một lớp với Kiều Vi Nhã.

Bước vào trung học, đây chính là thời điểm nở rộ của các mối tình đầu, bộ dáng xinh đẹp, học tập lại tốt, tính cách dịu dàng nên Kiều Vi Nhã trở thành tiêu điểm mà các nam sinh chú ý, ai ngờ, ngoài học tập, Kiều Vi Nhã lại không chú ý đến bất cứ chuyện gì, xung quanh cô như có một bức tường vô hình, cho dù có cố gắng thế nào thì không ai có thể tiếp cận cô được.

Về sau Bảo Mặc lại nghe một nữ sinh khác nói, Kiều Vi Nhã đã thề tuyệt đối không yêu sớm, mục tiêu của cô là vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa, thậm chí không lựa chọn thêm trường thứ ba nào, bởi vì cô có thực lực thi đậu vào đó.

Ba năm trung học, Kiều Vi Nhã vẫn đứng nhất lớp, Bảo Mặc theo sát phía sau.

Diendanlequydon.com

Kiều Vi Nhã ở ký túc xá của trường, mỗi ngày, năm giờ rưỡi sáng đã rời giường, chạy bộ, luyện võ, sáu giờ mười bắt đầu nghe radio Tiếng Anh, mãi cho đến khi ăn sáng, mới có thể nghỉ ngơi như các học sinh bình thường.

Bảo Mặc vốn không có thói quen dậy sớm, nhưng bởi vì Kiều Vi Nhã nên anh đã thay đổi giờ giấc của mình, lần thay đổi này kéo dài suốt ba năm.

Vận mệnh lại luôn vô tình trêu đùa Kiều Vi Nhã, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt nhất trong cuộc đời của cô, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, vào năm ba trung học, ông bà ngoại và ông nội của cô lần lượt qua đời, hôn nhân của ba mẹ, cũng vì sự qua đời của ba người mà kết thúc.

Kiều Vi Nhã càng ngày càng gầy, cảm xúc càng ngày càng uất ức, đêm trước khi thi vào trường cao đẳng, vài lần thi thử trước cô đều rớt xuống hạng mười lăm.

Để chắc chắn, Kiều Vi Nhã ghi danh vào đại học Tỉnh Lập, đại học Tỉnh Lập ở ngay thành phố B, tuy không bằng Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng cũng là đại học tốt nhất trong tỉnh.

Cứ như vậy, Kiều Vi Nhã vào đại học Tỉnh Lập, Trình Thiệu, Bảo Mặc cũng đều nhập học ở đại học này.

Sau khi khai giảng, Bảo Mặc không chờ đợi nữa, nhiệt tình triển khai kế hoạch theo đuổi Kiều Vi Nhã, từ trên xuống dưới đại học này, không ai không biết Bảo Mặc đang theo đuổi Kiều Vi Nhã, bọn họ nghĩ rằng, Kiều Vi Nhã sẽ không thoát khỏi bàn tay của Bảo Mặc.

Sau nửa học kì của năm nhất, ba mẹ Kiều Vi Nhã phát sinh tranh cãi, ra tay rất nặng, sau đó không hiểu vì sao lại nhảy lầu tự sát, không ai biết chân tướng sự việc, bởi vì lúc đó là đêm khuya.

Ba Kiều Vi Nhã là con một, mẹ còn có một người anh cùng cha khác mẹ, nhưng chưa từng gặp mặt, nghe nói luôn ở nước ngoài, cho nên, Kiều Vi Nhã thành cô nhi.

Ông bà ngoại Kiều Vi Nhã ở thành phố B cũng được coi là danh môn thế gia, nhưng sau khi giải phóng, cuộc sống cũng không dễ chịu gì, thực ra bà ngoại của cô là vợ bé của ông ngoại, giữa hai người chênh lệch rất nhiều tuổi, thời điểm sau cải cách, bà ngoại không chịu được hành hạ liền thắt cổ tự sát.

Sau đó, nhà cửa của ông ngoại Kiều Vi Nhã bị sung công, bọn họ được phân một căn nhà trệt thấp bé, bên cạnh nhà ông nội Kiều Vi Nhã.

Thực ra ông nội Kiều Vi Nhã chính là vệ sĩ của ông ngoại, tuy là vệ sĩ, nhưng lại thân như anh em ruột, cho nên, sau khi hai nhà ở cùng một chỗ, ông nội Kiều Vi Nhã rất chiếu cố ông ngoại của cô.

Cứ như vậy, hai nhà kết thành thông gia, tuy đôi bên đều phản đối, nhưng cũng không dám cãi lệnh của ba mẹ mình, nên đã dẫn đến bi kịch cả đời của ba mẹ cô.

Kiều Vi Nhã còn đang ngủ, đồn công an phái người đến tìm cô, sau khi nghe được tin, Kiều Vi Nhã như muốn sụp đổ.

Sau đó, Bảo Mặc và Trình Thiệu giúp cô lo liệu hậu sự cho ba mẹ, có lẽ xuất phát từ cảm kích, Kiều Vi Nhã đồng ý qua lại với Bảo Mặc nhưng không thể lún sâu vào tình yêu.

Thời gian của cô đều dành cho học tập và công việc, cô muốn tự nuôi sống bản thân, Bảo Mặc đành phải làm cùng cô.

Chuyện này, không biết tại sao lại rơi vào tai vợ chồng nhà họ Bảo.

Mẹ Bảo Mặc đến nơi làm việc tìm Kiều Vi Nhã, nó cô không được qua lại với con trai của bà ấy.

Kiều Vi Nhã đáp ứng, nhưng không nói với Bảo Mặ là mẹ anh đến tìm cô, Kiều Vi Nhã đột nhiên xa cách, làm cho Bảo Mặc như lọt vào trong sương mù, càng theo đuổi chặt chẽ.

Vào năm hai, nhà cửa nhà họ Kiều đột nhiên bị đơn vị của ba cô thu hồi lại chỉ bồi thường cho Kiều Vi Nhã một vạn tám ngàn tệ, lúc trước mua ngôi nhà này phải nộp một vạn tám ngàn tệ và phí xây dựng, mà một vạn tám này phải bán đi nhà của ông nội và ông ngoại mới có được, Kiều Vi Nhã lập tức trở thành người vô gia cư.

Cô là người địa phương mà đành phải tạm thời thuê một phòng ở nông thôn thành phố B, dùng đồ dùng cũ trong nhà, nghỉ đông và nghỉ hè, cô đều phải liều mạng làm thêm kiếm tiền trả học phí, bốn năm đại học, cô vẫn lấy học bổng cao nhất của trường.

Chân tướng của việc thu hồi nhà này, chỉ một mình Kiều Vi Nhã Biết, bởi vì sau khi không còn nhà ở, mẹ Bảo Mặc liền xuất hiện.

Diendanlequydon.com

Vào năm ba đại học, trong lúc làm thêm Kiều Vi Nhã ngẫu nhiên quen biết một người mới vừa giải ngũ – Cổ Khánh Nhất, ba của Cổ Khánh Nhất cho anh ta đi cửa sau nên vào được hệ thống công an, khi đó, Cổ Khánh Nhất đang trong thời gian thực tập.

Ngay từ đầu Cổ Khánh Nhất đã cuồng nhiệt theo đuổi Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã có lẽ thật sự thích Cổ Khánh Nhất hoặc muốn thoát khỏi Bảo Mặc, ba tháng sau, đồng ý làm bạn gái Cổ Khánh Nhất, nhưng cũng không bởi vì vậy mà ảnh hưởng việc học tập của cô.

Tuy ngoài miệng Cổ Khánh Nhất đáp ứng không đến tìm cô nhưng lúc có thời gian lại chạy đến trường, hình tượng anh cảnh sát với dáng người cao lớn và màu da lúa mạch, như trở thành một ngọn gió mới mẻ cho đại học Tỉnh Lập.

Bảo Mặc không lo lắng, bởi vì ngay cả bằng cấp ba mà Cổ Khánh Nhất cũng không có, căn bản không thể so sánh với anh, anh chưa từng xem Cổ Khánh Nhất là đối thủ.

Sau lưng, ba mẹ Bảo Mặc lại đột nhiên làm thủ tục xuất ngoại cho anh.

Cô chú của Bảo Mặc đều ở Mĩ, hơn nữa thành tích anh lại xuất sắc cho nên đi Mĩ rất dễ dàng.

Ba mẹ Bảo Mặc hứa hẹn, nếu Bảo Mặc đi Mĩ học, qua vài năm rồi trở về, sẽ đồng ý cho anh quen với Kiều Vi Nhã.

Bảo Mặc tin ba mẹ bèn đến tìm Kiều Vi Nhã lại đâu biết rằng, mẹ Bảo Mặc cũng đã đến nói chuyện với cô, mọi việc cứ diễn ra như thế, Bảo Mặc rất an tâm tiêu sái rời đi.

Qua hai năm, Trình Thiệu nói với anh, Kiều Vi Nhã đã thay lòng đổi dạ, quen với người khác.

Bảo Mặc đau lòng nên không quay về Trung Quốc, mãi cho đến khi xuất hiện một lần nữa trước mặt Kiều Vi Nhã, hai người đã xa cách nhau gần mười năm.

Bảo Mặc không thể quên đi đoạn tình cảm này, ở Mĩ mặc dù có quen với phụ nữ khác nhưng không quá thật tình, thuần tuý vì nhu cầu sinh lý mà thôi, tuy ba mẹ Bảo Mặc vội vàng muốn ôm cháu, cũng không dám thúc giục, lần này con trai ngoài ý muốn trở về, bọn họ đã rất cao hứng rồi.

Diendanlequydon.com

"Cậu không nhớ tiểu cảnh sát năm đó hay đứng trước cổng theo đuổi cô ấy sao ? Bọn họ đã kết hôn, Bảo Mặc, đừng nghĩ nữa, tên cảnh sát kia, tớ cũng biết, em vợ tớ cùng một cơ quan với hắn ta."

"Hiện tại bọn họ sống không tốt, đúng không, Trình Thiệu?" Tuy rằng là câu hỏi nhưng khẩu khí lại rất chắc chắn, ánh mắt u buồn của Kiều Vi Nhã đã chứng minh điều đó.

Trình Thiệu cho anh một quyền, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh em, hai người đã xa cách bao nhiêu năm rồi, tớ thật sự không tin trên đời này còn có người si tình như cậu vậy, tớ đoán, Kiều Vi Nhã nhìn thấy cậu, nhất định là một đường chạy trốn."

Bảo Mặc cười khổ gật gật đầu, Kiều Vi Nhã nhìn thấy anh, bỏ chạy tựa như tránh ôn dịch vậy.

"Cho nên tớ nói, cậu cũng đừng suy nghĩ nữa, tính cách của cô ấy, cậu còn không biết sao? Bây giờ cô ấy sống rất tốt, ở Trung Đại có mở hai cửa hàng, bây giờ có thể xem như tiểu phú bà rồi. Trước đó vài ngày tớ còn nghe em vợ tớ nói, cô ấy còn mua cho Cổ Khánh Nhất một chiếc mã 6, cậu nói xem nếu không có thực lực kinh tế thì làm sao mua được? Haizz! Sớm biết như thế lúc trước tớ cũng nên theo đuổi cô ấy, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, tên Cổ Khánh Nhất kia, mẹ nó ngay cả phân trâu cũng không bằng, là một đống phân chó!"

Bảo Mặc giật mình.

Trình Thiệu biết mình lỡ lời nhưng cho dù bây giờ anh không nói, Bảo Mặc cũng có năng lực biết được, nhắm chặt mắt, anh nói: " Cổ Khánh Nhất ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ còn không chỉ có một người, nghe nói bây giờ đang ở cùng một chỗ với một quả phụ mở khách sạn, chính là tổng giám đốc Tiêu San của khách sạn nghỉ dưỡng ba sao La Mã khu Lâm Nam. Người phụ nữ đó . . . . " Trình Thiệu khụ khụ vài tiếng, không có ý tốt nở nụ cười.

Trầm mặc chừng năm phút, Bảo Mặc nói: "Nói như vậy, tớ trở về vừa đúng lúc."

Trình Thiệu há to miệng, không dám tin nhìn anh: "Anh em, không có khả năng, lúc trước Cổ Khánh Nhất có nhiều phụ nữ như vậy, Kiều Vi Nhã cũng không ly hôn, hiện tại, càng không có khả năng, cậu không kết hôn nên không biết, một người phụ nữ vì con cái của mình, chuyện gì cũng có thể nhịn, lúc trước tớ cũng làm vài chuyện khốn nạn, gây ồn ào rất lớn, mọi người khuyên chúng tớ ly hôn, vợ tớ nói, em không thể để con của em không có ba, lúc ấy tớ rất hối hận, tự tát mình mười mấy cái tát, bây giờ tớ tuyệt đối là người chồng gương mẫu."

Bảo Mặc nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của anh: "Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng! Được rồi, lãng tử, tối hôm nay tớ về nhà trước, ngày mai trở lại tớ mời cậu ăn cơm."

"À đúng rồi, ngày mai là họp lớp, cậu đi không?"

"Kiều Vi Nhã có đi không?"

Trình Thiệu lắc đầu: "Cô ấy chưa bao giờ đi."

"Nếu cậu có biện pháp làm cho cô ấy đi, tớ sẽ đi."

Trình Thiệu nhìn Bảo Mặc bị khí độc công tâm không cách nào cứu chữa, nện cho một đấm: "Được, tớ bảo Từ Linh đi tìm cô ấy, cô ấy và Từ Linh có quen biết, chắc Từ Linh có biện pháp thuyết phục cô ấy đi, bây giờ cô ta đang vì một tên đàn ông mà nhờ tớ chút việc."

"Đóa hoa giao tiếp – Từ Linh?"

"Tớ còn tưởng cậu chỉ nhớ mỗi Kiều Vi Nhã." Trình Thiệu cười ha hả trong văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro